LỜI MỞ ĐẦU Cho anh cơ hội được quen biết em lại từ đầu TÀO CHÍNH NGẠN Khi nhận được điện thoại của cô ấy, tôi chỉ thấy ngạc nhiên và khó hiểu, đến tận khi cúp máy vẫn vậy. Bởi trước tiên, chúng tôi còn chẳng thể gọi là quen biết, không, nói 1 cách chính xác là : biết, nhưng không quen. Tôi biết tên cô ấy, vì cái tên này có một độ nổi tiếng nhất định, cái tên này đã từng quay mấy bộ phim điện ảnh, tham gia vài chương trình phỏng vấn, lộ diện mấy lần, và rồi, mất tích rất lqau, lâu đến mức người ta không còn nói đến, nhưng cũng chưa đến mức hoàn toàn bị quên lãng. Tôi và chủ nhân của cái tên này từng gặp nhau một lần, trong môi trường công việc, kiểu như họp báo hay tiệc thương mại đại loại vậy, nếu nhớ không lầm thì lúc đó tôi vừa vào làm việc ở công ty băng đĩa nhạc, có một phòng làm việc rất hoành tráng, một chức danh rất hoành tráng trên danh thiếp, qua lại với những người nổi tiếng rất hoành tráng, trong tay có những nguồn lực rất mạnh, tuy so với cô ấy hồi đó, thì chỉ như kiến gặp…
Chương 0-6: Tiêu Vũ Huyên (2)
Điều Em Cần Chỉ Là Một Vòng Tay ÔmTác giả: Tào Quất TửTruyện Ngôn TìnhLỜI MỞ ĐẦU Cho anh cơ hội được quen biết em lại từ đầu TÀO CHÍNH NGẠN Khi nhận được điện thoại của cô ấy, tôi chỉ thấy ngạc nhiên và khó hiểu, đến tận khi cúp máy vẫn vậy. Bởi trước tiên, chúng tôi còn chẳng thể gọi là quen biết, không, nói 1 cách chính xác là : biết, nhưng không quen. Tôi biết tên cô ấy, vì cái tên này có một độ nổi tiếng nhất định, cái tên này đã từng quay mấy bộ phim điện ảnh, tham gia vài chương trình phỏng vấn, lộ diện mấy lần, và rồi, mất tích rất lqau, lâu đến mức người ta không còn nói đến, nhưng cũng chưa đến mức hoàn toàn bị quên lãng. Tôi và chủ nhân của cái tên này từng gặp nhau một lần, trong môi trường công việc, kiểu như họp báo hay tiệc thương mại đại loại vậy, nếu nhớ không lầm thì lúc đó tôi vừa vào làm việc ở công ty băng đĩa nhạc, có một phòng làm việc rất hoành tráng, một chức danh rất hoành tráng trên danh thiếp, qua lại với những người nổi tiếng rất hoành tráng, trong tay có những nguồn lực rất mạnh, tuy so với cô ấy hồi đó, thì chỉ như kiến gặp… Nếu nhìn từ góc độ đạo diễn đánh giá diễn viên thì anh ấy là một diễn viên thiên phú, bởi khuôn mặt ăn hình rất thích hợp quay cận cảnh, bởi đôi mắt có hồn, thậm chí là dáng người cao lớn, tỷ lệ cân đối không chê vào đâu được. Anh ấy sẽ là một diễn viên thiên phú, nhưng không phải là diễn viên tôi thích, bởi diễn viên thì phải nhập vai, anh ấy quá thông minh và quá đề phòng , người khác thông minh là điều tốt, nhưng sự thông minh của anh ấy lại mang ý đồ trêu tức người khác.Anh ấy chỉ cởi mở những gì anh ấy muốn cởi mở, tuyệt đại đa số mọi người đều như vậy, thế nhưng anh ấy thì khác, bởi vì chuyện này thậm chí chỉ có anh ấy biết. Anh ấy sẽ diễn tốt, tốt đến độ cứ như thể mình chính là nhân vật, nhưng anh ấy sẽ không thả tình cảm vào, vì anh ấy là người khép mình, mà như vậy rấ đáng tiếc.Đáng tiếc.Khi tôi thông báo từ giờ sẽ không quay phim nữa không kèm lời giải thích, ngày nào tôi cũng được nghe đáng tiếc đáng tiếc, đáng tiếc cái này đáng tiếc cái kia, đáng tiếc,...Tại sao em không vui?"Tôi nhớ, sao vậy?"Sau khoảng thời gian thất thần đốt hết 1 điếu thuốc, anh ấy hỏi, còn tôi, do dự.Nhìn chằm chằm vào vết thương cũ giữa ngón đeo nhẫn bên tay trái anh ấy, tôi nghe thấy người đạo diễn bên trong mình tiếp tục phát huy :"Tôi nghe thấy Tiểu Vũ nói sau gáy anh có xăm hình thánh giá, có thể cho tôi xem một chút không?""Tại sao cô lại quen Tiểu Vũ? Tại sao đột nhiên đến tìm tôi? Rốt cuộc là cô muốn gì?"Rõ ràng lần này không có tác dụng. Thở dài, châm điếu thuốc, sau khoảng thời gian do dự đốt hết một điếu thuốc, tôi quyết định nói thật:"Tôi không biết.""Cô không biết?""Đúng vậy tôi không biết." Tôi thực sự không biết. "Hôm nay tôi mới về Đài Bắc,từ...,không, hôm nay tôi mới về Đài Bắc, khi gọi điện thoại cho anh, tôi vẫn đang trên tàu, chỗ ga Truy Phân." Ga Truy Phân tôi cố tình nhấn mạnh điều này, vẻ mặt anh chứng tỏ sự cố tình này không hề uổng phí. "Tôi không biết tại sao tôi muốn gọi điện cho anh? Tôi không biết tại sao muốn gặp mặt anh một lần? Gặp anh xong tôi dự định thế nào? Nhưng tôi đã gọi cuộc điện thoại đó, đưa ra lời đề nghị gặp mặt, chỉ như vậy thôi, hy vọng không gây phiền phức cho anh."Anh ấy im lặng."Tại sao?""Bởi vì Tiểu Vũ hy vọng tôi làm vậy."Anh ấy lại im lặng."Tôi là đạo diễn, nhưng tôi không biết anh còn nhớ tôi.""Lạc Hy, tôi nhớ mà, cô rất nổi tiếng, tất nhiên là tôi nhớ rồi."
Nếu nhìn từ góc độ đạo diễn đánh giá diễn viên thì anh ấy là một diễn viên thiên phú, bởi khuôn mặt ăn hình rất thích hợp quay cận cảnh, bởi đôi mắt có hồn, thậm chí là dáng người cao lớn, tỷ lệ cân đối không chê vào đâu được. Anh ấy sẽ là một diễn viên thiên phú, nhưng không phải là diễn viên tôi thích, bởi diễn viên thì phải nhập vai, anh ấy quá thông minh và quá đề phòng , người khác thông minh là điều tốt, nhưng sự thông minh của anh ấy lại mang ý đồ trêu tức người khác.
Anh ấy chỉ cởi mở những gì anh ấy muốn cởi mở, tuyệt đại đa số mọi người đều như vậy, thế nhưng anh ấy thì khác, bởi vì chuyện này thậm chí chỉ có anh ấy biết. Anh ấy sẽ diễn tốt, tốt đến độ cứ như thể mình chính là nhân vật, nhưng anh ấy sẽ không thả tình cảm vào, vì anh ấy là người khép mình, mà như vậy rấ đáng tiếc.
Đáng tiếc.
Khi tôi thông báo từ giờ sẽ không quay phim nữa không kèm lời giải thích, ngày nào tôi cũng được nghe đáng tiếc đáng tiếc, đáng tiếc cái này đáng tiếc cái kia, đáng tiếc,...
Tại sao em không vui?
"Tôi nhớ, sao vậy?"
Sau khoảng thời gian thất thần đốt hết 1 điếu thuốc, anh ấy hỏi, còn tôi, do dự.
Nhìn chằm chằm vào vết thương cũ giữa ngón đeo nhẫn bên tay trái anh ấy, tôi nghe thấy người đạo diễn bên trong mình tiếp tục phát huy :
"Tôi nghe thấy Tiểu Vũ nói sau gáy anh có xăm hình thánh giá, có thể cho tôi xem một chút không?"
"Tại sao cô lại quen Tiểu Vũ? Tại sao đột nhiên đến tìm tôi? Rốt cuộc là cô muốn gì?"
Rõ ràng lần này không có tác dụng.
Thở dài, châm điếu thuốc, sau khoảng thời gian do dự đốt hết một điếu thuốc, tôi quyết định nói thật:
"Tôi không biết."
"Cô không biết?"
"Đúng vậy tôi không biết." Tôi thực sự không biết. "Hôm nay tôi mới về Đài Bắc,từ...,không, hôm nay tôi mới về Đài Bắc, khi gọi điện thoại cho anh, tôi vẫn đang trên tàu, chỗ ga Truy Phân." Ga Truy Phân tôi cố tình nhấn mạnh điều này, vẻ mặt anh chứng tỏ sự cố tình này không hề uổng phí. "Tôi không biết tại sao tôi muốn gọi điện cho anh? Tôi không biết tại sao muốn gặp mặt anh một lần? Gặp anh xong tôi dự định thế nào? Nhưng tôi đã gọi cuộc điện thoại đó, đưa ra lời đề nghị gặp mặt, chỉ như vậy thôi, hy vọng không gây phiền phức cho anh."
Anh ấy im lặng.
"Tại sao?"
"Bởi vì Tiểu Vũ hy vọng tôi làm vậy."
Anh ấy lại im lặng.
"Tôi là đạo diễn, nhưng tôi không biết anh còn nhớ tôi."
"Lạc Hy, tôi nhớ mà, cô rất nổi tiếng, tất nhiên là tôi nhớ rồi."
Điều Em Cần Chỉ Là Một Vòng Tay ÔmTác giả: Tào Quất TửTruyện Ngôn TìnhLỜI MỞ ĐẦU Cho anh cơ hội được quen biết em lại từ đầu TÀO CHÍNH NGẠN Khi nhận được điện thoại của cô ấy, tôi chỉ thấy ngạc nhiên và khó hiểu, đến tận khi cúp máy vẫn vậy. Bởi trước tiên, chúng tôi còn chẳng thể gọi là quen biết, không, nói 1 cách chính xác là : biết, nhưng không quen. Tôi biết tên cô ấy, vì cái tên này có một độ nổi tiếng nhất định, cái tên này đã từng quay mấy bộ phim điện ảnh, tham gia vài chương trình phỏng vấn, lộ diện mấy lần, và rồi, mất tích rất lqau, lâu đến mức người ta không còn nói đến, nhưng cũng chưa đến mức hoàn toàn bị quên lãng. Tôi và chủ nhân của cái tên này từng gặp nhau một lần, trong môi trường công việc, kiểu như họp báo hay tiệc thương mại đại loại vậy, nếu nhớ không lầm thì lúc đó tôi vừa vào làm việc ở công ty băng đĩa nhạc, có một phòng làm việc rất hoành tráng, một chức danh rất hoành tráng trên danh thiếp, qua lại với những người nổi tiếng rất hoành tráng, trong tay có những nguồn lực rất mạnh, tuy so với cô ấy hồi đó, thì chỉ như kiến gặp… Nếu nhìn từ góc độ đạo diễn đánh giá diễn viên thì anh ấy là một diễn viên thiên phú, bởi khuôn mặt ăn hình rất thích hợp quay cận cảnh, bởi đôi mắt có hồn, thậm chí là dáng người cao lớn, tỷ lệ cân đối không chê vào đâu được. Anh ấy sẽ là một diễn viên thiên phú, nhưng không phải là diễn viên tôi thích, bởi diễn viên thì phải nhập vai, anh ấy quá thông minh và quá đề phòng , người khác thông minh là điều tốt, nhưng sự thông minh của anh ấy lại mang ý đồ trêu tức người khác.Anh ấy chỉ cởi mở những gì anh ấy muốn cởi mở, tuyệt đại đa số mọi người đều như vậy, thế nhưng anh ấy thì khác, bởi vì chuyện này thậm chí chỉ có anh ấy biết. Anh ấy sẽ diễn tốt, tốt đến độ cứ như thể mình chính là nhân vật, nhưng anh ấy sẽ không thả tình cảm vào, vì anh ấy là người khép mình, mà như vậy rấ đáng tiếc.Đáng tiếc.Khi tôi thông báo từ giờ sẽ không quay phim nữa không kèm lời giải thích, ngày nào tôi cũng được nghe đáng tiếc đáng tiếc, đáng tiếc cái này đáng tiếc cái kia, đáng tiếc,...Tại sao em không vui?"Tôi nhớ, sao vậy?"Sau khoảng thời gian thất thần đốt hết 1 điếu thuốc, anh ấy hỏi, còn tôi, do dự.Nhìn chằm chằm vào vết thương cũ giữa ngón đeo nhẫn bên tay trái anh ấy, tôi nghe thấy người đạo diễn bên trong mình tiếp tục phát huy :"Tôi nghe thấy Tiểu Vũ nói sau gáy anh có xăm hình thánh giá, có thể cho tôi xem một chút không?""Tại sao cô lại quen Tiểu Vũ? Tại sao đột nhiên đến tìm tôi? Rốt cuộc là cô muốn gì?"Rõ ràng lần này không có tác dụng. Thở dài, châm điếu thuốc, sau khoảng thời gian do dự đốt hết một điếu thuốc, tôi quyết định nói thật:"Tôi không biết.""Cô không biết?""Đúng vậy tôi không biết." Tôi thực sự không biết. "Hôm nay tôi mới về Đài Bắc,từ...,không, hôm nay tôi mới về Đài Bắc, khi gọi điện thoại cho anh, tôi vẫn đang trên tàu, chỗ ga Truy Phân." Ga Truy Phân tôi cố tình nhấn mạnh điều này, vẻ mặt anh chứng tỏ sự cố tình này không hề uổng phí. "Tôi không biết tại sao tôi muốn gọi điện cho anh? Tôi không biết tại sao muốn gặp mặt anh một lần? Gặp anh xong tôi dự định thế nào? Nhưng tôi đã gọi cuộc điện thoại đó, đưa ra lời đề nghị gặp mặt, chỉ như vậy thôi, hy vọng không gây phiền phức cho anh."Anh ấy im lặng."Tại sao?""Bởi vì Tiểu Vũ hy vọng tôi làm vậy."Anh ấy lại im lặng."Tôi là đạo diễn, nhưng tôi không biết anh còn nhớ tôi.""Lạc Hy, tôi nhớ mà, cô rất nổi tiếng, tất nhiên là tôi nhớ rồi."