"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…
Chương 154: Dịch Giản ghen (29)
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… "Cô, con có việc hỏi người!" Ngược lại giọng Hà An Viện lại như làm nũng, ngồi ở cạnh giường, xoa bóp bả vai đại phu nhân, "Cô, trước giờ, người có từng phái người đưa túi hương cho thiếu tướng không?""Túi hương? Không, làm sao vậy?" Đại phu nhân tò mò hỏi một câu.Nét mặt Hà An Viện đờ đẫn, trong đáy mắt ả lóe lên vẻ tức giận, quả thật là không, ả biết mà, chắc chắc có giấu người ở đâu!"Tiểu Viện, con hỏi chuyện này làm gì?" Đại thái thái thấy Hà An Viện mãi cũng không hé răng nói gì, không nhịn được mở miệng hỏi."Không có gì." Hà An Viện hoàn hồn, cười cười, lắc đầu, che dấu thấp thỏm trong lòng, chậm rãi hầu hạ đại phu nhân ngủ.Lúc này cô mới ra khỏi phòng.Mãi lâu, Hà An Viện mới chậm rãi phân phó tiểu Vân bên cạnh: "Tiểu Vân, ngày mai đi hỏi cấp dưới, xem xem gần đây có ai làm túi hương, tìm ra cho ta, ta muốn hỏi từng người một!".....................Tiểu Hoàn nghịch ngợm, không cẩn thận, còn chạy chơi lạc đâu rồi.Giữa ban ngày ban mặt, nhanh như chớp đã chạy mất hút.Chung Tình lo lắng, dù sao đây cũng là chị hai đưa cho mình, thật sự cô rất thương nó, thêm nữa nơi này là nhà họ Dịch, không ai biết đây là con mèo của cô, ngộ nhỡ có ai thấy phiền, giết nó, vậy không xong rồi.Càng nghĩ như vậy, Chung Tình càng lo lắng, đứng dậy, đi tìm quần áo, mặc vội vào, vội chạy ra ngoài tìm mèo.Dọc theo đường đi Chung Tình hô "Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn", cô vòng qua vòng lại, cũng không tìm thấy Tiểu Hoàn.Đáy lòng không nhịn được bắt đầu trách móc Tiểu Hoàn nghịch ngợm, đương nhiên lại vẫn lo lắng cực kỳ.Tìm từ sáng tới trưa, rốt cục Chung Tình thấy được bóng dáng Tiểu Hoàn, nó lại có thể ở trong hoa viên nhà họ Dịch, làm tổ ở đó, nằm phơi nắng.Đang ngủ say ngọt ngào nữa chứ.Chung Tình đi lên phía trước, khom người xuống, ôm Tiểu Hoàn lên, Tiểu Hoàn vừa thấy là cô, dường như cũng biết cô đang tức giận, cọ cọ vào lòng cô, lười biếng nheo mắt lại.Chung Tình tìm được Tiểu Hoàn, cũng yên tâm, định trở về, lại mơ hồ nghe được có giọng nữ truyền đến, cô vô ý quay đầu nhìn lại, lại bắt gặp trong đình nghỉ mát ở đằng xa, đang có đại phu nhân, bà hai, bà tư, hai vị tiểu thư, và Dịch Giản ngồi đó.Chung Tình tính toán lặng lẽ nhẹ nhàng rời đi."Cô Chung, sao cô ở trong này?" Ai ngờ, xoay người liền đụng phải Từ Ngang.
"Cô, con có việc hỏi người!" Ngược lại giọng Hà An Viện lại như làm nũng, ngồi ở cạnh giường, xoa bóp bả vai đại phu nhân, "Cô, trước giờ, người có từng phái người đưa túi hương cho thiếu tướng không?"
"Túi hương? Không, làm sao vậy?" Đại phu nhân tò mò hỏi một câu.
Nét mặt Hà An Viện đờ đẫn, trong đáy mắt ả lóe lên vẻ tức giận, quả thật là không, ả biết mà, chắc chắc có giấu người ở đâu!
"Tiểu Viện, con hỏi chuyện này làm gì?" Đại thái thái thấy Hà An Viện mãi cũng không hé răng nói gì, không nhịn được mở miệng hỏi.
"Không có gì." Hà An Viện hoàn hồn, cười cười, lắc đầu, che dấu thấp thỏm trong lòng, chậm rãi hầu hạ đại phu nhân ngủ.
Lúc này cô mới ra khỏi phòng.
Mãi lâu, Hà An Viện mới chậm rãi phân phó tiểu Vân bên cạnh: "Tiểu Vân, ngày mai đi hỏi cấp dưới, xem xem gần đây có ai làm túi hương, tìm ra cho ta, ta muốn hỏi từng người một!"
.....................
Tiểu Hoàn nghịch ngợm, không cẩn thận, còn chạy chơi lạc đâu rồi.
Giữa ban ngày ban mặt, nhanh như chớp đã chạy mất hút.
Chung Tình lo lắng, dù sao đây cũng là chị hai đưa cho mình, thật sự cô rất thương nó, thêm nữa nơi này là nhà họ Dịch, không ai biết đây là con mèo của cô, ngộ nhỡ có ai thấy phiền, giết nó, vậy không xong rồi.
Càng nghĩ như vậy, Chung Tình càng lo lắng, đứng dậy, đi tìm quần áo, mặc vội vào, vội chạy ra ngoài tìm mèo.
Dọc theo đường đi Chung Tình hô "Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn", cô vòng qua vòng lại, cũng không tìm thấy Tiểu Hoàn.
Đáy lòng không nhịn được bắt đầu trách móc Tiểu Hoàn nghịch ngợm, đương nhiên lại vẫn lo lắng cực kỳ.
Tìm từ sáng tới trưa, rốt cục Chung Tình thấy được bóng dáng Tiểu Hoàn, nó lại có thể ở trong hoa viên nhà họ Dịch, làm tổ ở đó, nằm phơi nắng.
Đang ngủ say ngọt ngào nữa chứ.
Chung Tình đi lên phía trước, khom người xuống, ôm Tiểu Hoàn lên, Tiểu Hoàn vừa thấy là cô, dường như cũng biết cô đang tức giận, cọ cọ vào lòng cô, lười biếng nheo mắt lại.
Chung Tình tìm được Tiểu Hoàn, cũng yên tâm, định trở về, lại mơ hồ nghe được có giọng nữ truyền đến, cô vô ý quay đầu nhìn lại, lại bắt gặp trong đình nghỉ mát ở đằng xa, đang có đại phu nhân, bà hai, bà tư, hai vị tiểu thư, và Dịch Giản ngồi đó.
Chung Tình tính toán lặng lẽ nhẹ nhàng rời đi.
"Cô Chung, sao cô ở trong này?" Ai ngờ, xoay người liền đụng phải Từ Ngang.
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… "Cô, con có việc hỏi người!" Ngược lại giọng Hà An Viện lại như làm nũng, ngồi ở cạnh giường, xoa bóp bả vai đại phu nhân, "Cô, trước giờ, người có từng phái người đưa túi hương cho thiếu tướng không?""Túi hương? Không, làm sao vậy?" Đại phu nhân tò mò hỏi một câu.Nét mặt Hà An Viện đờ đẫn, trong đáy mắt ả lóe lên vẻ tức giận, quả thật là không, ả biết mà, chắc chắc có giấu người ở đâu!"Tiểu Viện, con hỏi chuyện này làm gì?" Đại thái thái thấy Hà An Viện mãi cũng không hé răng nói gì, không nhịn được mở miệng hỏi."Không có gì." Hà An Viện hoàn hồn, cười cười, lắc đầu, che dấu thấp thỏm trong lòng, chậm rãi hầu hạ đại phu nhân ngủ.Lúc này cô mới ra khỏi phòng.Mãi lâu, Hà An Viện mới chậm rãi phân phó tiểu Vân bên cạnh: "Tiểu Vân, ngày mai đi hỏi cấp dưới, xem xem gần đây có ai làm túi hương, tìm ra cho ta, ta muốn hỏi từng người một!".....................Tiểu Hoàn nghịch ngợm, không cẩn thận, còn chạy chơi lạc đâu rồi.Giữa ban ngày ban mặt, nhanh như chớp đã chạy mất hút.Chung Tình lo lắng, dù sao đây cũng là chị hai đưa cho mình, thật sự cô rất thương nó, thêm nữa nơi này là nhà họ Dịch, không ai biết đây là con mèo của cô, ngộ nhỡ có ai thấy phiền, giết nó, vậy không xong rồi.Càng nghĩ như vậy, Chung Tình càng lo lắng, đứng dậy, đi tìm quần áo, mặc vội vào, vội chạy ra ngoài tìm mèo.Dọc theo đường đi Chung Tình hô "Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn", cô vòng qua vòng lại, cũng không tìm thấy Tiểu Hoàn.Đáy lòng không nhịn được bắt đầu trách móc Tiểu Hoàn nghịch ngợm, đương nhiên lại vẫn lo lắng cực kỳ.Tìm từ sáng tới trưa, rốt cục Chung Tình thấy được bóng dáng Tiểu Hoàn, nó lại có thể ở trong hoa viên nhà họ Dịch, làm tổ ở đó, nằm phơi nắng.Đang ngủ say ngọt ngào nữa chứ.Chung Tình đi lên phía trước, khom người xuống, ôm Tiểu Hoàn lên, Tiểu Hoàn vừa thấy là cô, dường như cũng biết cô đang tức giận, cọ cọ vào lòng cô, lười biếng nheo mắt lại.Chung Tình tìm được Tiểu Hoàn, cũng yên tâm, định trở về, lại mơ hồ nghe được có giọng nữ truyền đến, cô vô ý quay đầu nhìn lại, lại bắt gặp trong đình nghỉ mát ở đằng xa, đang có đại phu nhân, bà hai, bà tư, hai vị tiểu thư, và Dịch Giản ngồi đó.Chung Tình tính toán lặng lẽ nhẹ nhàng rời đi."Cô Chung, sao cô ở trong này?" Ai ngờ, xoay người liền đụng phải Từ Ngang.