"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…
Chương 145: Dịch Gi ản nổi cơn ghen (20)
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Một lúc sau, anh mới dời mắt khỏi người cô, im lặng tới bên cửa sổ, nhìn mặt hồ bên ngoài Cố Viên...Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, ánh sáng chan hoà chiếu lên gương mặt của anh.Sâu trong ánh mắt của anh còn mang theo chút vẻ mất mác và thất vọng.Đôi môi mềm mại của anh mím thật chặt, mang theo sự đau đớn tột độ.Ánh trăng sáng ngời.Chiếu lên người anh tạo nên một vầng sáng hoa lệ.Anh đã che giấu hết tất cả sự trầm mặc và lùng của mị, có trời mới biết, rốt cuộc phải có tình cảm sâu nặng đến đâu mới có thể yêu một người đến thế.Thật ra thì, anh ghen.Anh cũng rất tức giận.Nhưng, anh không biết phải phát tiết cơn giận của mình bằng cách nào, chỉ có thể hành h* th*n thể của cô như thế.Sau khi hành hạ xong, anh lại cảm thấy có chút hối hận.Trước mặt anh, cô luôn mang dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững, mặc dù có quy củ, cung cung kính kính, nhưng anh biết, cho tới bây giờ đó không phải là cô.Anh luôn cho rằng, từ trước đến giờ cô luôn che giấu bản thân mình, anh còn muốn làm người đầu tiên có thể nhìn thấy con người thật của cô.Nhưng, ai ngờ, hôm nay, cô lại cười tự nhiên với Trác Nhiên đến thế.Tự nhiên như vậy.Thật ra thì anh đã sớm có chuyện trong quân, nhưng khi hỏi kì kinh nguyệt của cô xong, anh lại đi muộn hai ngày, hằng đêm triền miên.Đến ngày cuối cùng, anh đã có cảm giác lực bất tòng tâm.Đi năm ngày, tim của anh luôn trôi nổi ở nhà họ Dịch, suy nghĩ về cô, không biết cô sống có tốt hay không.Xử lý xong hết mọi chuyện, anh vội vàng quay trở về.Anh muốn biết, lúc cô nhìn thấy anh xuất hiện, liệu có chút vui mừng nào hay không.Anh rất muốn gặp cô, rất nhớ... Nhưng khi đến lúc, ai ngờ, tất cả mọi người đều xông tới, duy chỉ có mình cô vẫn như người không liên quan, đứng ở xa, không hề nhìn về phía anh.Anh ngồi trên cao, mặc dù nhìn qua như đang ngủ, nhưng thật ra, anh vẫn luôn chú ý tới cô, quan sát cô.Cô vẫn luôn thầm đưa mắt sang, khi thấy anh và Hà An Viện tiếp xúc với nhau, rõ ràng trong mắt của cô còn có chút vui vẻ.Cô thật sự không muốn ở lại bên cạnh anh.Ngay cả chuyện phòng the, cô đều chiều theo ý anh, anh muốn thế nào, cô sẽ làm như thế ấy.Nếu là người khác, chỉ sợ đã sớm dở hết mọi thủ đoạn, làm đủ loại tư thế để lấy lòng của anh, ra sức trói anh thật chặt.
Một lúc sau, anh mới dời mắt khỏi người cô, im lặng tới bên cửa sổ, nhìn mặt hồ bên ngoài Cố Viên...
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, ánh sáng chan hoà chiếu lên gương mặt của anh.
Sâu trong ánh mắt của anh còn mang theo chút vẻ mất mác và thất vọng.
Đôi môi mềm mại của anh mím thật chặt, mang theo sự đau đớn tột độ.
Ánh trăng sáng ngời.
Chiếu lên người anh tạo nên một vầng sáng hoa lệ.
Anh đã che giấu hết tất cả sự trầm mặc và lùng của mị, có trời mới biết, rốt cuộc phải có tình cảm sâu nặng đến đâu mới có thể yêu một người đến thế.
Thật ra thì, anh ghen.
Anh cũng rất tức giận.
Nhưng, anh không biết phải phát tiết cơn giận của mình bằng cách nào, chỉ có thể hành h* th*n thể của cô như thế.
Sau khi hành hạ xong, anh lại cảm thấy có chút hối hận.
Trước mặt anh, cô luôn mang dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững, mặc dù có quy củ, cung cung kính kính, nhưng anh biết, cho tới bây giờ đó không phải là cô.
Anh luôn cho rằng, từ trước đến giờ cô luôn che giấu bản thân mình, anh còn muốn làm người đầu tiên có thể nhìn thấy con người thật của cô.
Nhưng, ai ngờ, hôm nay, cô lại cười tự nhiên với Trác Nhiên đến thế.
Tự nhiên như vậy.
Thật ra thì anh đã sớm có chuyện trong quân, nhưng khi hỏi kì kinh nguyệt của cô xong, anh lại đi muộn hai ngày, hằng đêm triền miên.
Đến ngày cuối cùng, anh đã có cảm giác lực bất tòng tâm.
Đi năm ngày, tim của anh luôn trôi nổi ở nhà họ Dịch, suy nghĩ về cô, không biết cô sống có tốt hay không.
Xử lý xong hết mọi chuyện, anh vội vàng quay trở về.
Anh muốn biết, lúc cô nhìn thấy anh xuất hiện, liệu có chút vui mừng nào hay không.
Anh rất muốn gặp cô, rất nhớ... Nhưng khi đến lúc, ai ngờ, tất cả mọi người đều xông tới, duy chỉ có mình cô vẫn như người không liên quan, đứng ở xa, không hề nhìn về phía anh.
Anh ngồi trên cao, mặc dù nhìn qua như đang ngủ, nhưng thật ra, anh vẫn luôn chú ý tới cô, quan sát cô.
Cô vẫn luôn thầm đưa mắt sang, khi thấy anh và Hà An Viện tiếp xúc với nhau, rõ ràng trong mắt của cô còn có chút vui vẻ.
Cô thật sự không muốn ở lại bên cạnh anh.
Ngay cả chuyện phòng the, cô đều chiều theo ý anh, anh muốn thế nào, cô sẽ làm như thế ấy.
Nếu là người khác, chỉ sợ đã sớm dở hết mọi thủ đoạn, làm đủ loại tư thế để lấy lòng của anh, ra sức trói anh thật chặt.
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Một lúc sau, anh mới dời mắt khỏi người cô, im lặng tới bên cửa sổ, nhìn mặt hồ bên ngoài Cố Viên...Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, ánh sáng chan hoà chiếu lên gương mặt của anh.Sâu trong ánh mắt của anh còn mang theo chút vẻ mất mác và thất vọng.Đôi môi mềm mại của anh mím thật chặt, mang theo sự đau đớn tột độ.Ánh trăng sáng ngời.Chiếu lên người anh tạo nên một vầng sáng hoa lệ.Anh đã che giấu hết tất cả sự trầm mặc và lùng của mị, có trời mới biết, rốt cuộc phải có tình cảm sâu nặng đến đâu mới có thể yêu một người đến thế.Thật ra thì, anh ghen.Anh cũng rất tức giận.Nhưng, anh không biết phải phát tiết cơn giận của mình bằng cách nào, chỉ có thể hành h* th*n thể của cô như thế.Sau khi hành hạ xong, anh lại cảm thấy có chút hối hận.Trước mặt anh, cô luôn mang dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững, mặc dù có quy củ, cung cung kính kính, nhưng anh biết, cho tới bây giờ đó không phải là cô.Anh luôn cho rằng, từ trước đến giờ cô luôn che giấu bản thân mình, anh còn muốn làm người đầu tiên có thể nhìn thấy con người thật của cô.Nhưng, ai ngờ, hôm nay, cô lại cười tự nhiên với Trác Nhiên đến thế.Tự nhiên như vậy.Thật ra thì anh đã sớm có chuyện trong quân, nhưng khi hỏi kì kinh nguyệt của cô xong, anh lại đi muộn hai ngày, hằng đêm triền miên.Đến ngày cuối cùng, anh đã có cảm giác lực bất tòng tâm.Đi năm ngày, tim của anh luôn trôi nổi ở nhà họ Dịch, suy nghĩ về cô, không biết cô sống có tốt hay không.Xử lý xong hết mọi chuyện, anh vội vàng quay trở về.Anh muốn biết, lúc cô nhìn thấy anh xuất hiện, liệu có chút vui mừng nào hay không.Anh rất muốn gặp cô, rất nhớ... Nhưng khi đến lúc, ai ngờ, tất cả mọi người đều xông tới, duy chỉ có mình cô vẫn như người không liên quan, đứng ở xa, không hề nhìn về phía anh.Anh ngồi trên cao, mặc dù nhìn qua như đang ngủ, nhưng thật ra, anh vẫn luôn chú ý tới cô, quan sát cô.Cô vẫn luôn thầm đưa mắt sang, khi thấy anh và Hà An Viện tiếp xúc với nhau, rõ ràng trong mắt của cô còn có chút vui vẻ.Cô thật sự không muốn ở lại bên cạnh anh.Ngay cả chuyện phòng the, cô đều chiều theo ý anh, anh muốn thế nào, cô sẽ làm như thế ấy.Nếu là người khác, chỉ sợ đã sớm dở hết mọi thủ đoạn, làm đủ loại tư thế để lấy lòng của anh, ra sức trói anh thật chặt.