"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…
Chương 631: Cách dùng thật sự cùa nước mắt【1】
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Thỉnh thoảng anh quay đầu, tặng cho cô gái trong ngực một ánh mắt đầy thâm tình, hoặc thỉnh thoảng lại thay cô gái kia gỡ một lọn tóc rối.Trên mặt Dịch Giản, vẫn là vẻ dịu dàng như thế.Hà An Viện nhìn có chút sững sờ, có chút mê mẩn.Ánh mắt của cô ta, có chút ê ẩm, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm vào Dịch Giản.Trên mặt, vốn là thâm tình đầy kích động, lại chậm rãi lắng đọng trở thành một loại u buồn vô chừng mực, không cách nào hòa tan.Có phải anh có thể dịu dàng với bất kì cô gái nào, duy chỉ có Hà An Viện cô là không thể?Rốt cuộc cô ta không tốt ở đâu?Ai có thể nói cho cô ta biết?Cô ta sẽ sửa lại toàn bộ, có được hay không?Hà An Viện siết chặt khăn tay, giọng cũng có chút buồn bã, hệt như đang tố cáo, toàn bộ đều truyền vào tai Tiểu Vân."Chụp được chưa?""Tiểu thư, đang chụp, chỉ là của em cảm thấy bóng dáng cô gái kia rất quen thuộc, giống như đã gặp qua ở nơi nào, nhưng lại bị thiếu tướng che mất khuôn mặt, chụp không tới.""Quen sao?" Lần này, rốt cục Hà An Viện cũng chịu dời ánh mắt từ trên người Dịch Giản dời đến cô gái bên cạnh anh.Mặc sườn xám trắng, giày cao gót màu đen, bước đi ưu nhã.Eo của cô, rất thon, không được một nắm, mỗi một bước chân đều rất nhẹ nhàng, dù là Hà An Viện cũng cảm thấy lòng mềm theo."Đúng là có chút quen thuộc......" Hà An Viện nói rất nhỏ, lòng không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ người phụ nữ này có ở nhà họ Dịch? Cô ta nhìn dáng người ấy, không chỉ là có chút quen thuộc, là rất quen thuộc......Hà An Viện nghĩ tới đây, đáy lòng đột nhiên cả kinh, cô ta giống như đoán được gì, cẩn thận nhìn thêm lần nữa.Thật lâu, cô ta mới run rẩy nói với Tiểu Vân: "Người kia...... Em không cảm thấy nhìn quen mắt sao? Cô ta...... Cô ta giống như...... người phụ nữ kia!"Tiểu Vân ghe Hà An Viện nói như vậy mới hồi thần, "Tiểu thư không nói em còn không nghĩ đến, cô vừa nói, em vừa nhìn sang, thật sự là rất giống...... Thật sự giống như Thiếu tướng phu nhân......"Đang lúc hai người đoán như vậy, Chung Tình trong lúc bất chợt xoay đầu, cũng không biết là đang nói những gì cùng thiếu tướng, khuôn mặt vừa vặn đối mặt với Hà An Viện ở nơi này.
Thỉnh thoảng anh quay đầu, tặng cho cô gái trong ngực một ánh mắt đầy thâm tình, hoặc thỉnh thoảng lại thay cô gái kia gỡ một lọn tóc rối.
Trên mặt Dịch Giản, vẫn là vẻ dịu dàng như thế.
Hà An Viện nhìn có chút sững sờ, có chút mê mẩn.
Ánh mắt của cô ta, có chút ê ẩm, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm vào Dịch Giản.
Trên mặt, vốn là thâm tình đầy kích động, lại chậm rãi lắng đọng trở thành một loại u buồn vô chừng mực, không cách nào hòa tan.
Có phải anh có thể dịu dàng với bất kì cô gái nào, duy chỉ có Hà An Viện cô là không thể?
Rốt cuộc cô ta không tốt ở đâu?
Ai có thể nói cho cô ta biết?
Cô ta sẽ sửa lại toàn bộ, có được hay không?
Hà An Viện siết chặt khăn tay, giọng cũng có chút buồn bã, hệt như đang tố cáo, toàn bộ đều truyền vào tai Tiểu Vân.
"Chụp được chưa?"
"Tiểu thư, đang chụp, chỉ là của em cảm thấy bóng dáng cô gái kia rất quen thuộc, giống như đã gặp qua ở nơi nào, nhưng lại bị thiếu tướng che mất khuôn mặt, chụp không tới."
"Quen sao?" Lần này, rốt cục Hà An Viện cũng chịu dời ánh mắt từ trên người Dịch Giản dời đến cô gái bên cạnh anh.
Mặc sườn xám trắng, giày cao gót màu đen, bước đi ưu nhã.
Eo của cô, rất thon, không được một nắm, mỗi một bước chân đều rất nhẹ nhàng, dù là Hà An Viện cũng cảm thấy lòng mềm theo.
"Đúng là có chút quen thuộc......" Hà An Viện nói rất nhỏ, lòng không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ người phụ nữ này có ở nhà họ Dịch? Cô ta nhìn dáng người ấy, không chỉ là có chút quen thuộc, là rất quen thuộc......
Hà An Viện nghĩ tới đây, đáy lòng đột nhiên cả kinh, cô ta giống như đoán được gì, cẩn thận nhìn thêm lần nữa.
Thật lâu, cô ta mới run rẩy nói với Tiểu Vân: "Người kia...... Em không cảm thấy nhìn quen mắt sao? Cô ta...... Cô ta giống như...... người phụ nữ kia!"
Tiểu Vân ghe Hà An Viện nói như vậy mới hồi thần, "Tiểu thư không nói em còn không nghĩ đến, cô vừa nói, em vừa nhìn sang, thật sự là rất giống...... Thật sự giống như Thiếu tướng phu nhân......"
Đang lúc hai người đoán như vậy, Chung Tình trong lúc bất chợt xoay đầu, cũng không biết là đang nói những gì cùng thiếu tướng, khuôn mặt vừa vặn đối mặt với Hà An Viện ở nơi này.
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Thỉnh thoảng anh quay đầu, tặng cho cô gái trong ngực một ánh mắt đầy thâm tình, hoặc thỉnh thoảng lại thay cô gái kia gỡ một lọn tóc rối.Trên mặt Dịch Giản, vẫn là vẻ dịu dàng như thế.Hà An Viện nhìn có chút sững sờ, có chút mê mẩn.Ánh mắt của cô ta, có chút ê ẩm, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm vào Dịch Giản.Trên mặt, vốn là thâm tình đầy kích động, lại chậm rãi lắng đọng trở thành một loại u buồn vô chừng mực, không cách nào hòa tan.Có phải anh có thể dịu dàng với bất kì cô gái nào, duy chỉ có Hà An Viện cô là không thể?Rốt cuộc cô ta không tốt ở đâu?Ai có thể nói cho cô ta biết?Cô ta sẽ sửa lại toàn bộ, có được hay không?Hà An Viện siết chặt khăn tay, giọng cũng có chút buồn bã, hệt như đang tố cáo, toàn bộ đều truyền vào tai Tiểu Vân."Chụp được chưa?""Tiểu thư, đang chụp, chỉ là của em cảm thấy bóng dáng cô gái kia rất quen thuộc, giống như đã gặp qua ở nơi nào, nhưng lại bị thiếu tướng che mất khuôn mặt, chụp không tới.""Quen sao?" Lần này, rốt cục Hà An Viện cũng chịu dời ánh mắt từ trên người Dịch Giản dời đến cô gái bên cạnh anh.Mặc sườn xám trắng, giày cao gót màu đen, bước đi ưu nhã.Eo của cô, rất thon, không được một nắm, mỗi một bước chân đều rất nhẹ nhàng, dù là Hà An Viện cũng cảm thấy lòng mềm theo."Đúng là có chút quen thuộc......" Hà An Viện nói rất nhỏ, lòng không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ người phụ nữ này có ở nhà họ Dịch? Cô ta nhìn dáng người ấy, không chỉ là có chút quen thuộc, là rất quen thuộc......Hà An Viện nghĩ tới đây, đáy lòng đột nhiên cả kinh, cô ta giống như đoán được gì, cẩn thận nhìn thêm lần nữa.Thật lâu, cô ta mới run rẩy nói với Tiểu Vân: "Người kia...... Em không cảm thấy nhìn quen mắt sao? Cô ta...... Cô ta giống như...... người phụ nữ kia!"Tiểu Vân ghe Hà An Viện nói như vậy mới hồi thần, "Tiểu thư không nói em còn không nghĩ đến, cô vừa nói, em vừa nhìn sang, thật sự là rất giống...... Thật sự giống như Thiếu tướng phu nhân......"Đang lúc hai người đoán như vậy, Chung Tình trong lúc bất chợt xoay đầu, cũng không biết là đang nói những gì cùng thiếu tướng, khuôn mặt vừa vặn đối mặt với Hà An Viện ở nơi này.