Tác giả:

"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…

Chương 13: Bị cô cắn lần thứ hai (3)

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Không có một người nào dám phát ra âm thanh gì.Chỉ sợ quấy rầy giấc ngủ của Thiếu tướng.Người nhà họ Dịch đều biết, bình thường Thiếu tướng lạnh như một ngọn núi tuyết, rất nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, đáy mắt không hề tồn tại một điều gì, nhưng lúc anh ta ngủ, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu.Qua chừng một phút, Thiếu tướng mới chậm rãi mở mắt, sự tuyệt mỹ trên gương mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, trên vầng trán thanh tú, trơn nhẵn không nhìn ra một chút gợn sóng nào.Cảnh vậtxung quanh anh ta, chiếu tới một vòng hào quang, phảng phất khiến anh cùng thế giới này, cách ly thật xa.Khắp cơ thể cũng tỏa một sự mãnh liệt, cảm giác xa cách.Thiếu tướng đứng dậy.Một thân tây trang thẳng tắp đứng ở trước mặt mọi người.Những người nữ hầu kia, rõ ràng cũng cảm thấy nhịp tim của mình đập dữ dội.Thật sự là....... Rất đẹp....... So với phụ nữ, còn muốn xinh đẹp hơn, để cho tất cả mọi người không có cách nào hít thở.Vậy mà, những thứ ánh mắt hâm mộ cùng kính ngưỡng này, lại cũng chưa từng khiến cho Thiếu tướng có bất kỳ phản ứng nào, anh ta chỉ chậm rãi bước đi, vẻ lười nhác đi vào bên trong.Lúc đi ngang qua Chung Tình, bước chân của anh hơi chậm đi, thậm chí, đầu khẽ nghiêng qua, liếc mắt nhìn cô.Ngay sau đó, liền quay đầu về, đi tới ghế của mình rồi ngồi xuống.Cử động nho nhỏ của Thiếu tướng, cũng không bị những người đó phát hiện, mọi người đều biết, Thiếu tướng làm cái gì, đều hơi chậm chạp, nếu như trời sập xuống, anh ta cũng sẽ bày ra bộ dạng không nhanh không chậm.Sau khi Thiếu tướng đến, rất nhanh sau đó đại thái thái, Nhị di thái, Tam di thái... Còn có con gái cùng con rể của nhà họ Dịch, tất cả chủ nhân, cũng nhanh chóng xuất hiện.Mà những người nữ hầu vốn đã được phân công, cũng đều khéo léo đứng ởsau lưng người mà mình sẽ phục vụ.Duy chỉ có, Chung Tình cùng Ngọc Hương, đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.Ngọc Hương chờ tiểu thiếu gia.Mà Chung Tình là bị ánh mắt kia của Thiếu tướng hù sợ.Cô chưa từng thấy qua người lạnh như thế, cũng chưa từng thấy qua người đẹp như vậy, vừa sợ, lại hưng phấn, thậm chí, tốc độ tim đập của mình, cũng nhanh vô cùng.Cũng cảm thấy, mình dường như không giống là mình nữa.Hơn nữa thật lâu sau, cô vẫn không thể hít thở.

Không có một người nào dám phát ra âm thanh gì.

Chỉ sợ quấy rầy giấc ngủ của Thiếu tướng.

Người nhà họ Dịch đều biết, bình thường Thiếu tướng lạnh như một ngọn núi tuyết, rất nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, đáy mắt không hề tồn tại một điều gì, nhưng lúc anh ta ngủ, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu.

Qua chừng một phút, Thiếu tướng mới chậm rãi mở mắt, sự tuyệt mỹ trên gương mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, trên vầng trán thanh tú, trơn nhẵn không nhìn ra một chút gợn sóng nào.

Cảnh vậtxung quanh anh ta, chiếu tới một vòng hào quang, phảng phất khiến anh cùng thế giới này, cách ly thật xa.

Khắp cơ thể cũng tỏa một sự mãnh liệt, cảm giác xa cách.

Thiếu tướng đứng dậy.

Một thân tây trang thẳng tắp đứng ở trước mặt mọi người.

Những người nữ hầu kia, rõ ràng cũng cảm thấy nhịp tim của mình đập dữ dội.

Thật sự là....... Rất đẹp....... So với phụ nữ, còn muốn xinh đẹp hơn, để cho tất cả mọi người không có cách nào hít thở.

Vậy mà, những thứ ánh mắt hâm mộ cùng kính ngưỡng này, lại cũng chưa từng khiến cho Thiếu tướng có bất kỳ phản ứng nào, anh ta chỉ chậm rãi bước đi, vẻ lười nhác đi vào bên trong.

Lúc đi ngang qua Chung Tình, bước chân của anh hơi chậm đi, thậm chí, đầu khẽ nghiêng qua, liếc mắt nhìn cô.

Ngay sau đó, liền quay đầu về, đi tới ghế của mình rồi ngồi xuống.

Cử động nho nhỏ của Thiếu tướng, cũng không bị những người đó phát hiện, mọi người đều biết, Thiếu tướng làm cái gì, đều hơi chậm chạp, nếu như trời sập xuống, anh ta cũng sẽ bày ra bộ dạng không nhanh không chậm.

Sau khi Thiếu tướng đến, rất nhanh sau đó đại thái thái, Nhị di thái, Tam di thái... Còn có con gái cùng con rể của nhà họ Dịch, tất cả chủ nhân, cũng nhanh chóng xuất hiện.

Mà những người nữ hầu vốn đã được phân công, cũng đều khéo léo đứng ởsau lưng người mà mình sẽ phục vụ.

Duy chỉ có, Chung Tình cùng Ngọc Hương, đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.

Ngọc Hương chờ tiểu thiếu gia.

Mà Chung Tình là bị ánh mắt kia của Thiếu tướng hù sợ.

Cô chưa từng thấy qua người lạnh như thế, cũng chưa từng thấy qua người đẹp như vậy, vừa sợ, lại hưng phấn, thậm chí, tốc độ tim đập của mình, cũng nhanh vô cùng.

Cũng cảm thấy, mình dường như không giống là mình nữa.

Hơn nữa thật lâu sau, cô vẫn không thể hít thở.

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Không có một người nào dám phát ra âm thanh gì.Chỉ sợ quấy rầy giấc ngủ của Thiếu tướng.Người nhà họ Dịch đều biết, bình thường Thiếu tướng lạnh như một ngọn núi tuyết, rất nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, đáy mắt không hề tồn tại một điều gì, nhưng lúc anh ta ngủ, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu.Qua chừng một phút, Thiếu tướng mới chậm rãi mở mắt, sự tuyệt mỹ trên gương mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, trên vầng trán thanh tú, trơn nhẵn không nhìn ra một chút gợn sóng nào.Cảnh vậtxung quanh anh ta, chiếu tới một vòng hào quang, phảng phất khiến anh cùng thế giới này, cách ly thật xa.Khắp cơ thể cũng tỏa một sự mãnh liệt, cảm giác xa cách.Thiếu tướng đứng dậy.Một thân tây trang thẳng tắp đứng ở trước mặt mọi người.Những người nữ hầu kia, rõ ràng cũng cảm thấy nhịp tim của mình đập dữ dội.Thật sự là....... Rất đẹp....... So với phụ nữ, còn muốn xinh đẹp hơn, để cho tất cả mọi người không có cách nào hít thở.Vậy mà, những thứ ánh mắt hâm mộ cùng kính ngưỡng này, lại cũng chưa từng khiến cho Thiếu tướng có bất kỳ phản ứng nào, anh ta chỉ chậm rãi bước đi, vẻ lười nhác đi vào bên trong.Lúc đi ngang qua Chung Tình, bước chân của anh hơi chậm đi, thậm chí, đầu khẽ nghiêng qua, liếc mắt nhìn cô.Ngay sau đó, liền quay đầu về, đi tới ghế của mình rồi ngồi xuống.Cử động nho nhỏ của Thiếu tướng, cũng không bị những người đó phát hiện, mọi người đều biết, Thiếu tướng làm cái gì, đều hơi chậm chạp, nếu như trời sập xuống, anh ta cũng sẽ bày ra bộ dạng không nhanh không chậm.Sau khi Thiếu tướng đến, rất nhanh sau đó đại thái thái, Nhị di thái, Tam di thái... Còn có con gái cùng con rể của nhà họ Dịch, tất cả chủ nhân, cũng nhanh chóng xuất hiện.Mà những người nữ hầu vốn đã được phân công, cũng đều khéo léo đứng ởsau lưng người mà mình sẽ phục vụ.Duy chỉ có, Chung Tình cùng Ngọc Hương, đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.Ngọc Hương chờ tiểu thiếu gia.Mà Chung Tình là bị ánh mắt kia của Thiếu tướng hù sợ.Cô chưa từng thấy qua người lạnh như thế, cũng chưa từng thấy qua người đẹp như vậy, vừa sợ, lại hưng phấn, thậm chí, tốc độ tim đập của mình, cũng nhanh vô cùng.Cũng cảm thấy, mình dường như không giống là mình nữa.Hơn nữa thật lâu sau, cô vẫn không thể hít thở.

Chương 13: Bị cô cắn lần thứ hai (3)