"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…
Chương 141: Dịch Giản nổi cơn ghen (16)
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Anh ngồi trên mép giường, ánh mắt không biết đang nhìn tới nơi nào, thấy cô đi vào, cũng không hề ngẩng mặt lên, chẳng qua chỉ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, thản nhiên nói một câu: "Tới đây."Chung Tình hơi sửng sốt một chút nhưng vẫn ngoan ngoan đi tới.Lòng cô không hề có chút tình nguyện nào.Động tác của cô nặng ch*ch, chậm chạp như Dịch Giản ngày thường.Dịch Giản cũng là người kiên nhẫn, làm gì cũng không nóng không lạnh, nhưng lúc này, không biết có phải vì tức giận hay vì ghen mà luôn cảm thấy có chút nóng nảy.Đợi đến khi cô chỉ còn cách mép giường một thước, anh vươn tay kéo cô lại.Cô đứng không vững, lập tức bổ nhào lên người anh, không sai lệch một ly mà nằm gọn trong ngực anh.Cô hoảng hồn, muốn tránh khỏi ngực anh theo bản năng.Nhưng anh lại vươn tay, đè cô lại, rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt hốt hoảng của cô, vẻ mặt của anh lại càng lạnh lùng hơn.Chung Tình có chút linh cảm xấu, cô cảm thấy như mình đã khiến anh tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không đoán được mình đã làm gì.Cô không dám lên tiếng hỏi.Dịch Giản như thế, cô nghĩ, không có ai là không sợ.Dịch Giản rất ít nói, anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc, buồn bực khôn lên tiếng đưa tay vào trong váy cô.Chung Tình có chút căng thẳng, cũng có chút sợ hãi.Cô vẫn không dám ngước lên nhìn vào mắt Dịch Gi ản.Chỉ có thể mặc cho anh đặt mình dưới thân.Từ trước đến giờ anh luôn có kiên nhẫn c** q**n áo của cô, còn lần này, Chung Tình chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng quần áo rách, sau đó trước ngực đã hoàn toàn trống trả.Áo lụa thượng hạng bị anh xé nát rồi.Chung Tình nhăm mặt, anh như vậy, lát nữa cô đi bằng cách nào bây giờ?Khi cô còn đang suy nghĩ những vấn đề này, Dịch Giản đã đè lên người cô, anh không hề c** đ*, chẳng qua chỉ tuỳ ý c** q**n tây của mình, nhanh chóng xâm nhập vào thân thể của cô.Anh tiến vào không hề có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, cô nhíu mày, cảm thấy vô cùng đau đớn.Thật ra thì cô và anh đã làm chuyện này rất nhiều lần, trừ lần đầu tiên do cô không nhớ ra, trừ khi ở chòi nghỉ mát đã quyến rũ anh một lần, có chút đau ra, cô không còn cảm giác quá đau đớn nữa.Thậm chí... Mỗi lần cô đều cảm thấy thích thú một cách khó hiểu, loại thích thú ấy không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung, nhưng cô nghĩ, đó là đỏ mặt, tim đập nhanh, còn mang theo vài phần mong đợi...
Anh ngồi trên mép giường, ánh mắt không biết đang nhìn tới nơi nào, thấy cô đi vào, cũng không hề ngẩng mặt lên, chẳng qua chỉ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, thản nhiên nói một câu: "Tới đây."
Chung Tình hơi sửng sốt một chút nhưng vẫn ngoan ngoan đi tới.
Lòng cô không hề có chút tình nguyện nào.
Động tác của cô nặng ch*ch, chậm chạp như Dịch Giản ngày thường.
Dịch Giản cũng là người kiên nhẫn, làm gì cũng không nóng không lạnh, nhưng lúc này, không biết có phải vì tức giận hay vì ghen mà luôn cảm thấy có chút nóng nảy.
Đợi đến khi cô chỉ còn cách mép giường một thước, anh vươn tay kéo cô lại.
Cô đứng không vững, lập tức bổ nhào lên người anh, không sai lệch một ly mà nằm gọn trong ngực anh.
Cô hoảng hồn, muốn tránh khỏi ngực anh theo bản năng.
Nhưng anh lại vươn tay, đè cô lại, rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt hốt hoảng của cô, vẻ mặt của anh lại càng lạnh lùng hơn.
Chung Tình có chút linh cảm xấu, cô cảm thấy như mình đã khiến anh tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không đoán được mình đã làm gì.
Cô không dám lên tiếng hỏi.
Dịch Giản như thế, cô nghĩ, không có ai là không sợ.
Dịch Giản rất ít nói, anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc, buồn bực khôn lên tiếng đưa tay vào trong váy cô.
Chung Tình có chút căng thẳng, cũng có chút sợ hãi.
Cô vẫn không dám ngước lên nhìn vào mắt Dịch Gi ản.
Chỉ có thể mặc cho anh đặt mình dưới thân.
Từ trước đến giờ anh luôn có kiên nhẫn c** q**n áo của cô, còn lần này, Chung Tình chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng quần áo rách, sau đó trước ngực đã hoàn toàn trống trả.
Áo lụa thượng hạng bị anh xé nát rồi.
Chung Tình nhăm mặt, anh như vậy, lát nữa cô đi bằng cách nào bây giờ?
Khi cô còn đang suy nghĩ những vấn đề này, Dịch Giản đã đè lên người cô, anh không hề c** đ*, chẳng qua chỉ tuỳ ý c** q**n tây của mình, nhanh chóng xâm nhập vào thân thể của cô.
Anh tiến vào không hề có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, cô nhíu mày, cảm thấy vô cùng đau đớn.
Thật ra thì cô và anh đã làm chuyện này rất nhiều lần, trừ lần đầu tiên do cô không nhớ ra, trừ khi ở chòi nghỉ mát đã quyến rũ anh một lần, có chút đau ra, cô không còn cảm giác quá đau đớn nữa.
Thậm chí... Mỗi lần cô đều cảm thấy thích thú một cách khó hiểu, loại thích thú ấy không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung, nhưng cô nghĩ, đó là đỏ mặt, tim đập nhanh, còn mang theo vài phần mong đợi...
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Anh ngồi trên mép giường, ánh mắt không biết đang nhìn tới nơi nào, thấy cô đi vào, cũng không hề ngẩng mặt lên, chẳng qua chỉ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, thản nhiên nói một câu: "Tới đây."Chung Tình hơi sửng sốt một chút nhưng vẫn ngoan ngoan đi tới.Lòng cô không hề có chút tình nguyện nào.Động tác của cô nặng ch*ch, chậm chạp như Dịch Giản ngày thường.Dịch Giản cũng là người kiên nhẫn, làm gì cũng không nóng không lạnh, nhưng lúc này, không biết có phải vì tức giận hay vì ghen mà luôn cảm thấy có chút nóng nảy.Đợi đến khi cô chỉ còn cách mép giường một thước, anh vươn tay kéo cô lại.Cô đứng không vững, lập tức bổ nhào lên người anh, không sai lệch một ly mà nằm gọn trong ngực anh.Cô hoảng hồn, muốn tránh khỏi ngực anh theo bản năng.Nhưng anh lại vươn tay, đè cô lại, rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt hốt hoảng của cô, vẻ mặt của anh lại càng lạnh lùng hơn.Chung Tình có chút linh cảm xấu, cô cảm thấy như mình đã khiến anh tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không đoán được mình đã làm gì.Cô không dám lên tiếng hỏi.Dịch Giản như thế, cô nghĩ, không có ai là không sợ.Dịch Giản rất ít nói, anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc, buồn bực khôn lên tiếng đưa tay vào trong váy cô.Chung Tình có chút căng thẳng, cũng có chút sợ hãi.Cô vẫn không dám ngước lên nhìn vào mắt Dịch Gi ản.Chỉ có thể mặc cho anh đặt mình dưới thân.Từ trước đến giờ anh luôn có kiên nhẫn c** q**n áo của cô, còn lần này, Chung Tình chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng quần áo rách, sau đó trước ngực đã hoàn toàn trống trả.Áo lụa thượng hạng bị anh xé nát rồi.Chung Tình nhăm mặt, anh như vậy, lát nữa cô đi bằng cách nào bây giờ?Khi cô còn đang suy nghĩ những vấn đề này, Dịch Giản đã đè lên người cô, anh không hề c** đ*, chẳng qua chỉ tuỳ ý c** q**n tây của mình, nhanh chóng xâm nhập vào thân thể của cô.Anh tiến vào không hề có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, cô nhíu mày, cảm thấy vô cùng đau đớn.Thật ra thì cô và anh đã làm chuyện này rất nhiều lần, trừ lần đầu tiên do cô không nhớ ra, trừ khi ở chòi nghỉ mát đã quyến rũ anh một lần, có chút đau ra, cô không còn cảm giác quá đau đớn nữa.Thậm chí... Mỗi lần cô đều cảm thấy thích thú một cách khó hiểu, loại thích thú ấy không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung, nhưng cô nghĩ, đó là đỏ mặt, tim đập nhanh, còn mang theo vài phần mong đợi...