Ngài Tư là một luật sư, hơn nữa còn là một luật sư rất thành công – y có hẳn một văn phòng làm việc trong viện Luật lớn nhất thành phố này Thế mà ngài Tư lại rất trẻ, ít nhất là quá trẻ so với những thành tựu mà y đạt được. Y vừa bước qua tuổi ba lăm, anh tuấn sáng sủa, tiêu sái nhiều tiền, vóc người cao ráo. So với đám bạn cùng lứa đã bắt đầu có bụng bia, ngài Tư tựa như một người mẫu, nơi nào y đi qua cũng tự động biến thành sàn catwalk. Ngài Tư rất bạc tình, à, cũng không hẳn là vậy. Theo lời mấy em gái tiếp tân ở viện Luật, thì đây phải gọi là ôn nhu đa tình mới chuẩn. Ngài Tư không thuộc về riêng ai cả, mà là của tất cả mọi người. Đúng vậy, quý ngài độc thân đây chính là một kẻ “Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng*”. *gốc là 万花丛中过, 片叶不沾身 (vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân): Chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thực lòng yêu ai cả. Có khi tự ngài Tư cũng không biết mình độc thân thì phải. “Cậu không độc…
Chương 2: Cô Uông
Ngài Tư Và Người Yêu Hoa Cát Cánh Của Anh ẤyTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnNgài Tư là một luật sư, hơn nữa còn là một luật sư rất thành công – y có hẳn một văn phòng làm việc trong viện Luật lớn nhất thành phố này Thế mà ngài Tư lại rất trẻ, ít nhất là quá trẻ so với những thành tựu mà y đạt được. Y vừa bước qua tuổi ba lăm, anh tuấn sáng sủa, tiêu sái nhiều tiền, vóc người cao ráo. So với đám bạn cùng lứa đã bắt đầu có bụng bia, ngài Tư tựa như một người mẫu, nơi nào y đi qua cũng tự động biến thành sàn catwalk. Ngài Tư rất bạc tình, à, cũng không hẳn là vậy. Theo lời mấy em gái tiếp tân ở viện Luật, thì đây phải gọi là ôn nhu đa tình mới chuẩn. Ngài Tư không thuộc về riêng ai cả, mà là của tất cả mọi người. Đúng vậy, quý ngài độc thân đây chính là một kẻ “Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng*”. *gốc là 万花丛中过, 片叶不沾身 (vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân): Chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thực lòng yêu ai cả. Có khi tự ngài Tư cũng không biết mình độc thân thì phải. “Cậu không độc… “Anh Tư.”“Gọi vậy làm tôi không biết em đang gọi tôi hay gọi anh trai tôi đâu.” Ngài Tư khẽ cười, tay trái trộn trộn thức ăn. Dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng của y lại ôn hòa hơn rất nhiều.Cô Uông ngẩn người, hơi lúng túng nói:”Em đâu có quen anh trai anh.”“Ừ nhỉ.” Ngài Tư nhìn cô cười,”Hôm nào sẽ giới thiệu hai người với nhau.”Cô Uông sững sờ, vừa mừng như điên vừa không thể tin được, “Ý anh là…”Ngài Tư không khẳng định cũng không phủ định, hai mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.Trong nháy mắt, cô Uông chợt nghĩ tới một câu nói – Khoảnh khắc hạnh phúc nhất của một người phụ nữ, chính là khi trong mắt người mình thầm yêu cuối cùng cũng xuất hiện hình bóng của mình.Chỉ là, cô yêu công khai thôi.Lần đầu tiên cô gặp ngài Tư là lúc còn đi học – cô là đàn em khóa dưới của y, vừa gặp y là đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cứ yên lặng thầm mến như thế, mãi đến một ngày ngài Tư đột nhiên ngã bệnh, cô mới dũng cảm thổ lộ hết tình cảm của mình. Ngài Tư không từ chối cũng không tiếp nhận.Cứ như vậy, thoáng cái đã qua tám năm.Tám năm, cô không còn trẻ nữa. Đôi khi bản thân cô cũng không dám nghĩ, nếu chuyện này không có kết quả thì sao?Cô đã hy sinh rất nhiều, tình cảm, thời gian, tuổi trẻ, công việc… Cô Uông không cho phép bản thân được lùi nửa bước.“Tôi đưa em về nhé?”“Vâng.” Cô Uông mừng rỡ nói.Lúc xuống xe, đột nhiên cô ngập ngừng nói:”Chiếc nhẫn của anh có ý nghĩa gì sao?”“Cái gì?” Ngài Tư nhìn ngón áp út của mình, hơi buồn rầu nói:” Ngăn chặn ong bướm.”“Cho em xem một chút được không?” Cô Uông dè dặt hỏi.Ngài Tư xoay xoay chiếc nhẫn,”Không có gì đâu, nhẫn hơi chật, không tiện lấy ra.”“Em xem một chút thôi, không được sao?”“Cái này có gì hay để xem à?” Ngài Tư nhíu mày.Cô Uông nhìn hoa văn trên chiếc nhẫn:”Đây là…”“Hoa cát cánh, đẹp không?” Ngài Tư nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, làm cô vô thức mắc cỡ đỏ mặt, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.“Cát cánh à, khá hiếm đấy.”“Tôi rất thích.”“Em cũng thích.” Dù thật sự cô không thích loài hoa ảm đạm này, luôn gợi cho cô những kí ức không mấy tươi đẹp.“Em thích là tốt rồi, tôi còn lo em không thích đây.”“Vâng… Điều hòa hơi lạnh thì phải.” Cô Uông rùng mình.“Ừ, tôi vừa hạ nhiệt xuống. Em lên mau đi, mặc ấm một chút, đừng để bị cảm.”Sự dịu dàng của y xua tan cái lạnh trong lòng cô Uông – dường như vào hôm nay, tất cả những gì cô đã bỏ ra đều được đền đáp.Seven: Chưa hiểu gì đúng không? Không sao, tôi cũng chưa hiểu:))
“Anh Tư.”
“Gọi vậy làm tôi không biết em đang gọi tôi hay gọi anh trai tôi đâu.” Ngài Tư khẽ cười, tay trái trộn trộn thức ăn. Dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng của y lại ôn hòa hơn rất nhiều.
Cô Uông ngẩn người, hơi lúng túng nói:”Em đâu có quen anh trai anh.”
“Ừ nhỉ.” Ngài Tư nhìn cô cười,”Hôm nào sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
Cô Uông sững sờ, vừa mừng như điên vừa không thể tin được, “Ý anh là…”
Ngài Tư không khẳng định cũng không phủ định, hai mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.
Trong nháy mắt, cô Uông chợt nghĩ tới một câu nói –
Khoảnh khắc hạnh phúc nhất của một người phụ nữ, chính là khi trong mắt người mình thầm yêu cuối cùng cũng xuất hiện hình bóng của mình.
Chỉ là, cô yêu công khai thôi.
Lần đầu tiên cô gặp ngài Tư là lúc còn đi học – cô là đàn em khóa dưới của y, vừa gặp y là đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cứ yên lặng thầm mến như thế, mãi đến một ngày ngài Tư đột nhiên ngã bệnh, cô mới dũng cảm thổ lộ hết tình cảm của mình. Ngài Tư không từ chối cũng không tiếp nhận.
Cứ như vậy, thoáng cái đã qua tám năm.
Tám năm, cô không còn trẻ nữa. Đôi khi bản thân cô cũng không dám nghĩ, nếu chuyện này không có kết quả thì sao?
Cô đã hy sinh rất nhiều, tình cảm, thời gian, tuổi trẻ, công việc… Cô Uông không cho phép bản thân được lùi nửa bước.
“Tôi đưa em về nhé?”
“Vâng.” Cô Uông mừng rỡ nói.
Lúc xuống xe, đột nhiên cô ngập ngừng nói:”Chiếc nhẫn của anh có ý nghĩa gì sao?”
“Cái gì?” Ngài Tư nhìn ngón áp út của mình, hơi buồn rầu nói:” Ngăn chặn ong bướm.”
“Cho em xem một chút được không?” Cô Uông dè dặt hỏi.
Ngài Tư xoay xoay chiếc nhẫn,”Không có gì đâu, nhẫn hơi chật, không tiện lấy ra.”
“Em xem một chút thôi, không được sao?”
“Cái này có gì hay để xem à?” Ngài Tư nhíu mày.
Cô Uông nhìn hoa văn trên chiếc nhẫn:”Đây là…”
“Hoa cát cánh, đẹp không?” Ngài Tư nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, làm cô vô thức mắc cỡ đỏ mặt, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Cát cánh à, khá hiếm đấy.”
“Tôi rất thích.”
“Em cũng thích.” Dù thật sự cô không thích loài hoa ảm đạm này, luôn gợi cho cô những kí ức không mấy tươi đẹp.
“Em thích là tốt rồi, tôi còn lo em không thích đây.”
“Vâng… Điều hòa hơi lạnh thì phải.” Cô Uông rùng mình.
“Ừ, tôi vừa hạ nhiệt xuống. Em lên mau đi, mặc ấm một chút, đừng để bị cảm.”
Sự dịu dàng của y xua tan cái lạnh trong lòng cô Uông – dường như vào hôm nay, tất cả những gì cô đã bỏ ra đều được đền đáp.
Seven: Chưa hiểu gì đúng không? Không sao, tôi cũng chưa hiểu:))
Ngài Tư Và Người Yêu Hoa Cát Cánh Của Anh ẤyTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnNgài Tư là một luật sư, hơn nữa còn là một luật sư rất thành công – y có hẳn một văn phòng làm việc trong viện Luật lớn nhất thành phố này Thế mà ngài Tư lại rất trẻ, ít nhất là quá trẻ so với những thành tựu mà y đạt được. Y vừa bước qua tuổi ba lăm, anh tuấn sáng sủa, tiêu sái nhiều tiền, vóc người cao ráo. So với đám bạn cùng lứa đã bắt đầu có bụng bia, ngài Tư tựa như một người mẫu, nơi nào y đi qua cũng tự động biến thành sàn catwalk. Ngài Tư rất bạc tình, à, cũng không hẳn là vậy. Theo lời mấy em gái tiếp tân ở viện Luật, thì đây phải gọi là ôn nhu đa tình mới chuẩn. Ngài Tư không thuộc về riêng ai cả, mà là của tất cả mọi người. Đúng vậy, quý ngài độc thân đây chính là một kẻ “Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng*”. *gốc là 万花丛中过, 片叶不沾身 (vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân): Chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thực lòng yêu ai cả. Có khi tự ngài Tư cũng không biết mình độc thân thì phải. “Cậu không độc… “Anh Tư.”“Gọi vậy làm tôi không biết em đang gọi tôi hay gọi anh trai tôi đâu.” Ngài Tư khẽ cười, tay trái trộn trộn thức ăn. Dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng của y lại ôn hòa hơn rất nhiều.Cô Uông ngẩn người, hơi lúng túng nói:”Em đâu có quen anh trai anh.”“Ừ nhỉ.” Ngài Tư nhìn cô cười,”Hôm nào sẽ giới thiệu hai người với nhau.”Cô Uông sững sờ, vừa mừng như điên vừa không thể tin được, “Ý anh là…”Ngài Tư không khẳng định cũng không phủ định, hai mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.Trong nháy mắt, cô Uông chợt nghĩ tới một câu nói – Khoảnh khắc hạnh phúc nhất của một người phụ nữ, chính là khi trong mắt người mình thầm yêu cuối cùng cũng xuất hiện hình bóng của mình.Chỉ là, cô yêu công khai thôi.Lần đầu tiên cô gặp ngài Tư là lúc còn đi học – cô là đàn em khóa dưới của y, vừa gặp y là đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cứ yên lặng thầm mến như thế, mãi đến một ngày ngài Tư đột nhiên ngã bệnh, cô mới dũng cảm thổ lộ hết tình cảm của mình. Ngài Tư không từ chối cũng không tiếp nhận.Cứ như vậy, thoáng cái đã qua tám năm.Tám năm, cô không còn trẻ nữa. Đôi khi bản thân cô cũng không dám nghĩ, nếu chuyện này không có kết quả thì sao?Cô đã hy sinh rất nhiều, tình cảm, thời gian, tuổi trẻ, công việc… Cô Uông không cho phép bản thân được lùi nửa bước.“Tôi đưa em về nhé?”“Vâng.” Cô Uông mừng rỡ nói.Lúc xuống xe, đột nhiên cô ngập ngừng nói:”Chiếc nhẫn của anh có ý nghĩa gì sao?”“Cái gì?” Ngài Tư nhìn ngón áp út của mình, hơi buồn rầu nói:” Ngăn chặn ong bướm.”“Cho em xem một chút được không?” Cô Uông dè dặt hỏi.Ngài Tư xoay xoay chiếc nhẫn,”Không có gì đâu, nhẫn hơi chật, không tiện lấy ra.”“Em xem một chút thôi, không được sao?”“Cái này có gì hay để xem à?” Ngài Tư nhíu mày.Cô Uông nhìn hoa văn trên chiếc nhẫn:”Đây là…”“Hoa cát cánh, đẹp không?” Ngài Tư nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, làm cô vô thức mắc cỡ đỏ mặt, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.“Cát cánh à, khá hiếm đấy.”“Tôi rất thích.”“Em cũng thích.” Dù thật sự cô không thích loài hoa ảm đạm này, luôn gợi cho cô những kí ức không mấy tươi đẹp.“Em thích là tốt rồi, tôi còn lo em không thích đây.”“Vâng… Điều hòa hơi lạnh thì phải.” Cô Uông rùng mình.“Ừ, tôi vừa hạ nhiệt xuống. Em lên mau đi, mặc ấm một chút, đừng để bị cảm.”Sự dịu dàng của y xua tan cái lạnh trong lòng cô Uông – dường như vào hôm nay, tất cả những gì cô đã bỏ ra đều được đền đáp.Seven: Chưa hiểu gì đúng không? Không sao, tôi cũng chưa hiểu:))