Tác giả:

"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…

Chương 312: Giữ mẹ hay giữ con?【12】

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Dịch Giản đứng yên tại chỗ, cũng không nhìn cô, thì ta là như vậy, tính tình sợ chết này của cô đúng là chả thay đổi gì cả.Biết mình cứ ép sẽ chỉ khiến cô bất mãn với mình, nhất thời liền thở dài một hơi, nhìn quanh một chút, kéo tay của cô, đi về căn phòng kia.Chung Tình sợ Dịch Giản mang mình trở về thật, bây giờ nhìn thấy anh vòng lại mới hơi thở phào nhẹ nhõm.Trong phòng, ấm hơn bên ngoài một chút.Dịch Giản tìm một nơi tránh gió, đỡ Chung Tình, cẩn thận ngồi xuống, sau đó, anh cũng ngồi ở bên cạnh.Hai người không nói gì.Thời gian trôi qua từng chút một, thời tiết, cũng là càng ngày càng lạnh rồi.Chung Tình lạnh đến mức bắt đầu run lên, Dịch Giản nghĩ đến cuốn sách theo đuổi phụ nữ kia, trong đó còn có những các ———— nghĩ cách mang cô gái ấy ra bên ngoài chơi, đêm khuya, lúc lạnh, liền ôm cô ấy vào trong ngực, nếu như cô không cự tuyệt, vậy chứng tỏ chuyện đã thành công được một nửa.Dịch Giản nhìn Chung Tình, hơi sững người, sau đó thấp giọng hỏi: "Lạnh à?"Chung Tình gật đầu, răng bắt đầu đập vào nhau, một câu cũng không thể nói ra.Hiện tại cô lại có chút hối hận, không biết liệu mình có thể chết rét ở nơi này không.Nhưng nếu trở về, lỡ ngã, té xảy thai nên làm cái gì bây giờ?Sao đại phu nhân còn chưa phái người tới tìm vậy?Đang lúc Chung Tình còn mãi suy nghĩ lung tung, Dịch Giản đã vươn tay, chậm rãi ôm cô vào trong ngực của mình.Thân thể Chung Tình cứng đờ, theo bản năng muốn né tránh, tuy nhiên cô phát hiện, trong ngực của anh lại ấm áp vô cùng, thân thể cứng nhắc, từng chút từng chút được thả lỏng, ngoan ngoãn vùi trong ngực anh, hệt như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, không nhúc nhích nữa.Rất an tĩnh, đầu của cô dán lên ngực của anh, có thể nghe được tiếng tim  đập của anh.Bất tri bất giác, không khí xung quanh hai người cũng dần trở nên mập mờ......Lúc trước, bọn họ đã từng trải qua rất nhiều lần làm chuyện nam nữ.Cũng có thể được cho rất quen thuộc với thân thể của nhau.Anh rất đẹp, phụ nữ chỉ cần dựa hơi gần một chút, sẽ không nhịn được mà đỏ mặt.Hiện tại ôm cô như thế, chỉ đơn giản là ôm, nhưng lại là chuyện trước kia chưa từng cô, đáy lòng của cô, cũng bắt đầu bị lấp đầy, chút tịch mịch đã dần bị che lấp.

Dịch Giản đứng yên tại chỗ, cũng không nhìn cô, thì ta là như vậy, tính tình sợ chết này của cô đúng là chả thay đổi gì cả.

Biết mình cứ ép sẽ chỉ khiến cô bất mãn với mình, nhất thời liền thở dài một hơi, nhìn quanh một chút, kéo tay của cô, đi về căn phòng kia.

Chung Tình sợ Dịch Giản mang mình trở về thật, bây giờ nhìn thấy anh vòng lại mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng, ấm hơn bên ngoài một chút.

Dịch Giản tìm một nơi tránh gió, đỡ Chung Tình, cẩn thận ngồi xuống, sau đó, anh cũng ngồi ở bên cạnh.

Hai người không nói gì.

Thời gian trôi qua từng chút một, thời tiết, cũng là càng ngày càng lạnh rồi.

Chung Tình lạnh đến mức bắt đầu run lên, Dịch Giản nghĩ đến cuốn sách theo đuổi phụ nữ kia, trong đó còn có những các ———— nghĩ cách mang cô gái ấy ra bên ngoài chơi, đêm khuya, lúc lạnh, liền ôm cô ấy vào trong ngực, nếu như cô không cự tuyệt, vậy chứng tỏ chuyện đã thành công được một nửa.

Dịch Giản nhìn Chung Tình, hơi sững người, sau đó thấp giọng hỏi: "Lạnh à?"

Chung Tình gật đầu, răng bắt đầu đập vào nhau, một câu cũng không thể nói ra.

Hiện tại cô lại có chút hối hận, không biết liệu mình có thể chết rét ở nơi này không.

Nhưng nếu trở về, lỡ ngã, té xảy thai nên làm cái gì bây giờ?

Sao đại phu nhân còn chưa phái người tới tìm vậy?

Đang lúc Chung Tình còn mãi suy nghĩ lung tung, Dịch Giản đã vươn tay, chậm rãi ôm cô vào trong ngực của mình.

Thân thể Chung Tình cứng đờ, theo bản năng muốn né tránh, tuy nhiên cô phát hiện, trong ngực của anh lại ấm áp vô cùng, thân thể cứng nhắc, từng chút từng chút được thả lỏng, ngoan ngoãn vùi trong ngực anh, hệt như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, không nhúc nhích nữa.

Rất an tĩnh, đầu của cô dán lên ngực của anh, có thể nghe được tiếng tim  đập của anh.

Bất tri bất giác, không khí xung quanh hai người cũng dần trở nên mập mờ......

Lúc trước, bọn họ đã từng trải qua rất nhiều lần làm chuyện nam nữ.

Cũng có thể được cho rất quen thuộc với thân thể của nhau.

Anh rất đẹp, phụ nữ chỉ cần dựa hơi gần một chút, sẽ không nhịn được mà đỏ mặt.

Hiện tại ôm cô như thế, chỉ đơn giản là ôm, nhưng lại là chuyện trước kia chưa từng cô, đáy lòng của cô, cũng bắt đầu bị lấp đầy, chút tịch mịch đã dần bị che lấp.

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Dịch Giản đứng yên tại chỗ, cũng không nhìn cô, thì ta là như vậy, tính tình sợ chết này của cô đúng là chả thay đổi gì cả.Biết mình cứ ép sẽ chỉ khiến cô bất mãn với mình, nhất thời liền thở dài một hơi, nhìn quanh một chút, kéo tay của cô, đi về căn phòng kia.Chung Tình sợ Dịch Giản mang mình trở về thật, bây giờ nhìn thấy anh vòng lại mới hơi thở phào nhẹ nhõm.Trong phòng, ấm hơn bên ngoài một chút.Dịch Giản tìm một nơi tránh gió, đỡ Chung Tình, cẩn thận ngồi xuống, sau đó, anh cũng ngồi ở bên cạnh.Hai người không nói gì.Thời gian trôi qua từng chút một, thời tiết, cũng là càng ngày càng lạnh rồi.Chung Tình lạnh đến mức bắt đầu run lên, Dịch Giản nghĩ đến cuốn sách theo đuổi phụ nữ kia, trong đó còn có những các ———— nghĩ cách mang cô gái ấy ra bên ngoài chơi, đêm khuya, lúc lạnh, liền ôm cô ấy vào trong ngực, nếu như cô không cự tuyệt, vậy chứng tỏ chuyện đã thành công được một nửa.Dịch Giản nhìn Chung Tình, hơi sững người, sau đó thấp giọng hỏi: "Lạnh à?"Chung Tình gật đầu, răng bắt đầu đập vào nhau, một câu cũng không thể nói ra.Hiện tại cô lại có chút hối hận, không biết liệu mình có thể chết rét ở nơi này không.Nhưng nếu trở về, lỡ ngã, té xảy thai nên làm cái gì bây giờ?Sao đại phu nhân còn chưa phái người tới tìm vậy?Đang lúc Chung Tình còn mãi suy nghĩ lung tung, Dịch Giản đã vươn tay, chậm rãi ôm cô vào trong ngực của mình.Thân thể Chung Tình cứng đờ, theo bản năng muốn né tránh, tuy nhiên cô phát hiện, trong ngực của anh lại ấm áp vô cùng, thân thể cứng nhắc, từng chút từng chút được thả lỏng, ngoan ngoãn vùi trong ngực anh, hệt như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, không nhúc nhích nữa.Rất an tĩnh, đầu của cô dán lên ngực của anh, có thể nghe được tiếng tim  đập của anh.Bất tri bất giác, không khí xung quanh hai người cũng dần trở nên mập mờ......Lúc trước, bọn họ đã từng trải qua rất nhiều lần làm chuyện nam nữ.Cũng có thể được cho rất quen thuộc với thân thể của nhau.Anh rất đẹp, phụ nữ chỉ cần dựa hơi gần một chút, sẽ không nhịn được mà đỏ mặt.Hiện tại ôm cô như thế, chỉ đơn giản là ôm, nhưng lại là chuyện trước kia chưa từng cô, đáy lòng của cô, cũng bắt đầu bị lấp đầy, chút tịch mịch đã dần bị che lấp.

Chương 312: Giữ mẹ hay giữ con?【12】