Trong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu. Tí tách! Tí tách! Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó. " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt". Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười. "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra. Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không…
Chương 10: Sư phụ
Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh LùngTác giả: Mèo con ham ănTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu. Tí tách! Tí tách! Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó. " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt". Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười. "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra. Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không… Tháng ba là ngày sinh thần của hoàng thượng cuối cùng cũng đã tới. Khắp nơi trong hoàng cung ai ai cũng bắt đầu bận rộn mỗi khi tới ngày này. Nha hoàn thì lo trang trí đại sảnh hoa viên không thì lo trang điểm cho các phi tần, thái giám thì phải lo sắp xếp bàn ghế đại sảnh cho các đại thần. Nhưng có một đều rất lạ mọi người đang làm việc hay quay nhìn lại phía sau mình xem coi có ai không hay là nhìn tìm kiếm một vật gì đó. Có điều nét mặt ai náy đều trắng bệt hình như đang sợ gì đó cứ lảm nhảm trong miệng 'đừng đến, đừng đến!'.Trái lại hoàng toàn khác biệt ở hoàng cung thì trong lãnh cung vẫn là một bầu không khí ảm đạm thiếu sức sống. Trong phòng lãnh cung tồi tàn rách nát có một tiểu cô nương có một vết sẹo ngay má đang nằm đó ngủ ngon lành mặc dù tướng ngủ có hơi xấu chút. Tiểu cô nương đó không ai khác đó chính là Phượng Ánh Tuyết. Mặc dù biết hôm nay là sinh thần của hoàng thượng cũng là phụ thân của Phượng Ánh Tuyết nhưng mà năm nay cô mệt rồi không đi nữa dù gì cũng có gia gia giúp rồi nên cô khỏi lo.Mỗi năm khi tới ngày sinh thần của hoàng thượng mà không có mặt Phượng Ánh Tuyết mới là lạ. Có biết những thái giám và cung nữ đều quay lại phía sau không có biết những thái giám và cung nữ đều sợ sệt nói 'đừng đến, đừng đến!' không? Rất đơn giản vì...Mỗi năm không nhát ma thì bay trò quậy phá không quậy phá thì lấy đồ ăn không lấy đồ ăn thì vào ngự trụ nêm nếm không nêm nếm thì phá son phấn y phục của mấy bà quý phi phi tần.v.v..nói chung là có chuyện gì mà cô không làm. Nhưng năm nay mệt rồi không đi nữa vì sao vì...phải kể đến mấy ngày trước đó.Kể từ ngày Phượng Ánh Tuyết bái Nam Cung Quân làm sư phụ lúc này Phượng Ánh Tuyết có chút hối hận nhưng đã muộn rồi. Mỗi buổi sáng vẫn như thường lệ Phượng Ánh Tuyết vẫn cuộn mình trong chăn để ngủ thì bị tiếng quát của Nam Cung Quân làm cho tỉnh ngủ mới lười biếng tỉnh dậy bò khỏi ổ chăn mà đi tập võ. Mỗi buổi sáng phải tập đứng tấn không đứng tấn thì đi luyện võ kơhông luyện võ thì đứng cột hoa mai nói chung là mhững ngày tháng đó giống như hành h* th*n xác của cô nhưng hôm nay thì khác sư phụ sáng sớm đã đi mất chỉ để lại lá thư viết hai chữ 'bảo trọng' kèm theo là ba quyển võ công đã thất lạc trong giang hồ Phượng Ánh Tuyết coi mà giật mình xem ra cô không hối hận khi bái Nam Cung Quân làm sư phụ. Phượng Ánh Tuyết sau khi cất ba quyển sách xong thì đương nhiên là đi ngủ rồi trước khi làm đại sự thì phải ăn no ngủ kĩ cái đã còn mọi chuyện tính sau.
Tháng ba là ngày sinh thần của hoàng thượng cuối cùng cũng đã tới. Khắp nơi trong hoàng cung ai ai cũng bắt đầu bận rộn mỗi khi tới ngày này. Nha hoàn thì lo trang trí đại sảnh hoa viên không thì lo trang điểm cho các phi tần, thái giám thì phải lo sắp xếp bàn ghế đại sảnh cho các đại thần. Nhưng có một đều rất lạ mọi người đang làm việc hay quay nhìn lại phía sau mình xem coi có ai không hay là nhìn tìm kiếm một vật gì đó. Có điều nét mặt ai náy đều trắng bệt hình như đang sợ gì đó cứ lảm nhảm trong miệng 'đừng đến, đừng đến!'.
Trái lại hoàng toàn khác biệt ở hoàng cung thì trong lãnh cung vẫn là một bầu không khí ảm đạm thiếu sức sống. Trong phòng lãnh cung tồi tàn rách nát có một tiểu cô nương có một vết sẹo ngay má đang nằm đó ngủ ngon lành mặc dù tướng ngủ có hơi xấu chút. Tiểu cô nương đó không ai khác đó chính là Phượng Ánh Tuyết. Mặc dù biết hôm nay là sinh thần của hoàng thượng cũng là phụ thân của Phượng Ánh Tuyết nhưng mà năm nay cô mệt rồi không đi nữa dù gì cũng có gia gia giúp rồi nên cô khỏi lo.
Mỗi năm khi tới ngày sinh thần của hoàng thượng mà không có mặt Phượng Ánh Tuyết mới là lạ. Có biết những thái giám và cung nữ đều quay lại phía sau không có biết những thái giám và cung nữ đều sợ sệt nói 'đừng đến, đừng đến!' không? Rất đơn giản vì...
Mỗi năm không nhát ma thì bay trò quậy phá không quậy phá thì lấy đồ ăn không lấy đồ ăn thì vào ngự trụ nêm nếm không nêm nếm thì phá son phấn y phục của mấy bà quý phi phi tần.v.v..nói chung là có chuyện gì mà cô không làm. Nhưng năm nay mệt rồi không đi nữa vì sao vì...phải kể đến mấy ngày trước đó.
Kể từ ngày Phượng Ánh Tuyết bái Nam Cung Quân làm sư phụ lúc này Phượng Ánh Tuyết có chút hối hận nhưng đã muộn rồi. Mỗi buổi sáng vẫn như thường lệ Phượng Ánh Tuyết vẫn cuộn mình trong chăn để ngủ thì bị tiếng quát của Nam Cung Quân làm cho tỉnh ngủ mới lười biếng tỉnh dậy bò khỏi ổ chăn mà đi tập võ. Mỗi buổi sáng phải tập đứng tấn không đứng tấn thì đi luyện võ kơhông luyện võ thì đứng cột hoa mai nói chung là mhững ngày tháng đó giống như hành h* th*n xác của cô nhưng hôm nay thì khác sư phụ sáng sớm đã đi mất chỉ để lại lá thư viết hai chữ 'bảo trọng' kèm theo là ba quyển võ công đã thất lạc trong giang hồ Phượng Ánh Tuyết coi mà giật mình xem ra cô không hối hận khi bái Nam Cung Quân làm sư phụ. Phượng Ánh Tuyết sau khi cất ba quyển sách xong thì đương nhiên là đi ngủ rồi trước khi làm đại sự thì phải ăn no ngủ kĩ cái đã còn mọi chuyện tính sau.
Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh LùngTác giả: Mèo con ham ănTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu. Tí tách! Tí tách! Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó. " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt". Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười. "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra. Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không… Tháng ba là ngày sinh thần của hoàng thượng cuối cùng cũng đã tới. Khắp nơi trong hoàng cung ai ai cũng bắt đầu bận rộn mỗi khi tới ngày này. Nha hoàn thì lo trang trí đại sảnh hoa viên không thì lo trang điểm cho các phi tần, thái giám thì phải lo sắp xếp bàn ghế đại sảnh cho các đại thần. Nhưng có một đều rất lạ mọi người đang làm việc hay quay nhìn lại phía sau mình xem coi có ai không hay là nhìn tìm kiếm một vật gì đó. Có điều nét mặt ai náy đều trắng bệt hình như đang sợ gì đó cứ lảm nhảm trong miệng 'đừng đến, đừng đến!'.Trái lại hoàng toàn khác biệt ở hoàng cung thì trong lãnh cung vẫn là một bầu không khí ảm đạm thiếu sức sống. Trong phòng lãnh cung tồi tàn rách nát có một tiểu cô nương có một vết sẹo ngay má đang nằm đó ngủ ngon lành mặc dù tướng ngủ có hơi xấu chút. Tiểu cô nương đó không ai khác đó chính là Phượng Ánh Tuyết. Mặc dù biết hôm nay là sinh thần của hoàng thượng cũng là phụ thân của Phượng Ánh Tuyết nhưng mà năm nay cô mệt rồi không đi nữa dù gì cũng có gia gia giúp rồi nên cô khỏi lo.Mỗi năm khi tới ngày sinh thần của hoàng thượng mà không có mặt Phượng Ánh Tuyết mới là lạ. Có biết những thái giám và cung nữ đều quay lại phía sau không có biết những thái giám và cung nữ đều sợ sệt nói 'đừng đến, đừng đến!' không? Rất đơn giản vì...Mỗi năm không nhát ma thì bay trò quậy phá không quậy phá thì lấy đồ ăn không lấy đồ ăn thì vào ngự trụ nêm nếm không nêm nếm thì phá son phấn y phục của mấy bà quý phi phi tần.v.v..nói chung là có chuyện gì mà cô không làm. Nhưng năm nay mệt rồi không đi nữa vì sao vì...phải kể đến mấy ngày trước đó.Kể từ ngày Phượng Ánh Tuyết bái Nam Cung Quân làm sư phụ lúc này Phượng Ánh Tuyết có chút hối hận nhưng đã muộn rồi. Mỗi buổi sáng vẫn như thường lệ Phượng Ánh Tuyết vẫn cuộn mình trong chăn để ngủ thì bị tiếng quát của Nam Cung Quân làm cho tỉnh ngủ mới lười biếng tỉnh dậy bò khỏi ổ chăn mà đi tập võ. Mỗi buổi sáng phải tập đứng tấn không đứng tấn thì đi luyện võ kơhông luyện võ thì đứng cột hoa mai nói chung là mhững ngày tháng đó giống như hành h* th*n xác của cô nhưng hôm nay thì khác sư phụ sáng sớm đã đi mất chỉ để lại lá thư viết hai chữ 'bảo trọng' kèm theo là ba quyển võ công đã thất lạc trong giang hồ Phượng Ánh Tuyết coi mà giật mình xem ra cô không hối hận khi bái Nam Cung Quân làm sư phụ. Phượng Ánh Tuyết sau khi cất ba quyển sách xong thì đương nhiên là đi ngủ rồi trước khi làm đại sự thì phải ăn no ngủ kĩ cái đã còn mọi chuyện tính sau.