Tác giả:

"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…

Chương 597: Thiếu tướng, em có rồi! 【36】

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Chung Tình cứ thế tiếp tục nói: "Thật là kỳ lạ, mới nãy em còn cầm, không hiểu sao giờ lại không tìm được?"Chung Tình căn bản không chú ý tới Dịch Gỉản có gì không đúng, cô gọi Dịch Gỉản, mang theo vài phần tính trẻ con nói: "Thiếu tướng, anh giúp em tìm một chút, xem nó ở nơi nào rồi được không?"Sắc mặt của Dịch Gỉản đã hoàn toàn trở nên rét lạnh.Ăn cơm xong, cho tới bây giờ, anh vừa không tức giận, cô liền nghĩ tới hình của cô!Chẳng lẽ, trong đầu của cô, trừ Trác Nhiên, Trác Nhiên, Trác Nhiên, cũng chưa từng có thứ khác sao?!Dịch Gỉản chỉ cảm thấy đáy lòng như bị thiêu đốt, rất khó chịu.Anh thở hổn hển, lập tức ném khăn lông trong lòng bàn tay xuống đất.Chung Tình ngừng nói, có chút nghi ngờ nhìn Dịch Gỉản, nhẹ giọng hỏi: "Anh làm sao vậy? Thiếu tướng?"Dịch Gỉản im lặng không lên tiếng đi tới tủ đồ bên cạnh, vươn tay, móc ra tấm hình kia từ trong túi áo của mình, kẹp ở đầu ngón tay, ngón tay hơi run rẩy, giọng của anh, lạnh đến đáng sợ: "Tìm cái này?"Chung Tình ngẩng đầu lên, thấy bức hình, lập tức cười lên: "Sao lại ở chỗ anh thế?"Chung Tình vừa nói xong đã đi tới chỗ Dịch Gỉản, vươn tay, muốn lấy hình từ trong tay của anh, ai ngờ Dịch Gỉản lại chuyển tay, ném bức hình ra ngoài cửa sổNụ cười Chung Tình, lập tức cứng lại.Tại sao anh lại vứt hình của mình?Cô quay người, liền chạy tới cửa sổ, chỉ thấy tấm hình đang nhẹ nhàng bay xuống, bị gió thổi bay vào trong hồ ở Cố Viên.Sắc mặt Chung Tình lập tức trở nên có chút trắng, cô không vui nhìn Dịch Gỉản, hơi mang theo vài phần tức giận nói: "Tại sao anh lại ném nó đi?"Dịch Gỉản không nói gì, bên môi có một nụ cười lạnh.Chung Tình thấy Dịch Gỉản vẻ mặt như thế, cảm thấy toàn thân cũng lạnh xuống, cô cắn răng, xoay người, chạy ra khỏi cửa.Vừa chạy, Vừa gọi Từ Ngang: "Từ Ngang, Từ Ngang, giúp tôi nhặt hình, ở trong hồ!"Từ Ngang nghe được tiếng gọi, vội vàng xuất hiện ở cửa, vừa muốn ra hỏi, Dịch Gỉản lại nhanh chóng vươn tay, ôm Chung Tình, trừng mắt liếc Từ ngang, "Đi ra ngoài!"Sau đó liền xoay cả người Chung Tình tới trước mặt của mình, nhìn thẳng vào mắt Chung Tình, chỉ nói một chữ: "Ngủ!"    

Chung Tình cứ thế tiếp tục nói: "Thật là kỳ lạ, mới nãy em còn cầm, không hiểu sao giờ lại không tìm được?"

Chung Tình căn bản không chú ý tới Dịch Gỉản có gì không đúng, cô gọi Dịch Gỉản, mang theo vài phần tính trẻ con nói: "Thiếu tướng, anh giúp em tìm một chút, xem nó ở nơi nào rồi được không?"

Sắc mặt của Dịch Gỉản đã hoàn toàn trở nên rét lạnh.

Ăn cơm xong, cho tới bây giờ, anh vừa không tức giận, cô liền nghĩ tới hình của cô!

Chẳng lẽ, trong đầu của cô, trừ Trác Nhiên, Trác Nhiên, Trác Nhiên, cũng chưa từng có thứ khác sao?!

Dịch Gỉản chỉ cảm thấy đáy lòng như bị thiêu đốt, rất khó chịu.

Anh thở hổn hển, lập tức ném khăn lông trong lòng bàn tay xuống đất.

Chung Tình ngừng nói, có chút nghi ngờ nhìn Dịch Gỉản, nhẹ giọng hỏi: "Anh làm sao vậy? Thiếu tướng?"

Dịch Gỉản im lặng không lên tiếng đi tới tủ đồ bên cạnh, vươn tay, móc ra tấm hình kia từ trong túi áo của mình, kẹp ở đầu ngón tay, ngón tay hơi run rẩy, giọng của anh, lạnh đến đáng sợ: "Tìm cái này?"

Chung Tình ngẩng đầu lên, thấy bức hình, lập tức cười lên: "Sao lại ở chỗ anh thế?"

Chung Tình vừa nói xong đã đi tới chỗ Dịch Gỉản, vươn tay, muốn lấy hình từ trong tay của anh, ai ngờ Dịch Gỉản lại chuyển tay, ném bức hình ra ngoài cửa sổ

Nụ cười Chung Tình, lập tức cứng lại.

Tại sao anh lại vứt hình của mình?

Cô quay người, liền chạy tới cửa sổ, chỉ thấy tấm hình đang nhẹ nhàng bay xuống, bị gió thổi bay vào trong hồ ở Cố Viên.

Sắc mặt Chung Tình lập tức trở nên có chút trắng, cô không vui nhìn Dịch Gỉản, hơi mang theo vài phần tức giận nói: "Tại sao anh lại ném nó đi?"

Dịch Gỉản không nói gì, bên môi có một nụ cười lạnh.

Chung Tình thấy Dịch Gỉản vẻ mặt như thế, cảm thấy toàn thân cũng lạnh xuống, cô cắn răng, xoay người, chạy ra khỏi cửa.

Vừa chạy, Vừa gọi Từ Ngang: "Từ Ngang, Từ Ngang, giúp tôi nhặt hình, ở trong hồ!"

Từ Ngang nghe được tiếng gọi, vội vàng xuất hiện ở cửa, vừa muốn ra hỏi, Dịch Gỉản lại nhanh chóng vươn tay, ôm Chung Tình, trừng mắt liếc Từ ngang, "Đi ra ngoài!"

Sau đó liền xoay cả người Chung Tình tới trước mặt của mình, nhìn thẳng vào mắt Chung Tình, chỉ nói một chữ: "Ngủ!"    

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Chung Tình cứ thế tiếp tục nói: "Thật là kỳ lạ, mới nãy em còn cầm, không hiểu sao giờ lại không tìm được?"Chung Tình căn bản không chú ý tới Dịch Gỉản có gì không đúng, cô gọi Dịch Gỉản, mang theo vài phần tính trẻ con nói: "Thiếu tướng, anh giúp em tìm một chút, xem nó ở nơi nào rồi được không?"Sắc mặt của Dịch Gỉản đã hoàn toàn trở nên rét lạnh.Ăn cơm xong, cho tới bây giờ, anh vừa không tức giận, cô liền nghĩ tới hình của cô!Chẳng lẽ, trong đầu của cô, trừ Trác Nhiên, Trác Nhiên, Trác Nhiên, cũng chưa từng có thứ khác sao?!Dịch Gỉản chỉ cảm thấy đáy lòng như bị thiêu đốt, rất khó chịu.Anh thở hổn hển, lập tức ném khăn lông trong lòng bàn tay xuống đất.Chung Tình ngừng nói, có chút nghi ngờ nhìn Dịch Gỉản, nhẹ giọng hỏi: "Anh làm sao vậy? Thiếu tướng?"Dịch Gỉản im lặng không lên tiếng đi tới tủ đồ bên cạnh, vươn tay, móc ra tấm hình kia từ trong túi áo của mình, kẹp ở đầu ngón tay, ngón tay hơi run rẩy, giọng của anh, lạnh đến đáng sợ: "Tìm cái này?"Chung Tình ngẩng đầu lên, thấy bức hình, lập tức cười lên: "Sao lại ở chỗ anh thế?"Chung Tình vừa nói xong đã đi tới chỗ Dịch Gỉản, vươn tay, muốn lấy hình từ trong tay của anh, ai ngờ Dịch Gỉản lại chuyển tay, ném bức hình ra ngoài cửa sổNụ cười Chung Tình, lập tức cứng lại.Tại sao anh lại vứt hình của mình?Cô quay người, liền chạy tới cửa sổ, chỉ thấy tấm hình đang nhẹ nhàng bay xuống, bị gió thổi bay vào trong hồ ở Cố Viên.Sắc mặt Chung Tình lập tức trở nên có chút trắng, cô không vui nhìn Dịch Gỉản, hơi mang theo vài phần tức giận nói: "Tại sao anh lại ném nó đi?"Dịch Gỉản không nói gì, bên môi có một nụ cười lạnh.Chung Tình thấy Dịch Gỉản vẻ mặt như thế, cảm thấy toàn thân cũng lạnh xuống, cô cắn răng, xoay người, chạy ra khỏi cửa.Vừa chạy, Vừa gọi Từ Ngang: "Từ Ngang, Từ Ngang, giúp tôi nhặt hình, ở trong hồ!"Từ Ngang nghe được tiếng gọi, vội vàng xuất hiện ở cửa, vừa muốn ra hỏi, Dịch Gỉản lại nhanh chóng vươn tay, ôm Chung Tình, trừng mắt liếc Từ ngang, "Đi ra ngoài!"Sau đó liền xoay cả người Chung Tình tới trước mặt của mình, nhìn thẳng vào mắt Chung Tình, chỉ nói một chữ: "Ngủ!"    

Chương 597: Thiếu tướng, em có rồi! 【36】