Ngài Tư là một luật sư, hơn nữa còn là một luật sư rất thành công – y có hẳn một văn phòng làm việc trong viện Luật lớn nhất thành phố này Thế mà ngài Tư lại rất trẻ, ít nhất là quá trẻ so với những thành tựu mà y đạt được. Y vừa bước qua tuổi ba lăm, anh tuấn sáng sủa, tiêu sái nhiều tiền, vóc người cao ráo. So với đám bạn cùng lứa đã bắt đầu có bụng bia, ngài Tư tựa như một người mẫu, nơi nào y đi qua cũng tự động biến thành sàn catwalk. Ngài Tư rất bạc tình, à, cũng không hẳn là vậy. Theo lời mấy em gái tiếp tân ở viện Luật, thì đây phải gọi là ôn nhu đa tình mới chuẩn. Ngài Tư không thuộc về riêng ai cả, mà là của tất cả mọi người. Đúng vậy, quý ngài độc thân đây chính là một kẻ “Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng*”. *gốc là 万花丛中过, 片叶不沾身 (vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân): Chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thực lòng yêu ai cả. Có khi tự ngài Tư cũng không biết mình độc thân thì phải. “Cậu không độc…
Chương 3: Tư Minh Nguyễn
Ngài Tư Và Người Yêu Hoa Cát Cánh Của Anh ẤyTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnNgài Tư là một luật sư, hơn nữa còn là một luật sư rất thành công – y có hẳn một văn phòng làm việc trong viện Luật lớn nhất thành phố này Thế mà ngài Tư lại rất trẻ, ít nhất là quá trẻ so với những thành tựu mà y đạt được. Y vừa bước qua tuổi ba lăm, anh tuấn sáng sủa, tiêu sái nhiều tiền, vóc người cao ráo. So với đám bạn cùng lứa đã bắt đầu có bụng bia, ngài Tư tựa như một người mẫu, nơi nào y đi qua cũng tự động biến thành sàn catwalk. Ngài Tư rất bạc tình, à, cũng không hẳn là vậy. Theo lời mấy em gái tiếp tân ở viện Luật, thì đây phải gọi là ôn nhu đa tình mới chuẩn. Ngài Tư không thuộc về riêng ai cả, mà là của tất cả mọi người. Đúng vậy, quý ngài độc thân đây chính là một kẻ “Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng*”. *gốc là 万花丛中过, 片叶不沾身 (vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân): Chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thực lòng yêu ai cả. Có khi tự ngài Tư cũng không biết mình độc thân thì phải. “Cậu không độc… “Anh hai, ba mẹ đâu?”“Về rồi?” Tư Minh Nguyễn nhìn y,”Ba mẹ đi ngủ rồi, còn tưởng em không về chứ.”“Có hẹn ăn cơm, hơi lâu một chút.”Ngài Tư giải thích ngắn gọn.“Mùi nước hoa? Em trai, cuối cùng cũng quyết định rồi?” Tư Minh Nguyễn trêu chọc nói.Ngài Tư cười cười không đáp, chắc là mùi nước hoa của cô Uông vẫn còn vương vấn trong xe chưa tan hết.“Con gái nhà ai đấy?”“Không thể là con trai nhà ai sao?” Ngài Tư bật cười.“Con trai?” Tư Minh Nguyễn đứng hình, lát sau mới hiểu ngài Tư chỉ đùa thôi,”Em không thích đàn ông, không lừa được người đã nhìn em lớn lên từ bé đâu.”“Là cô bé họ Uông lần trước.”“Ai?”“Uông Như Nguyệt.”Tư Minh Nguyễn nhớ ra,”Là cô ấy à.”“Hôm nay là ngày mấy rồi?” “Ngày 28 tháng 3, có gì không?”“Ngày mai là 29 rồi, nhanh thật.”“Em làm gì cứ như ông già vậy?” Tư Minh Nguyễn cười nhạo y.“Không có gì, ngày mai vụ án em theo sẽ mở phiên tòa, xác nhận lại thời gian thôi.”“Chuẩn bị ổn cả chứ?”“Ừ, cũng không có gì phức tạp, chỉ là một vụ tai nạn giao thông thôi. Khó ở chỗ, thân nhân người bị hại lại đột nhiên khẳng định bị cáo mưu sát có chủ đích, nên giờ kiểm sát Phương đang rất bối rối.”“Được rồi, em tự hiểu rõ là được, có nói nữa anh cũng không hiểu đâu…”“Ngày mai phiên tòa mở khá sớm, không cần chuẩn bị bữa sáng cho em, em sẽ đi sớm.”“Vậy em về đây làm gì?”Ngài Tư bất đắc dĩ nói,”Không phải anh và ba mẹ một mực giục em sao?”Tư Minh Nguyễn bật cười ha hả.
“Anh hai, ba mẹ đâu?”
“Về rồi?” Tư Minh Nguyễn nhìn y,”Ba mẹ đi ngủ rồi, còn tưởng em không về chứ.”
“Có hẹn ăn cơm, hơi lâu một chút.”Ngài Tư giải thích ngắn gọn.
“Mùi nước hoa? Em trai, cuối cùng cũng quyết định rồi?” Tư Minh Nguyễn trêu chọc nói.
Ngài Tư cười cười không đáp, chắc là mùi nước hoa của cô Uông vẫn còn vương vấn trong xe chưa tan hết.
“Con gái nhà ai đấy?”
“Không thể là con trai nhà ai sao?” Ngài Tư bật cười.
“Con trai?” Tư Minh Nguyễn đứng hình, lát sau mới hiểu ngài Tư chỉ đùa thôi,”Em không thích đàn ông, không lừa được người đã nhìn em lớn lên từ bé đâu.”
“Là cô bé họ Uông lần trước.”
“Ai?”
“Uông Như Nguyệt.”
Tư Minh Nguyễn nhớ ra,”Là cô ấy à.”
“Hôm nay là ngày mấy rồi?”
“Ngày 28 tháng 3, có gì không?”
“Ngày mai là 29 rồi, nhanh thật.”
“Em làm gì cứ như ông già vậy?” Tư Minh Nguyễn cười nhạo y.
“Không có gì, ngày mai vụ án em theo sẽ mở phiên tòa, xác nhận lại thời gian thôi.”
“Chuẩn bị ổn cả chứ?”
“Ừ, cũng không có gì phức tạp, chỉ là một vụ tai nạn giao thông thôi. Khó ở chỗ, thân nhân người bị hại lại đột nhiên khẳng định bị cáo mưu sát có chủ đích, nên giờ kiểm sát Phương đang rất bối rối.”
“Được rồi, em tự hiểu rõ là được, có nói nữa anh cũng không hiểu đâu…”
“Ngày mai phiên tòa mở khá sớm, không cần chuẩn bị bữa sáng cho em, em sẽ đi sớm.”
“Vậy em về đây làm gì?”
Ngài Tư bất đắc dĩ nói,”Không phải anh và ba mẹ một mực giục em sao?”
Tư Minh Nguyễn bật cười ha hả.
Ngài Tư Và Người Yêu Hoa Cát Cánh Của Anh ẤyTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnNgài Tư là một luật sư, hơn nữa còn là một luật sư rất thành công – y có hẳn một văn phòng làm việc trong viện Luật lớn nhất thành phố này Thế mà ngài Tư lại rất trẻ, ít nhất là quá trẻ so với những thành tựu mà y đạt được. Y vừa bước qua tuổi ba lăm, anh tuấn sáng sủa, tiêu sái nhiều tiền, vóc người cao ráo. So với đám bạn cùng lứa đã bắt đầu có bụng bia, ngài Tư tựa như một người mẫu, nơi nào y đi qua cũng tự động biến thành sàn catwalk. Ngài Tư rất bạc tình, à, cũng không hẳn là vậy. Theo lời mấy em gái tiếp tân ở viện Luật, thì đây phải gọi là ôn nhu đa tình mới chuẩn. Ngài Tư không thuộc về riêng ai cả, mà là của tất cả mọi người. Đúng vậy, quý ngài độc thân đây chính là một kẻ “Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng*”. *gốc là 万花丛中过, 片叶不沾身 (vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân): Chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thực lòng yêu ai cả. Có khi tự ngài Tư cũng không biết mình độc thân thì phải. “Cậu không độc… “Anh hai, ba mẹ đâu?”“Về rồi?” Tư Minh Nguyễn nhìn y,”Ba mẹ đi ngủ rồi, còn tưởng em không về chứ.”“Có hẹn ăn cơm, hơi lâu một chút.”Ngài Tư giải thích ngắn gọn.“Mùi nước hoa? Em trai, cuối cùng cũng quyết định rồi?” Tư Minh Nguyễn trêu chọc nói.Ngài Tư cười cười không đáp, chắc là mùi nước hoa của cô Uông vẫn còn vương vấn trong xe chưa tan hết.“Con gái nhà ai đấy?”“Không thể là con trai nhà ai sao?” Ngài Tư bật cười.“Con trai?” Tư Minh Nguyễn đứng hình, lát sau mới hiểu ngài Tư chỉ đùa thôi,”Em không thích đàn ông, không lừa được người đã nhìn em lớn lên từ bé đâu.”“Là cô bé họ Uông lần trước.”“Ai?”“Uông Như Nguyệt.”Tư Minh Nguyễn nhớ ra,”Là cô ấy à.”“Hôm nay là ngày mấy rồi?” “Ngày 28 tháng 3, có gì không?”“Ngày mai là 29 rồi, nhanh thật.”“Em làm gì cứ như ông già vậy?” Tư Minh Nguyễn cười nhạo y.“Không có gì, ngày mai vụ án em theo sẽ mở phiên tòa, xác nhận lại thời gian thôi.”“Chuẩn bị ổn cả chứ?”“Ừ, cũng không có gì phức tạp, chỉ là một vụ tai nạn giao thông thôi. Khó ở chỗ, thân nhân người bị hại lại đột nhiên khẳng định bị cáo mưu sát có chủ đích, nên giờ kiểm sát Phương đang rất bối rối.”“Được rồi, em tự hiểu rõ là được, có nói nữa anh cũng không hiểu đâu…”“Ngày mai phiên tòa mở khá sớm, không cần chuẩn bị bữa sáng cho em, em sẽ đi sớm.”“Vậy em về đây làm gì?”Ngài Tư bất đắc dĩ nói,”Không phải anh và ba mẹ một mực giục em sao?”Tư Minh Nguyễn bật cười ha hả.