"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…
Chương 189: Tìm được đường sống trong chỗ chết (9)
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Dịch Giản nheo mắt, vẻ mặt có phần lạnh lẽo, anh nhìn cô ở nơi đó, không nói lời nào.Chung Tình đã sớm không thể chịu được, cô cảm thấy hai tay mình như muốn đứt lìa vậy.Cả người cô rơi vào khoảng không, phía dưới còn cao vài thước, có chút choáng váng.Nhiều lần, cô đã cảm thấy mình sẽ cứ như thế mà rơi xuống rồi chết đuối.Cô sợ chết... Đây cũng là chuyện nguy hiểm nhất, mà theo tính tình của cô, hoàn toàn không muốn làm!Cũng không... nghĩ sẽ làm!Cô đi bộ cũng sợ trượt chân chết, huống chi là bám lấy bệ cửa sổ, treo mình giữa không trung.Cô có thể cảm thấy gió đang thổi qua bên tai, ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt không có chút biểu tình nào của Dịch Giản với vẻ mặt đáng thương, trong nháy mắt, cô như căng thẳng đến muốn khóc: "Thiếu tướng... Tôi không thể trèo lên được..."Khi đó, vì sợ, cô không thể nghĩ được nhiều như thế, nhìn xung quanh một lần, phát hiện không có bất cứ nơi nào có thể tránh được, liền chạy tới bên cửa sổ.Dịch Giản cúi đầu, nhìn Chung Tình, anh chưa từng thấy qua vẻ chật vật này của cô, nét mặt của cô, cô đang nhìn anh bằng vẻ rất đáng thương.Anh vươn tay, từ từ bắt lấy tay của cô, sau đó, lại gỡ từng ngón tay bám trên bệ cửa của cô ra.Nhưng không hề kéo cô lên.Mà anh nắm lấy tay trái của cô, vẫn để cô treo giữa không trung như cũ, thản nhiên nhìn cô chăm chú.Lúc này Chung Tình đã toát mồ hôi lạnh, một khi anh buông tay, nhất định cô sẽ phải chết.Cô nhìn anh, như một đứa trẻ bị bỏ rơi, toàn thân run rẩy, nhưng lại không nói ra lời.Cô không thể đoán được anh, âm u bất định như thế, hoặc là nói, bản thân anh rất ghét cô, hiện giờ đang ước gì cô có thể chết đi!Chung Tình nhìn người đàn ông lạnh lùng không có tình cảm trước mặt, lòng của cô vô cùng hoảng sợ."Thiếu... thiếu tướng..."Cô gọi anh, nhưng không nói ra được lời nào nữa.Cô hoảng sợ như thế, đáng thương như thế, khuôn mặt ánh vào nơi đáy mắt anh cũng đầy vẻ cầu xin.Mà Dịch Giản vẫn nhìn cô một cách thơ ơ.Anh mở miệng."Sợ không?"Gi ọng điệu của anh, vô cùng lạnh lẽo.Có trời mới biết, lòng của anh đang có sóng gió đến mức nào.Cô lại lựa chọn cách nguy hiểm như thế để tránh khỏi đại phu nhân và Hà An Viện sao?
Dịch Giản nheo mắt, vẻ mặt có phần lạnh lẽo, anh nhìn cô ở nơi đó, không nói lời nào.
Chung Tình đã sớm không thể chịu được, cô cảm thấy hai tay mình như muốn đứt lìa vậy.
Cả người cô rơi vào khoảng không, phía dưới còn cao vài thước, có chút choáng váng.
Nhiều lần, cô đã cảm thấy mình sẽ cứ như thế mà rơi xuống rồi chết đuối.
Cô sợ chết... Đây cũng là chuyện nguy hiểm nhất, mà theo tính tình của cô, hoàn toàn không muốn làm!
Cũng không... nghĩ sẽ làm!
Cô đi bộ cũng sợ trượt chân chết, huống chi là bám lấy bệ cửa sổ, treo mình giữa không trung.
Cô có thể cảm thấy gió đang thổi qua bên tai, ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt không có chút biểu tình nào của Dịch Giản với vẻ mặt đáng thương, trong nháy mắt, cô như căng thẳng đến muốn khóc: "Thiếu tướng... Tôi không thể trèo lên được..."
Khi đó, vì sợ, cô không thể nghĩ được nhiều như thế, nhìn xung quanh một lần, phát hiện không có bất cứ nơi nào có thể tránh được, liền chạy tới bên cửa sổ.
Dịch Giản cúi đầu, nhìn Chung Tình, anh chưa từng thấy qua vẻ chật vật này của cô, nét mặt của cô, cô đang nhìn anh bằng vẻ rất đáng thương.
Anh vươn tay, từ từ bắt lấy tay của cô, sau đó, lại gỡ từng ngón tay bám trên bệ cửa của cô ra.
Nhưng không hề kéo cô lên.
Mà anh nắm lấy tay trái của cô, vẫn để cô treo giữa không trung như cũ, thản nhiên nhìn cô chăm chú.
Lúc này Chung Tình đã toát mồ hôi lạnh, một khi anh buông tay, nhất định cô sẽ phải chết.
Cô nhìn anh, như một đứa trẻ bị bỏ rơi, toàn thân run rẩy, nhưng lại không nói ra lời.
Cô không thể đoán được anh, âm u bất định như thế, hoặc là nói, bản thân anh rất ghét cô, hiện giờ đang ước gì cô có thể chết đi!
Chung Tình nhìn người đàn ông lạnh lùng không có tình cảm trước mặt, lòng của cô vô cùng hoảng sợ.
"Thiếu... thiếu tướng..."
Cô gọi anh, nhưng không nói ra được lời nào nữa.
Cô hoảng sợ như thế, đáng thương như thế, khuôn mặt ánh vào nơi đáy mắt anh cũng đầy vẻ cầu xin.
Mà Dịch Giản vẫn nhìn cô một cách thơ ơ.
Anh mở miệng.
"Sợ không?"
Gi ọng điệu của anh, vô cùng lạnh lẽo.
Có trời mới biết, lòng của anh đang có sóng gió đến mức nào.
Cô lại lựa chọn cách nguy hiểm như thế để tránh khỏi đại phu nhân và Hà An Viện sao?
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Dịch Giản nheo mắt, vẻ mặt có phần lạnh lẽo, anh nhìn cô ở nơi đó, không nói lời nào.Chung Tình đã sớm không thể chịu được, cô cảm thấy hai tay mình như muốn đứt lìa vậy.Cả người cô rơi vào khoảng không, phía dưới còn cao vài thước, có chút choáng váng.Nhiều lần, cô đã cảm thấy mình sẽ cứ như thế mà rơi xuống rồi chết đuối.Cô sợ chết... Đây cũng là chuyện nguy hiểm nhất, mà theo tính tình của cô, hoàn toàn không muốn làm!Cũng không... nghĩ sẽ làm!Cô đi bộ cũng sợ trượt chân chết, huống chi là bám lấy bệ cửa sổ, treo mình giữa không trung.Cô có thể cảm thấy gió đang thổi qua bên tai, ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt không có chút biểu tình nào của Dịch Giản với vẻ mặt đáng thương, trong nháy mắt, cô như căng thẳng đến muốn khóc: "Thiếu tướng... Tôi không thể trèo lên được..."Khi đó, vì sợ, cô không thể nghĩ được nhiều như thế, nhìn xung quanh một lần, phát hiện không có bất cứ nơi nào có thể tránh được, liền chạy tới bên cửa sổ.Dịch Giản cúi đầu, nhìn Chung Tình, anh chưa từng thấy qua vẻ chật vật này của cô, nét mặt của cô, cô đang nhìn anh bằng vẻ rất đáng thương.Anh vươn tay, từ từ bắt lấy tay của cô, sau đó, lại gỡ từng ngón tay bám trên bệ cửa của cô ra.Nhưng không hề kéo cô lên.Mà anh nắm lấy tay trái của cô, vẫn để cô treo giữa không trung như cũ, thản nhiên nhìn cô chăm chú.Lúc này Chung Tình đã toát mồ hôi lạnh, một khi anh buông tay, nhất định cô sẽ phải chết.Cô nhìn anh, như một đứa trẻ bị bỏ rơi, toàn thân run rẩy, nhưng lại không nói ra lời.Cô không thể đoán được anh, âm u bất định như thế, hoặc là nói, bản thân anh rất ghét cô, hiện giờ đang ước gì cô có thể chết đi!Chung Tình nhìn người đàn ông lạnh lùng không có tình cảm trước mặt, lòng của cô vô cùng hoảng sợ."Thiếu... thiếu tướng..."Cô gọi anh, nhưng không nói ra được lời nào nữa.Cô hoảng sợ như thế, đáng thương như thế, khuôn mặt ánh vào nơi đáy mắt anh cũng đầy vẻ cầu xin.Mà Dịch Giản vẫn nhìn cô một cách thơ ơ.Anh mở miệng."Sợ không?"Gi ọng điệu của anh, vô cùng lạnh lẽo.Có trời mới biết, lòng của anh đang có sóng gió đến mức nào.Cô lại lựa chọn cách nguy hiểm như thế để tránh khỏi đại phu nhân và Hà An Viện sao?