Tác giả:

Dương Hà Tâm,vốn là một cô nhi không cha không mẹ,được Thầy Dương Kì danh Huệ Duyên ở chùa Tịnh Vân nhặt được bên gốc cây,đang nức nở kêu gào vì đói. Cô có một cá tính hoạt bát nhanh nhẹn,ngày thường hay giúp các chú tiểu làm những việc nhẹ,với đôi tay gầy nhỏ lại có một nghị lực bền bỉ. Từ lúc lên Năm,cô đã được Thầy Dương Kì dạy võ phòng thân,nhưng cũng vì tinh nghịch,gây ra biết bao rắc rối cho người khác. Đến năm mười bảy tuổi,cô đã được chuyển đến Am Tịnh Huệ của các vị nữ tu.Ở đây,chỉ vài ngày ngoan ngoãn,cá tính của cô lại được bộc phát,và số phận cô hoàn toàn thay đổi sau một cú ngã tinh nghịch. (Dùng ngôi từ theo hoàn cảnh nhé mọi người,hiện tại thì dùng từ "Cô" Xuyên rồi dùng từ "Nàng"! ***** ”Cố lên,một chút nữa là được rồi.” Dương Hà Tâm vẫn đang thì thầm ra sức trèo lên cao để hái cho được quả Đào .Với độ cao khoảng 4-5m tuy không thể làm khó được, nhưng vấn đề đáng nói ở đây là cô đang ngự trên một nhánh nhỏ,với trọng lượng của một người 17 tuổi,thì đó vẫn là sự nguy…

Chương 53: Ghen tị

Vương Phi! Nàng Háo SắcTác giả: conangcatinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDương Hà Tâm,vốn là một cô nhi không cha không mẹ,được Thầy Dương Kì danh Huệ Duyên ở chùa Tịnh Vân nhặt được bên gốc cây,đang nức nở kêu gào vì đói. Cô có một cá tính hoạt bát nhanh nhẹn,ngày thường hay giúp các chú tiểu làm những việc nhẹ,với đôi tay gầy nhỏ lại có một nghị lực bền bỉ. Từ lúc lên Năm,cô đã được Thầy Dương Kì dạy võ phòng thân,nhưng cũng vì tinh nghịch,gây ra biết bao rắc rối cho người khác. Đến năm mười bảy tuổi,cô đã được chuyển đến Am Tịnh Huệ của các vị nữ tu.Ở đây,chỉ vài ngày ngoan ngoãn,cá tính của cô lại được bộc phát,và số phận cô hoàn toàn thay đổi sau một cú ngã tinh nghịch. (Dùng ngôi từ theo hoàn cảnh nhé mọi người,hiện tại thì dùng từ "Cô" Xuyên rồi dùng từ "Nàng"! ***** ”Cố lên,một chút nữa là được rồi.” Dương Hà Tâm vẫn đang thì thầm ra sức trèo lên cao để hái cho được quả Đào .Với độ cao khoảng 4-5m tuy không thể làm khó được, nhưng vấn đề đáng nói ở đây là cô đang ngự trên một nhánh nhỏ,với trọng lượng của một người 17 tuổi,thì đó vẫn là sự nguy… Tình hình không mấy lạc quan cho hoàn cảnh lúc này!Quán Ăn.Một chiếc bàn vuông với bốn cạnh mang những sắc thái khác nhau.Một gương mặt lạnh ngắt không chút cảm xúc nhìn về chiếc bàn nào đó khi nhớ đến tình huống vừa rồi. Hàn Lãnh Thiên rất muốn tống đám nữ nhân kia cách xa nữ tử của hắn.Một khắc trước (15 phút trước)Tề Vũ Đồng nhận thấy lời nói của tên công tử trước mắt dường như không phải đang khi dễ mình, mà hoàn toàn là sự cùng chí hướng, nàng có nghe lầm hay không?”Ý ngươi nói là? “ Để xác định lại mình không phải gặp dạng người xấu, Tề Vũ Đồng phải hỏi cho thật kĩ, nàng căn bản không muốn lặp lại sai lầm mà từ trước tới nay vẫn thường hay mắc phải.”Ý là..chúng ta giống ngươi, điều ghét nam nhân khi dễ nữ nhân” Trong câu có ý, Phượng Kỳ không ngần ngại nói rõ thân phận của nàng và Lăng Lạc Nhân đều là nữ tử. Xem ra bọn họ thật hợp tính với nhau.”Các người...đều là nữ nhân?” Tề Vũ Đồng cũng không phải kẻ ngốc, nhanh chóng nhận ra ý của Phượng Kỳ, nàng một lượt nhìn ba người họ từ trên xuống dưới. Quả thật nếu không nói thì nàng căn bản không thể nhận ra =”=”Đúng là như vậy” Lăng Lạc Nhân vui vẻ trả lời. Có thể gặp nhau hẳn là duyên số. Nàng cảm nhận được tính cách của tiểu nha đầu này có phần rất giống mình. Tri kỉ là tri kỉ a!”Vậy thì hay quá, nếu đã như vậy ta mạn phép mời ba vị ăn uống một bữa no say, xem như chuộc lại sự hiểu lầm khi nãy” Tề Vũ Đồng sảng khoái nói. Dù gì là do nàng sai trước, họ đã không bắt tội, còn tỏ vẻ thân thiện, phải biết lỗi để chuộc mới không hổ thẹn.Cứ như vậy, Năm người họ thân thuộc cùng nhau đi ăn uống vui vẻ thoải mái, cứ như bằng hữu lâu ngày không gặp, thật sự khiến người ganh tị. Mà cũng không sai, đúng là có ba người đang ganh tị thật.*******Hiện tại.Vẻ mặt Hàn Lãnh Thiên càng thêm hậm hực, có biết hắn cố gắng như thế nào để làm xong việc, tranh thủ trở về bên nàng. Ấy vậy mà vừa đến phủ nhận được tin nàng đến Lăng gia, hắn tức tốc đuổi theo. Cũng may nhờ Tần Diễn thông báo, tìm đến nơi thấy nàng vui vẻ cùng người khác, không chút quan tâm đến phu quân mình khổ cực thế nào.Càng nghĩ càng thêm giận, mặc dù hắn không nên ganh tị với nữ nhân, nhưng có biết, thời gian qua hắn nhớ nàng đến mức nào không ? Công việc hai ngày hắn tranh thủ giải quyết một giờ. Hiện tại đáng ra nàng nên bên cạnh hắn chứ không phải những người kia >""

Tình hình không mấy lạc quan cho hoàn cảnh lúc này!

Quán Ăn.

Một chiếc bàn vuông với bốn cạnh mang những sắc thái khác nhau.

Một gương mặt lạnh ngắt không chút cảm xúc nhìn về chiếc bàn nào đó khi nhớ đến tình huống vừa rồi. Hàn Lãnh Thiên rất muốn tống đám nữ nhân kia
cách xa nữ tử của hắn.

Một khắc trước (15 phút trước)

Tề
Vũ Đồng nhận thấy lời nói của tên công tử trước mắt dường như không phải đang khi dễ mình, mà hoàn toàn là sự cùng chí hướng, nàng có nghe lầm
hay không?

”Ý ngươi nói là? “ Để xác định lại mình không phải gặp dạng người xấu, Tề Vũ Đồng phải hỏi cho thật kĩ, nàng căn bản không
muốn lặp lại sai lầm mà từ trước tới nay vẫn thường hay mắc phải.

”Ý là..chúng ta giống ngươi, điều ghét nam nhân khi dễ nữ nhân” Trong câu
có ý, Phượng Kỳ không ngần ngại nói rõ thân phận của nàng và Lăng Lạc
Nhân đều là nữ tử. Xem ra bọn họ thật hợp tính với nhau.

”Các
người...đều là nữ nhân?” Tề Vũ Đồng cũng không phải kẻ ngốc, nhanh chóng nhận ra ý của Phượng Kỳ, nàng một lượt nhìn ba người họ từ trên xuống
dưới. Quả thật nếu không nói thì nàng căn bản không thể nhận ra =”=

”Đúng là như vậy” Lăng Lạc Nhân vui vẻ trả lời. Có thể gặp nhau hẳn là duyên
số. Nàng cảm nhận được tính cách của tiểu nha đầu này có phần rất giống
mình. Tri kỉ là tri kỉ a!

”Vậy thì hay quá, nếu đã như vậy ta
mạn phép mời ba vị ăn uống một bữa no say, xem như chuộc lại sự hiểu lầm khi nãy” Tề Vũ Đồng sảng khoái nói. Dù gì là do nàng sai trước, họ đã
không bắt tội, còn tỏ vẻ thân thiện, phải biết lỗi để chuộc mới không hổ thẹn.

Cứ như vậy, Năm người họ thân thuộc cùng nhau đi ăn uống
vui vẻ thoải mái, cứ như bằng hữu lâu ngày không gặp, thật sự khiến
người ganh tị. Mà cũng không sai, đúng là có ba người đang ganh tị thật.

*******

Hiện tại.

Vẻ mặt Hàn Lãnh Thiên càng thêm hậm hực, có biết hắn cố gắng như thế nào để làm xong việc, tranh thủ trở về bên nàng. Ấy vậy mà vừa đến phủ nhận được tin nàng đến Lăng gia, hắn tức tốc đuổi theo. Cũng may nhờ Tần Diễn thông báo, tìm đến nơi thấy nàng vui vẻ cùng người khác, không chút quan tâm đến phu quân mình khổ cực thế nào.

Càng nghĩ càng thêm giận, mặc dù hắn không nên ganh tị với nữ nhân, nhưng có biết, thời gian qua hắn nhớ nàng đến mức nào không ? Công việc hai ngày hắn tranh thủ giải quyết một giờ. Hiện tại đáng ra nàng nên bên cạnh hắn chứ không phải những người kia >""

Vương Phi! Nàng Háo SắcTác giả: conangcatinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDương Hà Tâm,vốn là một cô nhi không cha không mẹ,được Thầy Dương Kì danh Huệ Duyên ở chùa Tịnh Vân nhặt được bên gốc cây,đang nức nở kêu gào vì đói. Cô có một cá tính hoạt bát nhanh nhẹn,ngày thường hay giúp các chú tiểu làm những việc nhẹ,với đôi tay gầy nhỏ lại có một nghị lực bền bỉ. Từ lúc lên Năm,cô đã được Thầy Dương Kì dạy võ phòng thân,nhưng cũng vì tinh nghịch,gây ra biết bao rắc rối cho người khác. Đến năm mười bảy tuổi,cô đã được chuyển đến Am Tịnh Huệ của các vị nữ tu.Ở đây,chỉ vài ngày ngoan ngoãn,cá tính của cô lại được bộc phát,và số phận cô hoàn toàn thay đổi sau một cú ngã tinh nghịch. (Dùng ngôi từ theo hoàn cảnh nhé mọi người,hiện tại thì dùng từ "Cô" Xuyên rồi dùng từ "Nàng"! ***** ”Cố lên,một chút nữa là được rồi.” Dương Hà Tâm vẫn đang thì thầm ra sức trèo lên cao để hái cho được quả Đào .Với độ cao khoảng 4-5m tuy không thể làm khó được, nhưng vấn đề đáng nói ở đây là cô đang ngự trên một nhánh nhỏ,với trọng lượng của một người 17 tuổi,thì đó vẫn là sự nguy… Tình hình không mấy lạc quan cho hoàn cảnh lúc này!Quán Ăn.Một chiếc bàn vuông với bốn cạnh mang những sắc thái khác nhau.Một gương mặt lạnh ngắt không chút cảm xúc nhìn về chiếc bàn nào đó khi nhớ đến tình huống vừa rồi. Hàn Lãnh Thiên rất muốn tống đám nữ nhân kia cách xa nữ tử của hắn.Một khắc trước (15 phút trước)Tề Vũ Đồng nhận thấy lời nói của tên công tử trước mắt dường như không phải đang khi dễ mình, mà hoàn toàn là sự cùng chí hướng, nàng có nghe lầm hay không?”Ý ngươi nói là? “ Để xác định lại mình không phải gặp dạng người xấu, Tề Vũ Đồng phải hỏi cho thật kĩ, nàng căn bản không muốn lặp lại sai lầm mà từ trước tới nay vẫn thường hay mắc phải.”Ý là..chúng ta giống ngươi, điều ghét nam nhân khi dễ nữ nhân” Trong câu có ý, Phượng Kỳ không ngần ngại nói rõ thân phận của nàng và Lăng Lạc Nhân đều là nữ tử. Xem ra bọn họ thật hợp tính với nhau.”Các người...đều là nữ nhân?” Tề Vũ Đồng cũng không phải kẻ ngốc, nhanh chóng nhận ra ý của Phượng Kỳ, nàng một lượt nhìn ba người họ từ trên xuống dưới. Quả thật nếu không nói thì nàng căn bản không thể nhận ra =”=”Đúng là như vậy” Lăng Lạc Nhân vui vẻ trả lời. Có thể gặp nhau hẳn là duyên số. Nàng cảm nhận được tính cách của tiểu nha đầu này có phần rất giống mình. Tri kỉ là tri kỉ a!”Vậy thì hay quá, nếu đã như vậy ta mạn phép mời ba vị ăn uống một bữa no say, xem như chuộc lại sự hiểu lầm khi nãy” Tề Vũ Đồng sảng khoái nói. Dù gì là do nàng sai trước, họ đã không bắt tội, còn tỏ vẻ thân thiện, phải biết lỗi để chuộc mới không hổ thẹn.Cứ như vậy, Năm người họ thân thuộc cùng nhau đi ăn uống vui vẻ thoải mái, cứ như bằng hữu lâu ngày không gặp, thật sự khiến người ganh tị. Mà cũng không sai, đúng là có ba người đang ganh tị thật.*******Hiện tại.Vẻ mặt Hàn Lãnh Thiên càng thêm hậm hực, có biết hắn cố gắng như thế nào để làm xong việc, tranh thủ trở về bên nàng. Ấy vậy mà vừa đến phủ nhận được tin nàng đến Lăng gia, hắn tức tốc đuổi theo. Cũng may nhờ Tần Diễn thông báo, tìm đến nơi thấy nàng vui vẻ cùng người khác, không chút quan tâm đến phu quân mình khổ cực thế nào.Càng nghĩ càng thêm giận, mặc dù hắn không nên ganh tị với nữ nhân, nhưng có biết, thời gian qua hắn nhớ nàng đến mức nào không ? Công việc hai ngày hắn tranh thủ giải quyết một giờ. Hiện tại đáng ra nàng nên bên cạnh hắn chứ không phải những người kia >""

Chương 53: Ghen tị