Dương Hà Tâm,vốn là một cô nhi không cha không mẹ,được Thầy Dương Kì danh Huệ Duyên ở chùa Tịnh Vân nhặt được bên gốc cây,đang nức nở kêu gào vì đói. Cô có một cá tính hoạt bát nhanh nhẹn,ngày thường hay giúp các chú tiểu làm những việc nhẹ,với đôi tay gầy nhỏ lại có một nghị lực bền bỉ. Từ lúc lên Năm,cô đã được Thầy Dương Kì dạy võ phòng thân,nhưng cũng vì tinh nghịch,gây ra biết bao rắc rối cho người khác. Đến năm mười bảy tuổi,cô đã được chuyển đến Am Tịnh Huệ của các vị nữ tu.Ở đây,chỉ vài ngày ngoan ngoãn,cá tính của cô lại được bộc phát,và số phận cô hoàn toàn thay đổi sau một cú ngã tinh nghịch. (Dùng ngôi từ theo hoàn cảnh nhé mọi người,hiện tại thì dùng từ "Cô" Xuyên rồi dùng từ "Nàng"! ***** ”Cố lên,một chút nữa là được rồi.” Dương Hà Tâm vẫn đang thì thầm ra sức trèo lên cao để hái cho được quả Đào .Với độ cao khoảng 4-5m tuy không thể làm khó được, nhưng vấn đề đáng nói ở đây là cô đang ngự trên một nhánh nhỏ,với trọng lượng của một người 17 tuổi,thì đó vẫn là sự nguy…
Chương 54: Duyên thiên định
Vương Phi! Nàng Háo SắcTác giả: conangcatinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDương Hà Tâm,vốn là một cô nhi không cha không mẹ,được Thầy Dương Kì danh Huệ Duyên ở chùa Tịnh Vân nhặt được bên gốc cây,đang nức nở kêu gào vì đói. Cô có một cá tính hoạt bát nhanh nhẹn,ngày thường hay giúp các chú tiểu làm những việc nhẹ,với đôi tay gầy nhỏ lại có một nghị lực bền bỉ. Từ lúc lên Năm,cô đã được Thầy Dương Kì dạy võ phòng thân,nhưng cũng vì tinh nghịch,gây ra biết bao rắc rối cho người khác. Đến năm mười bảy tuổi,cô đã được chuyển đến Am Tịnh Huệ của các vị nữ tu.Ở đây,chỉ vài ngày ngoan ngoãn,cá tính của cô lại được bộc phát,và số phận cô hoàn toàn thay đổi sau một cú ngã tinh nghịch. (Dùng ngôi từ theo hoàn cảnh nhé mọi người,hiện tại thì dùng từ "Cô" Xuyên rồi dùng từ "Nàng"! ***** ”Cố lên,một chút nữa là được rồi.” Dương Hà Tâm vẫn đang thì thầm ra sức trèo lên cao để hái cho được quả Đào .Với độ cao khoảng 4-5m tuy không thể làm khó được, nhưng vấn đề đáng nói ở đây là cô đang ngự trên một nhánh nhỏ,với trọng lượng của một người 17 tuổi,thì đó vẫn là sự nguy… Tề Vũ Phong đi Suốt một canh giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng Thất nha đầu Tề Vũ Đồng kia đâu. Nhìn trời khởi sắc không còn sớm lắm, lại liếc về phía sau ‘cái đuôi’ cứ đeo bám không ngừng nghỉ, mà hắn buồn cười.Mặc dù chú trọng việc tìm người, nhưng hắn vẫn quan sát rõ. Cái đuôi là một nữ nhân, thân phục màu xanh ngọc bích nhỏ nhắn, gương mặt được che đi bởi tầng sa mỏng, chỉ lộ ra đôi mắt to đen đầy quyến rũ nhưng vẫn mang sắc thái tinh ranh giảo hoạt.Cảm thấy nên kết thúc việc này, Tề Vũ Phong lại cất bước đi về phía vắng người. Hắn…cần hỏi một vài vấn đề, xem vì sao nữ nhân kia kiên trì theo hắn suốt như vậy.Đến rừng trúc, Tề Vũ Phong dừng bước, chân nhún nhẹ đã mất dạng trong không trung. Nữ tử từ đằng xa không thấy bóng dáng kia liền hốt hoảng chạy tới, người đâu mất rồi? Rõ ràng là lúc nãy còn thấy mà? Nàng cứ xoay bên này bên kia mà tìm kiếm.Đang phân vân không biết làm thế nào, thì Tề Vũ Phong từ trên không nhảy xuống, đứng sát sau lưng nàng. Bất ngờ nữ nhân kia xoay người đối mặt, hốt hoảng theo phản xạ mà lùi bước. Chân chính vì vậy mà vấp té, mất thăng bằng ngã về sau. Bàn tay theo quán tính ném lên để tìm chỗ bám, lại không ngờ hất rơi chiếc mũ Tề Vũ Phong đang đội. So sánh việc cứu người và chiếc mũ, hắn căn bản không có thời gian để suy nghĩ đành…hi sinh chiếc mũ để cứu vớt chiếc mông nữ tử kia >”"""
Tề Vũ Phong đi Suốt một canh giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng Thất nha đầu Tề Vũ Đồng kia đâu. Nhìn trời khởi sắc không còn sớm lắm, lại liếc về phía sau ‘cái đuôi’ cứ đeo bám không ngừng nghỉ, mà hắn buồn cười.
Mặc dù chú trọng việc tìm người, nhưng hắn vẫn quan sát rõ. Cái đuôi là một nữ nhân, thân phục màu xanh ngọc bích nhỏ nhắn, gương mặt được che đi bởi tầng sa mỏng, chỉ lộ ra đôi mắt to đen đầy quyến rũ nhưng vẫn mang sắc thái tinh ranh giảo hoạt.
Cảm thấy nên kết thúc việc này, Tề Vũ Phong lại cất bước đi về phía vắng người. Hắn…cần hỏi một vài vấn đề, xem vì sao nữ nhân kia kiên trì theo hắn suốt như vậy.
Đến rừng trúc, Tề Vũ Phong dừng bước, chân nhún nhẹ đã mất dạng trong không trung. Nữ tử từ đằng xa không thấy bóng dáng kia liền hốt hoảng chạy tới, người đâu mất rồi? Rõ ràng là lúc nãy còn thấy mà? Nàng cứ xoay bên này bên kia mà tìm kiếm.
Đang phân vân không biết làm thế nào, thì Tề Vũ Phong từ trên không nhảy xuống, đứng sát sau lưng nàng. Bất ngờ nữ nhân kia xoay người đối mặt, hốt hoảng theo phản xạ mà lùi bước. Chân chính vì vậy mà vấp té, mất thăng bằng ngã về sau. Bàn tay theo quán tính ném lên để tìm chỗ bám, lại không ngờ hất rơi chiếc mũ Tề Vũ Phong đang đội. So sánh việc cứu người và chiếc mũ, hắn căn bản không có thời gian để suy nghĩ đành…hi sinh chiếc mũ để cứu vớt chiếc mông nữ tử kia >”"""
Vương Phi! Nàng Háo SắcTác giả: conangcatinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDương Hà Tâm,vốn là một cô nhi không cha không mẹ,được Thầy Dương Kì danh Huệ Duyên ở chùa Tịnh Vân nhặt được bên gốc cây,đang nức nở kêu gào vì đói. Cô có một cá tính hoạt bát nhanh nhẹn,ngày thường hay giúp các chú tiểu làm những việc nhẹ,với đôi tay gầy nhỏ lại có một nghị lực bền bỉ. Từ lúc lên Năm,cô đã được Thầy Dương Kì dạy võ phòng thân,nhưng cũng vì tinh nghịch,gây ra biết bao rắc rối cho người khác. Đến năm mười bảy tuổi,cô đã được chuyển đến Am Tịnh Huệ của các vị nữ tu.Ở đây,chỉ vài ngày ngoan ngoãn,cá tính của cô lại được bộc phát,và số phận cô hoàn toàn thay đổi sau một cú ngã tinh nghịch. (Dùng ngôi từ theo hoàn cảnh nhé mọi người,hiện tại thì dùng từ "Cô" Xuyên rồi dùng từ "Nàng"! ***** ”Cố lên,một chút nữa là được rồi.” Dương Hà Tâm vẫn đang thì thầm ra sức trèo lên cao để hái cho được quả Đào .Với độ cao khoảng 4-5m tuy không thể làm khó được, nhưng vấn đề đáng nói ở đây là cô đang ngự trên một nhánh nhỏ,với trọng lượng của một người 17 tuổi,thì đó vẫn là sự nguy… Tề Vũ Phong đi Suốt một canh giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng Thất nha đầu Tề Vũ Đồng kia đâu. Nhìn trời khởi sắc không còn sớm lắm, lại liếc về phía sau ‘cái đuôi’ cứ đeo bám không ngừng nghỉ, mà hắn buồn cười.Mặc dù chú trọng việc tìm người, nhưng hắn vẫn quan sát rõ. Cái đuôi là một nữ nhân, thân phục màu xanh ngọc bích nhỏ nhắn, gương mặt được che đi bởi tầng sa mỏng, chỉ lộ ra đôi mắt to đen đầy quyến rũ nhưng vẫn mang sắc thái tinh ranh giảo hoạt.Cảm thấy nên kết thúc việc này, Tề Vũ Phong lại cất bước đi về phía vắng người. Hắn…cần hỏi một vài vấn đề, xem vì sao nữ nhân kia kiên trì theo hắn suốt như vậy.Đến rừng trúc, Tề Vũ Phong dừng bước, chân nhún nhẹ đã mất dạng trong không trung. Nữ tử từ đằng xa không thấy bóng dáng kia liền hốt hoảng chạy tới, người đâu mất rồi? Rõ ràng là lúc nãy còn thấy mà? Nàng cứ xoay bên này bên kia mà tìm kiếm.Đang phân vân không biết làm thế nào, thì Tề Vũ Phong từ trên không nhảy xuống, đứng sát sau lưng nàng. Bất ngờ nữ nhân kia xoay người đối mặt, hốt hoảng theo phản xạ mà lùi bước. Chân chính vì vậy mà vấp té, mất thăng bằng ngã về sau. Bàn tay theo quán tính ném lên để tìm chỗ bám, lại không ngờ hất rơi chiếc mũ Tề Vũ Phong đang đội. So sánh việc cứu người và chiếc mũ, hắn căn bản không có thời gian để suy nghĩ đành…hi sinh chiếc mũ để cứu vớt chiếc mông nữ tử kia >”"""