Trong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu. Tí tách! Tí tách! Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó. " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt". Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười. "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra. Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không…
Chương 15: Sắc phong (tiếp)
Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh LùngTác giả: Mèo con ham ănTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu. Tí tách! Tí tách! Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó. " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt". Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười. "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra. Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không… "Hoàng thượng! Hoàng thượng có...có chuyện rồi?"Từ xa xa có một bóng dảng tiểu thái giám đang hớt ha hớt hả chạy vào gọi lớn tiếng."Kẻ nào to gan dám lớn tiếng gọi hoàng thượng?"Trần công công vừa dứt tiếng lập tức có hàng loạt các binh tướng bao quanh chặn tên tiểu thái giám.Lúc này tên tiểu thái giám mới biết mình mạo phạm long nhan có chút rụt rè lui lại phía sau nhưng như vừa nhớ tới điều gì đó tên tiểu thái giám lại tiến lên phía trước. Hoàng thượng thấy thế thì nhíu mày nhưng lại phất phất tay bảo cho binh lính lui xuống trước. Trần công công thấy vậy mới khẽ ý ra hiệu cho binh lính lui xuống trước lại cho triệu tên tiểu thái giám đó lên. Giọng của Trần công công the thét vang lên"Ngươi là ai lại dám loạn bữa yến tiệc của hoàng thượng?""D...dạ! Tiểu nhân là tiểu tam tử đến đây có chuyện bẩm báo với hoàng thượng!" giọng tiểu tam tử run run vẻ mặt trắng bệt đang cúi đầu nhìn mấy quan đại thần xung quanh đang bàn tán."Nói! Là chuyện gì khiến ngươi phải cuống lên như vậy?""D...dạ..! Tiểu nhân vốn dĩ làm việc bên phiá tây sương vẫn như mọi ngày nhưng tối nay khi đi qua Đào Linh viên thì bỗng thấy những đóa hoa đào vẫn là một màu hồng phấn như lúc sáng thì giờ đây điều biến thành những đoá hoa đào trắng chỉ trong nữa khắc."Vụt! Một tiếng thân hình của hoàng thượng vốn ngồi trên long hỉ bỗng chốc biến mất tâm hơi khi nghe hoa đào trắng. Đám đại thần quan lại, sứ giả, phi tần...nói chung ai có mặt trong yến tiệc đều kéo cả đám đến Đào Linh viên.Đào Linh viênBạch đào là nơi chứa đựng sự băng giá bao trùm lên màng đêm u tối. Hoàng thượng dạo quanh bước chân mình lên vườn đào. Một đoá hoa bạch đào rơi vào trong tay hoàng thượng đem lại sự mất mát u phiền."Linh nhi! Nàng vẫn còn giận ta sao?"Tay hoàng thượng khẽ v**t v* đoá hoa bạch đào nhẹ khẽ nhíu mày khi có người ồn ào nơi trước cổng Đào Linh viên."Có chuyện ở ngoài đó?" hoàng thượng cất lên giọng nói lạnh lùng của mình nói vào trong không trung."Dạ! Là đám người ở yến tiệc muốn vào đây để xem bạch đào nhưng bị quân lính chặn lại.""Giải quyết gọn ràng đi!""Dạ!""Chỉ nghe một tiếng dạ có một bóng người đi mất và ở ngoài cổng Đào Linh viên trở nên yên ắng lại. Sau khi thế giới lại một lần nữa yễn tỉnh trở lại hoàng thượng bất giác khẽ thở dài nhớ lại chuyện của mẩy năm trước."Linh nhi! Nàng định giận ta đến khi nào đây!"
"Hoàng thượng! Hoàng thượng có...có chuyện rồi?"
Từ xa xa có một bóng dảng tiểu thái giám đang hớt ha hớt hả chạy vào gọi lớn tiếng.
"Kẻ nào to gan dám lớn tiếng gọi hoàng thượng?"
Trần công công vừa dứt tiếng lập tức có hàng loạt các binh tướng bao quanh chặn tên tiểu thái giám.
Lúc này tên tiểu thái giám mới biết mình mạo phạm long nhan có chút rụt rè lui lại phía sau nhưng như vừa nhớ tới điều gì đó tên tiểu thái giám lại tiến lên phía trước. Hoàng thượng thấy thế thì nhíu mày nhưng lại phất phất tay bảo cho binh lính lui xuống trước. Trần công công thấy vậy mới khẽ ý ra hiệu cho binh lính lui xuống trước lại cho triệu tên tiểu thái giám đó lên. Giọng của Trần công công the thét vang lên
"Ngươi là ai lại dám loạn bữa yến tiệc của hoàng thượng?"
"D...dạ! Tiểu nhân là tiểu tam tử đến đây có chuyện bẩm báo với hoàng thượng!" giọng tiểu tam tử run run vẻ mặt trắng bệt đang cúi đầu nhìn mấy quan đại thần xung quanh đang bàn tán.
"Nói! Là chuyện gì khiến ngươi phải cuống lên như vậy?"
"D...dạ..! Tiểu nhân vốn dĩ làm việc bên phiá tây sương vẫn như mọi ngày nhưng tối nay khi đi qua Đào Linh viên thì bỗng thấy những đóa hoa đào vẫn là một màu hồng phấn như lúc sáng thì giờ đây điều biến thành những đoá hoa đào trắng chỉ trong nữa khắc."
Vụt! Một tiếng thân hình của hoàng thượng vốn ngồi trên long hỉ bỗng chốc biến mất tâm hơi khi nghe hoa đào trắng. Đám đại thần quan lại, sứ giả, phi tần...nói chung ai có mặt trong yến tiệc đều kéo cả đám đến Đào Linh viên.
Đào Linh viên
Bạch đào là nơi chứa đựng sự băng giá bao trùm lên màng đêm u tối. Hoàng thượng dạo quanh bước chân mình lên vườn đào. Một đoá hoa bạch đào rơi vào trong tay hoàng thượng đem lại sự mất mát u phiền.
"Linh nhi! Nàng vẫn còn giận ta sao?"
Tay hoàng thượng khẽ v**t v* đoá hoa bạch đào nhẹ khẽ nhíu mày khi có người ồn ào nơi trước cổng Đào Linh viên.
"Có chuyện ở ngoài đó?" hoàng thượng cất lên giọng nói lạnh lùng của mình nói vào trong không trung.
"Dạ! Là đám người ở yến tiệc muốn vào đây để xem bạch đào nhưng bị quân lính chặn lại."
"Giải quyết gọn ràng đi!"
"Dạ!"
"Chỉ nghe một tiếng dạ có một bóng người đi mất và ở ngoài cổng Đào Linh viên trở nên yên ắng lại. Sau khi thế giới lại một lần nữa yễn tỉnh trở lại hoàng thượng bất giác khẽ thở dài nhớ lại chuyện của mẩy năm trước.
"Linh nhi! Nàng định giận ta đến khi nào đây!"
Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh LùngTác giả: Mèo con ham ănTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu. Tí tách! Tí tách! Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó. " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt". Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười. "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra. Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không… "Hoàng thượng! Hoàng thượng có...có chuyện rồi?"Từ xa xa có một bóng dảng tiểu thái giám đang hớt ha hớt hả chạy vào gọi lớn tiếng."Kẻ nào to gan dám lớn tiếng gọi hoàng thượng?"Trần công công vừa dứt tiếng lập tức có hàng loạt các binh tướng bao quanh chặn tên tiểu thái giám.Lúc này tên tiểu thái giám mới biết mình mạo phạm long nhan có chút rụt rè lui lại phía sau nhưng như vừa nhớ tới điều gì đó tên tiểu thái giám lại tiến lên phía trước. Hoàng thượng thấy thế thì nhíu mày nhưng lại phất phất tay bảo cho binh lính lui xuống trước. Trần công công thấy vậy mới khẽ ý ra hiệu cho binh lính lui xuống trước lại cho triệu tên tiểu thái giám đó lên. Giọng của Trần công công the thét vang lên"Ngươi là ai lại dám loạn bữa yến tiệc của hoàng thượng?""D...dạ! Tiểu nhân là tiểu tam tử đến đây có chuyện bẩm báo với hoàng thượng!" giọng tiểu tam tử run run vẻ mặt trắng bệt đang cúi đầu nhìn mấy quan đại thần xung quanh đang bàn tán."Nói! Là chuyện gì khiến ngươi phải cuống lên như vậy?""D...dạ..! Tiểu nhân vốn dĩ làm việc bên phiá tây sương vẫn như mọi ngày nhưng tối nay khi đi qua Đào Linh viên thì bỗng thấy những đóa hoa đào vẫn là một màu hồng phấn như lúc sáng thì giờ đây điều biến thành những đoá hoa đào trắng chỉ trong nữa khắc."Vụt! Một tiếng thân hình của hoàng thượng vốn ngồi trên long hỉ bỗng chốc biến mất tâm hơi khi nghe hoa đào trắng. Đám đại thần quan lại, sứ giả, phi tần...nói chung ai có mặt trong yến tiệc đều kéo cả đám đến Đào Linh viên.Đào Linh viênBạch đào là nơi chứa đựng sự băng giá bao trùm lên màng đêm u tối. Hoàng thượng dạo quanh bước chân mình lên vườn đào. Một đoá hoa bạch đào rơi vào trong tay hoàng thượng đem lại sự mất mát u phiền."Linh nhi! Nàng vẫn còn giận ta sao?"Tay hoàng thượng khẽ v**t v* đoá hoa bạch đào nhẹ khẽ nhíu mày khi có người ồn ào nơi trước cổng Đào Linh viên."Có chuyện ở ngoài đó?" hoàng thượng cất lên giọng nói lạnh lùng của mình nói vào trong không trung."Dạ! Là đám người ở yến tiệc muốn vào đây để xem bạch đào nhưng bị quân lính chặn lại.""Giải quyết gọn ràng đi!""Dạ!""Chỉ nghe một tiếng dạ có một bóng người đi mất và ở ngoài cổng Đào Linh viên trở nên yên ắng lại. Sau khi thế giới lại một lần nữa yễn tỉnh trở lại hoàng thượng bất giác khẽ thở dài nhớ lại chuyện của mẩy năm trước."Linh nhi! Nàng định giận ta đến khi nào đây!"