"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…
Chương 641: Cách dùng thật sự cùa nước mắt【11】
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Anh vừa nói với Chung Tình như vậy, Chung Tình cũng thật sự có cảm giác nguy cơ, đáy lòng của cô, tầng oán khí của cô, bị anh kích phát hoàn toàn rồi.Một giây kế tiếp, cô lại liều mạng nhảy lên, sau đó bắt cánh tay của anh, không chút nghĩ ngợi vừa lên tiếng, cắn thật mạnh.Cô thật sự dùng sức cắn.Cô không biết mình lấy dũng khí từ đâu, trong nháy mắt chỉ muốn phát tiết như vậy.Cô rất đau lòng, hơn nữa còn cảm thấy anh rất đáng đòn, đánh anh cô không dám, cho nên, đầu nóng lên, liền bắt cánh tay của anh, cắn thật mạnh.Dịch Giản cau mày, thật sự rất đau, cau mày, muốn rút tay khỏi miệng cô, ai biết anh vừa động, cô liền dùng sức, cô vừa cắn, vừa khóc, trong miệng còn hàm hàm hồ hồ mắng: "Đồ lưu manh nhà anh, đồ gạt người!"Dịch Giản nghe cô hùng hùng hổ hổ như vậy, giống như người phụ nữ chanh chua, một tiểu oán phụ, đáy lòng lại vui vẻ rạo rực.Rốt cuộc Chung Tình vẫn không dám cắn hết, cắn một nửa, dùng hết sức, tạo thành hai hàng dấu răng trên tay anh, vô cùng nổi bật, mơ hồ phiếm tia máu.Chung Tình cắn cũng đã cắn, cũng phát tiết xong rồi, chỉ còn dư lại sự uất ức cùng cực."Anh... tại sao anh có thể như vậy, anh nói anh vĩnh viễn thích tôi, tại sao trong nháy mắt anh lại đi thích một người như thế?""Tôi đã sớm nên biết...... Đàn ông các anh đều là người như vậy, thấy một thích một, cha tôi cũng là như vậy, anh cũng như vậy...... Các anh đều là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tôi thật là khờ, lại còn tin anh, lời anh nói, đều là gạt người, anh thật sự là một tên gạt người, tên lừa gạt, lời ngon tiếng ngọt trong miệng anh tự nhiên đơn giản như ăn cơm và ngủ, tôi hận anh, hận anh...... Hận anh chết đi được!"Cô vừa nói, vừa khóc, thật sự như đang cố phát tiết hết mọi sự uất ức trong lòng mình.Cái gì mà lễ nghi, cái gì là tam tòng tứ đức, cô cũng không quản nữa rồi.Cô ở trên thế giới này, một người thích mình cũng không có, thật vất vả mới tìm được anh, hiện tại anh còn như thế, còn lừa gạt cô, dụ dỗ cô.Chung Tình không thể nói được lòng mình đau đớn, tức giận đến nhường nào!
Anh vừa nói với Chung Tình như vậy, Chung Tình cũng thật sự có cảm giác nguy cơ, đáy lòng của cô, tầng oán khí của cô, bị anh kích phát hoàn toàn rồi.
Một giây kế tiếp, cô lại liều mạng nhảy lên, sau đó bắt cánh tay của anh, không chút nghĩ ngợi vừa lên tiếng, cắn thật mạnh.
Cô thật sự dùng sức cắn.
Cô không biết mình lấy dũng khí từ đâu, trong nháy mắt chỉ muốn phát tiết như vậy.
Cô rất đau lòng, hơn nữa còn cảm thấy anh rất đáng đòn, đánh anh cô không dám, cho nên, đầu nóng lên, liền bắt cánh tay của anh, cắn thật mạnh.
Dịch Giản cau mày, thật sự rất đau, cau mày, muốn rút tay khỏi miệng cô, ai biết anh vừa động, cô liền dùng sức, cô vừa cắn, vừa khóc, trong miệng còn hàm hàm hồ hồ mắng: "Đồ lưu manh nhà anh, đồ gạt người!"
Dịch Giản nghe cô hùng hùng hổ hổ như vậy, giống như người phụ nữ chanh chua, một tiểu oán phụ, đáy lòng lại vui vẻ rạo rực.
Rốt cuộc Chung Tình vẫn không dám cắn hết, cắn một nửa, dùng hết sức, tạo thành hai hàng dấu răng trên tay anh, vô cùng nổi bật, mơ hồ phiếm tia máu.
Chung Tình cắn cũng đã cắn, cũng phát tiết xong rồi, chỉ còn dư lại sự uất ức cùng cực.
"Anh... tại sao anh có thể như vậy, anh nói anh vĩnh viễn thích tôi, tại sao trong nháy mắt anh lại đi thích một người như thế?"
"Tôi đã sớm nên biết...... Đàn ông các anh đều là người như vậy, thấy một thích một, cha tôi cũng là như vậy, anh cũng như vậy...... Các anh đều là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tôi thật là khờ, lại còn tin anh, lời anh nói, đều là gạt người, anh thật sự là một tên gạt người, tên lừa gạt, lời ngon tiếng ngọt trong miệng anh tự nhiên đơn giản như ăn cơm và ngủ, tôi hận anh, hận anh...... Hận anh chết đi được!"
Cô vừa nói, vừa khóc, thật sự như đang cố phát tiết hết mọi sự uất ức trong lòng mình.
Cái gì mà lễ nghi, cái gì là tam tòng tứ đức, cô cũng không quản nữa rồi.
Cô ở trên thế giới này, một người thích mình cũng không có, thật vất vả mới tìm được anh, hiện tại anh còn như thế, còn lừa gạt cô, dụ dỗ cô.
Chung Tình không thể nói được lòng mình đau đớn, tức giận đến nhường nào!
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Anh vừa nói với Chung Tình như vậy, Chung Tình cũng thật sự có cảm giác nguy cơ, đáy lòng của cô, tầng oán khí của cô, bị anh kích phát hoàn toàn rồi.Một giây kế tiếp, cô lại liều mạng nhảy lên, sau đó bắt cánh tay của anh, không chút nghĩ ngợi vừa lên tiếng, cắn thật mạnh.Cô thật sự dùng sức cắn.Cô không biết mình lấy dũng khí từ đâu, trong nháy mắt chỉ muốn phát tiết như vậy.Cô rất đau lòng, hơn nữa còn cảm thấy anh rất đáng đòn, đánh anh cô không dám, cho nên, đầu nóng lên, liền bắt cánh tay của anh, cắn thật mạnh.Dịch Giản cau mày, thật sự rất đau, cau mày, muốn rút tay khỏi miệng cô, ai biết anh vừa động, cô liền dùng sức, cô vừa cắn, vừa khóc, trong miệng còn hàm hàm hồ hồ mắng: "Đồ lưu manh nhà anh, đồ gạt người!"Dịch Giản nghe cô hùng hùng hổ hổ như vậy, giống như người phụ nữ chanh chua, một tiểu oán phụ, đáy lòng lại vui vẻ rạo rực.Rốt cuộc Chung Tình vẫn không dám cắn hết, cắn một nửa, dùng hết sức, tạo thành hai hàng dấu răng trên tay anh, vô cùng nổi bật, mơ hồ phiếm tia máu.Chung Tình cắn cũng đã cắn, cũng phát tiết xong rồi, chỉ còn dư lại sự uất ức cùng cực."Anh... tại sao anh có thể như vậy, anh nói anh vĩnh viễn thích tôi, tại sao trong nháy mắt anh lại đi thích một người như thế?""Tôi đã sớm nên biết...... Đàn ông các anh đều là người như vậy, thấy một thích một, cha tôi cũng là như vậy, anh cũng như vậy...... Các anh đều là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tôi thật là khờ, lại còn tin anh, lời anh nói, đều là gạt người, anh thật sự là một tên gạt người, tên lừa gạt, lời ngon tiếng ngọt trong miệng anh tự nhiên đơn giản như ăn cơm và ngủ, tôi hận anh, hận anh...... Hận anh chết đi được!"Cô vừa nói, vừa khóc, thật sự như đang cố phát tiết hết mọi sự uất ức trong lòng mình.Cái gì mà lễ nghi, cái gì là tam tòng tứ đức, cô cũng không quản nữa rồi.Cô ở trên thế giới này, một người thích mình cũng không có, thật vất vả mới tìm được anh, hiện tại anh còn như thế, còn lừa gạt cô, dụ dỗ cô.Chung Tình không thể nói được lòng mình đau đớn, tức giận đến nhường nào!