"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…
Chương 516: Kẻ lừa đảo này! 【5】
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… "Ta biết." Dịch Giản mở miệng, xoay người, đáy mắt lóe ra ánh sáng lành lạnh, anh nhìn chằm chằm cô: "Sợ anh đi vào trước, em sẽ không vui."Em sẽ không nói chuyện tự nhiên.Nói chuyện dè dặt.Em sẽ để ý.Cho nên, anh mới xoay người đi mất, chỉ cần em có thể vui vẻ một giây, anh chờ lâu một giây, có làm sao?Lời của anh, khiến cho Chung Tình run rẩy, hồi lâu, cô nghe được thanh âm của mình, nhàn nhạt truyền ra.Cô nói: "Anh ở bên cạnh em, em sẽ không không vui."Biểu tình của Dịch Giản trong nháy mắt ngưng kết.Một buổi chiều, ngồi ở trong xe, bởi vì nghe được những lời đó, đáy lòng tối tăm toàn bộ tiêu tán, anh cũng không kềm chế được vươn tay, kéo cô vào trong ngực của mình, ôn nhu ôm lấy cô.Anh cảm thấy...... Lúc này mình, giống như là một đứa bé chưa lớn, cô mỗi tiếng nói hay cử động, nhất cử nhất động, khống chế toàn bộ thế giới hỉ nộ ái ố của anh.Anh là tù binh của cô.Một đời một thế tù binh.Chung Tình mặc cho anh ôm lấy mình, lần này, cô không có bất kỳ mất tự nhiên, ngược lại là nhắm mắt lại, mềm mại vùi ở trong ngực của anh.Phảng phất, ngực của anh, cuối cùng đều trở thành một chỗ để cô dựa vào...................Trở về Cố Viên, dĩ nhiên là sắc trời đã tối, ăn xong cơm tối, hai người tiến vào phòng ngủ, hô mưa gọi gió, một mảnh kiều diễm.Sau đó, hai người mồ hôi nhỏ giọt nằm ở trên giường, chỉ chốc lát, cô rất nhanh đã ngủ.Chuyện hồi xế chiều, cứ như vậy nhẹ nhàng bay tới.Dịch Giản từ trước đến nay cũng có thể khống chế tâm tình của mình, anh biết, mình đáy lòng là để ý chuyện này, tuy nhiên cũng chỉ có thể buộc mình không để ý.Anh so với ai khác đều hiểu rõ nữ nhân này, anh chỉ là sợ gió thổi cỏ lay, đem khoảng cách hai người kéo xa.Thật ra thì rất nhiều vấn đề, đầu óc của anh đều tò mò, chẳng hạn như cô tại sao trong lúc bất chợt muốn ở bên cạnh anh?Cô giống như là một kẻ lừa đảo, lừa anh xoay quanh, mà anh đây là một kẻ ngu, biết rõ cô tự biên tự diễn, thế nhưng anh lại còn giúp cô.Cũng không biết bao lâu, Dịch Giản mới ngủ đi, tỉnh dậy, đã là sáng sớm ngày hôm sau, người trong ngực, không biết đi nơi nào.Anh ngồi dậy, không có mặc y phục, chăn trợt xuống, lộ ra nửa người trên của anh, thoạt nhìn hình ảnh vô cùng xinh đẹp, ánh mắt của anh quay một vòng bên trong nhà, ở trên ghế sa lon thấy được tiểu nữ nhân của anh
"Ta biết." Dịch Giản mở miệng, xoay người, đáy mắt lóe ra ánh sáng lành lạnh, anh nhìn chằm chằm cô: "Sợ anh đi vào trước, em sẽ không vui."
Em sẽ không nói chuyện tự nhiên.
Nói chuyện dè dặt.
Em sẽ để ý.
Cho nên, anh mới xoay người đi mất, chỉ cần em có thể vui vẻ một giây, anh chờ lâu một giây, có làm sao?
Lời của anh, khiến cho Chung Tình run rẩy, hồi lâu, cô nghe được thanh âm của mình, nhàn nhạt truyền ra.
Cô nói: "Anh ở bên cạnh em, em sẽ không không vui."
Biểu tình của Dịch Giản trong nháy mắt ngưng kết.
Một buổi chiều, ngồi ở trong xe, bởi vì nghe được những lời đó, đáy lòng tối tăm toàn bộ tiêu tán, anh cũng không kềm chế được vươn tay, kéo cô vào trong ngực của mình, ôn nhu ôm lấy cô.
Anh cảm thấy...... Lúc này mình, giống như là một đứa bé chưa lớn, cô mỗi tiếng nói hay cử động, nhất cử nhất động, khống chế toàn bộ thế giới hỉ nộ ái ố của anh.
Anh là tù binh của cô.
Một đời một thế tù binh.
Chung Tình mặc cho anh ôm lấy mình, lần này, cô không có bất kỳ mất tự nhiên, ngược lại là nhắm mắt lại, mềm mại vùi ở trong ngực của anh.
Phảng phất, ngực của anh, cuối cùng đều trở thành một chỗ để cô dựa vào.
..................
Trở về Cố Viên, dĩ nhiên là sắc trời đã tối, ăn xong cơm tối, hai người tiến vào phòng ngủ, hô mưa gọi gió, một mảnh kiều diễm.
Sau đó, hai người mồ hôi nhỏ giọt nằm ở trên giường, chỉ chốc lát, cô rất nhanh đã ngủ.
Chuyện hồi xế chiều, cứ như vậy nhẹ nhàng bay tới.
Dịch Giản từ trước đến nay cũng có thể khống chế tâm tình của mình, anh biết, mình đáy lòng là để ý chuyện này, tuy nhiên cũng chỉ có thể buộc mình không để ý.
Anh so với ai khác đều hiểu rõ nữ nhân này, anh chỉ là sợ gió thổi cỏ lay, đem khoảng cách hai người kéo xa.
Thật ra thì rất nhiều vấn đề, đầu óc của anh đều tò mò, chẳng hạn như cô tại sao trong lúc bất chợt muốn ở bên cạnh anh?
Cô giống như là một kẻ lừa đảo, lừa anh xoay quanh, mà anh đây là một kẻ ngu, biết rõ cô tự biên tự diễn, thế nhưng anh lại còn giúp cô.
Cũng không biết bao lâu, Dịch Giản mới ngủ đi, tỉnh dậy, đã là sáng sớm ngày hôm sau, người trong ngực, không biết đi nơi nào.
Anh ngồi dậy, không có mặc y phục, chăn trợt xuống, lộ ra nửa người trên của anh, thoạt nhìn hình ảnh vô cùng xinh đẹp, ánh mắt của anh quay một vòng bên trong nhà, ở trên ghế sa lon thấy được tiểu nữ nhân của anh
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… "Ta biết." Dịch Giản mở miệng, xoay người, đáy mắt lóe ra ánh sáng lành lạnh, anh nhìn chằm chằm cô: "Sợ anh đi vào trước, em sẽ không vui."Em sẽ không nói chuyện tự nhiên.Nói chuyện dè dặt.Em sẽ để ý.Cho nên, anh mới xoay người đi mất, chỉ cần em có thể vui vẻ một giây, anh chờ lâu một giây, có làm sao?Lời của anh, khiến cho Chung Tình run rẩy, hồi lâu, cô nghe được thanh âm của mình, nhàn nhạt truyền ra.Cô nói: "Anh ở bên cạnh em, em sẽ không không vui."Biểu tình của Dịch Giản trong nháy mắt ngưng kết.Một buổi chiều, ngồi ở trong xe, bởi vì nghe được những lời đó, đáy lòng tối tăm toàn bộ tiêu tán, anh cũng không kềm chế được vươn tay, kéo cô vào trong ngực của mình, ôn nhu ôm lấy cô.Anh cảm thấy...... Lúc này mình, giống như là một đứa bé chưa lớn, cô mỗi tiếng nói hay cử động, nhất cử nhất động, khống chế toàn bộ thế giới hỉ nộ ái ố của anh.Anh là tù binh của cô.Một đời một thế tù binh.Chung Tình mặc cho anh ôm lấy mình, lần này, cô không có bất kỳ mất tự nhiên, ngược lại là nhắm mắt lại, mềm mại vùi ở trong ngực của anh.Phảng phất, ngực của anh, cuối cùng đều trở thành một chỗ để cô dựa vào...................Trở về Cố Viên, dĩ nhiên là sắc trời đã tối, ăn xong cơm tối, hai người tiến vào phòng ngủ, hô mưa gọi gió, một mảnh kiều diễm.Sau đó, hai người mồ hôi nhỏ giọt nằm ở trên giường, chỉ chốc lát, cô rất nhanh đã ngủ.Chuyện hồi xế chiều, cứ như vậy nhẹ nhàng bay tới.Dịch Giản từ trước đến nay cũng có thể khống chế tâm tình của mình, anh biết, mình đáy lòng là để ý chuyện này, tuy nhiên cũng chỉ có thể buộc mình không để ý.Anh so với ai khác đều hiểu rõ nữ nhân này, anh chỉ là sợ gió thổi cỏ lay, đem khoảng cách hai người kéo xa.Thật ra thì rất nhiều vấn đề, đầu óc của anh đều tò mò, chẳng hạn như cô tại sao trong lúc bất chợt muốn ở bên cạnh anh?Cô giống như là một kẻ lừa đảo, lừa anh xoay quanh, mà anh đây là một kẻ ngu, biết rõ cô tự biên tự diễn, thế nhưng anh lại còn giúp cô.Cũng không biết bao lâu, Dịch Giản mới ngủ đi, tỉnh dậy, đã là sáng sớm ngày hôm sau, người trong ngực, không biết đi nơi nào.Anh ngồi dậy, không có mặc y phục, chăn trợt xuống, lộ ra nửa người trên của anh, thoạt nhìn hình ảnh vô cùng xinh đẹp, ánh mắt của anh quay một vòng bên trong nhà, ở trên ghế sa lon thấy được tiểu nữ nhân của anh