Tác giả:

Trong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu.  Tí tách! Tí tách!  Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó.  " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt".   Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra  như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười.  "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra.  Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không…

Chương 14: Sắc phong

Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh LùngTác giả: Mèo con ham ănTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu.  Tí tách! Tí tách!  Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó.  " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt".   Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra  như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười.  "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra.  Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không… Sắc trời đã về chiều, đây cũng là lúc yến tiệc của hoàng thượng cũng đã bắt đầu. Phượng Ánh Tuyết lửng thửng bước đi dưới sắc trời đã chuyển sang màu đỏ cam ánh lên bóng dáng của cô trông gầy gò và yếu đuối. Thay vì đôi chân của cô bước đi về bữa yến tiệc quăng lại túi vải lê đi cho rảnh nợ nhưng cô đã bước tới Đào Linh viên.Đào Linh viênLần nào bước vào Đào Linh viên là lòng cô man mát điệu buồn. Phượng Ánh Tuyết bước lại gần Đào thụ khẽ ôm chặt."Gia gia! Nha đầu đến thăm người đây!"Như đáp lại lời chào hỏi của Phượng Ánh Tuyết, một trận gió nhẹ thổi qua làm những đoá hoa đào bay lên v**t v* những lọn tóc của Phượng Ánh Tuyết như có ai đó đang xoa đầu của cô và nói rằng "nha đầu ngốc!".Phượng Ánh Tuyết thấy sắc trời còn hơi sớm nên tìm một góc êm ái ở Đào thụ ngủ một giấc đợi hoàng thượng tới vì cô tin chắc rằng hoàng thượng sẽ tới và cũng sẽ không bỏ qua sự kiện lần này, việc của cô bây giờ đây là ngồi đợi."Gia gia con ngủ một tí đây! Nhớ canh chừng dùm con nha!"Phượng Ánh Tuyết nằm xuống hốc cây của Đào thụ và không quên ôm túi vải lê vào người.Gió lại nổi lên một lần nữa làm cho hoa đào bay tán loạn những hoa đào  này lại bay và đáp ngay lên người Phượng Ánh Tuyết tạo nên thành tấm chăn hoa đào xinh đẹp. Phượng Ánh Tuyết giờ đây như một tiên nữ hoa đào xinh đẹp đang ngủ say ở chốn trần gian nếu như không có vết sẹo trên má thì hay biết mấy.Cạn lời, hết pin, buồn ngủ.

Sắc trời đã về chiều, đây cũng là lúc yến tiệc của hoàng thượng cũng đã bắt đầu. Phượng Ánh Tuyết lửng thửng bước đi dưới sắc trời đã chuyển sang màu đỏ cam ánh lên bóng dáng của cô trông gầy gò và yếu đuối. Thay vì đôi chân của cô bước đi về bữa yến tiệc quăng lại túi vải lê đi cho rảnh nợ nhưng cô đã bước tới Đào Linh viên.

Đào Linh viên

Lần nào bước vào Đào Linh viên là lòng cô man mát điệu buồn. Phượng Ánh Tuyết bước lại gần Đào thụ khẽ ôm chặt.

"Gia gia! Nha đầu đến thăm người đây!"

Như đáp lại lời chào hỏi của Phượng Ánh Tuyết, một trận gió nhẹ thổi qua làm những đoá hoa đào bay lên v**t v* những lọn tóc của Phượng Ánh Tuyết như có ai đó đang xoa đầu của cô và nói rằng "nha đầu ngốc!".

Phượng Ánh Tuyết thấy sắc trời còn hơi sớm nên tìm một góc êm ái ở Đào thụ ngủ một giấc đợi hoàng thượng tới vì cô tin chắc rằng hoàng thượng sẽ tới và cũng sẽ không bỏ qua sự kiện lần này, việc của cô bây giờ đây là ngồi đợi.

"Gia gia con ngủ một tí đây! Nhớ canh chừng dùm con nha!"

Phượng Ánh Tuyết nằm xuống hốc cây của Đào thụ và không quên ôm túi vải lê vào người.

Gió lại nổi lên một lần nữa làm cho hoa đào bay tán loạn những hoa đào  này lại bay và đáp ngay lên người Phượng Ánh Tuyết tạo nên thành tấm chăn hoa đào xinh đẹp. Phượng Ánh Tuyết giờ đây như một tiên nữ hoa đào xinh đẹp đang ngủ say ở chốn trần gian nếu như không có vết sẹo trên má thì hay biết mấy.

Cạn lời, hết pin, buồn ngủ.

Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh LùngTác giả: Mèo con ham ănTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu.  Tí tách! Tí tách!  Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó.  " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt".   Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra  như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười.  "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra.  Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không… Sắc trời đã về chiều, đây cũng là lúc yến tiệc của hoàng thượng cũng đã bắt đầu. Phượng Ánh Tuyết lửng thửng bước đi dưới sắc trời đã chuyển sang màu đỏ cam ánh lên bóng dáng của cô trông gầy gò và yếu đuối. Thay vì đôi chân của cô bước đi về bữa yến tiệc quăng lại túi vải lê đi cho rảnh nợ nhưng cô đã bước tới Đào Linh viên.Đào Linh viênLần nào bước vào Đào Linh viên là lòng cô man mát điệu buồn. Phượng Ánh Tuyết bước lại gần Đào thụ khẽ ôm chặt."Gia gia! Nha đầu đến thăm người đây!"Như đáp lại lời chào hỏi của Phượng Ánh Tuyết, một trận gió nhẹ thổi qua làm những đoá hoa đào bay lên v**t v* những lọn tóc của Phượng Ánh Tuyết như có ai đó đang xoa đầu của cô và nói rằng "nha đầu ngốc!".Phượng Ánh Tuyết thấy sắc trời còn hơi sớm nên tìm một góc êm ái ở Đào thụ ngủ một giấc đợi hoàng thượng tới vì cô tin chắc rằng hoàng thượng sẽ tới và cũng sẽ không bỏ qua sự kiện lần này, việc của cô bây giờ đây là ngồi đợi."Gia gia con ngủ một tí đây! Nhớ canh chừng dùm con nha!"Phượng Ánh Tuyết nằm xuống hốc cây của Đào thụ và không quên ôm túi vải lê vào người.Gió lại nổi lên một lần nữa làm cho hoa đào bay tán loạn những hoa đào  này lại bay và đáp ngay lên người Phượng Ánh Tuyết tạo nên thành tấm chăn hoa đào xinh đẹp. Phượng Ánh Tuyết giờ đây như một tiên nữ hoa đào xinh đẹp đang ngủ say ở chốn trần gian nếu như không có vết sẹo trên má thì hay biết mấy.Cạn lời, hết pin, buồn ngủ.

Chương 14: Sắc phong