Tác giả:

"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…

Chương 647: Cách dùng thật sự cùa nước mắt【17】

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Rượu đỏ không thể so với sự k*ch th*ch của rượu trắng, hơn nữa còn mang theo chút vị ngọt nhẹ, Chung Tình uống vào, lại cảm thấy không hề khó uống, cô mở mắt, lại rót một chén, uống một hơi cạn sạch.Uống đến cuối cùng, cô lại cảm thấy tận hứng, trực tiếp cầm chai rượu, lập tức uống một hơi.Bụng trướng lên, nghẹn đến khó chịu, cô đứng lên, lảo đảo đi lại trong phòng.Cô nghĩ, đây chính là cảm giác lâng lâng rồi.Cô nhếch môi, cười cười, kỳ lạ, tại sao trong đầu của cô vẫn còn có Dịch Giản vậy?Không phải nói, uống rượu xong, cái gì cũng sẽ quên sao?Cô chép miệng, suy nghĩ trên thế gian này, sao lại nhiều thứ gạt người như thế?............Dịch Giản từ từ đẩy cửa phòng, nghĩ không biết bây giờ cô gái nhỏ ấy có còn giận không? Cô thật sự đúng là đáng yêu, đầu chỉ nhỏ như thế mà chuyện gì cũng liên tưởng được.Ai ngờ, anh mới vừa vào, liền thấy cô cởi giày, đi tới đi lui trong phòng, trong miệng cũng không biết đang nói gì đó.Anh cau mày.Còn chưa phản ứng kịp, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.Cô liền quay người, nhìn anh, trừng mắt, chẳng qua chỉ cảm thấy bóng dáng trước mặt rất quen thuộc, tư thái yểu điệu, rất là xinh đẹp.Cô lắc đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút, mới chậm rãi cười cười.Cô nhớ ra đó là ai rồi.Thiếu tướng...... Dịch Giản......Nghĩ tới đây, cô cũng có chút mất hứng, cô lắc đầu, cắn ngón tay, cắn nửa ngày, sau đó cười với Dịch Giản một tiếng, học giọng điệu của Dương Đình, nhẹ giọng gọi: "Giản......"Thật ra thì chỉ có lúc đầu óc không rõ ràng anh mới gọi tên cô, không phải là "Thiếu tướng" lạnh như băng.Gọi xong, Chung Tình liền đi tới chỗ Dịch Giản, bước chân của cô, bởi vì rượu mà đã có chút lảo đảo.Dịch Giản liền vội vàng tiến lên, ôm hông của cô, để cho cô dựa vào lồng ngực của mình, thấp giọng hỏi một câu: "Em gọi anh là cái gì?"Chung Tình ngẩng đầu lên, tay ôm cổ Dịch Giản, tay v**t v* khuôn mặt anh, trong miệng lại phát ra một chữ đơn giản này: "Giản......"Sau khi nói xong, cô liền dùng sức nhích lại gần ngực của anh, sau đó cô chép miệng, hơi uất ức: "Anh không thích em gọi anh là Giản, anh thích cô gái ấy gọi anh, tại sao cô ta có thể gọi anh, em lại không thể gọi?"

Rượu đỏ không thể so với sự k*ch th*ch của rượu trắng, hơn nữa còn mang theo chút vị ngọt nhẹ, Chung Tình uống vào, lại cảm thấy không hề khó uống, cô mở mắt, lại rót một chén, uống một hơi cạn sạch.

Uống đến cuối cùng, cô lại cảm thấy tận hứng, trực tiếp cầm chai rượu, lập tức uống một hơi.

Bụng trướng lên, nghẹn đến khó chịu, cô đứng lên, lảo đảo đi lại trong phòng.

Cô nghĩ, đây chính là cảm giác lâng lâng rồi.

Cô nhếch môi, cười cười, kỳ lạ, tại sao trong đầu của cô vẫn còn có Dịch Giản vậy?

Không phải nói, uống rượu xong, cái gì cũng sẽ quên sao?

Cô chép miệng, suy nghĩ trên thế gian này, sao lại nhiều thứ gạt người như thế?

............

Dịch Giản từ từ đẩy cửa phòng, nghĩ không biết bây giờ cô gái nhỏ ấy có còn giận không? Cô thật sự đúng là đáng yêu, đầu chỉ nhỏ như thế mà chuyện gì cũng liên tưởng được.

Ai ngờ, anh mới vừa vào, liền thấy cô cởi giày, đi tới đi lui trong phòng, trong miệng cũng không biết đang nói gì đó.

Anh cau mày.

Còn chưa phản ứng kịp, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Cô liền quay người, nhìn anh, trừng mắt, chẳng qua chỉ cảm thấy bóng dáng trước mặt rất quen thuộc, tư thái yểu điệu, rất là xinh đẹp.

Cô lắc đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút, mới chậm rãi cười cười.

Cô nhớ ra đó là ai rồi.

Thiếu tướng...... Dịch Giản......

Nghĩ tới đây, cô cũng có chút mất hứng, cô lắc đầu, cắn ngón tay, cắn nửa ngày, sau đó cười với Dịch Giản một tiếng, học giọng điệu của Dương Đình, nhẹ giọng gọi: "Giản......"

Thật ra thì chỉ có lúc đầu óc không rõ ràng anh mới gọi tên cô, không phải là "Thiếu tướng" lạnh như băng.

Gọi xong, Chung Tình liền đi tới chỗ Dịch Giản, bước chân của cô, bởi vì rượu mà đã có chút lảo đảo.

Dịch Giản liền vội vàng tiến lên, ôm hông của cô, để cho cô dựa vào lồng ngực của mình, thấp giọng hỏi một câu: "Em gọi anh là cái gì?"

Chung Tình ngẩng đầu lên, tay ôm cổ Dịch Giản, tay v**t v* khuôn mặt anh, trong miệng lại phát ra một chữ đơn giản này: "Giản......"

Sau khi nói xong, cô liền dùng sức nhích lại gần ngực của anh, sau đó cô chép miệng, hơi uất ức: "Anh không thích em gọi anh là Giản, anh thích cô gái ấy gọi anh, tại sao cô ta có thể gọi anh, em lại không thể gọi?"

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Rượu đỏ không thể so với sự k*ch th*ch của rượu trắng, hơn nữa còn mang theo chút vị ngọt nhẹ, Chung Tình uống vào, lại cảm thấy không hề khó uống, cô mở mắt, lại rót một chén, uống một hơi cạn sạch.Uống đến cuối cùng, cô lại cảm thấy tận hứng, trực tiếp cầm chai rượu, lập tức uống một hơi.Bụng trướng lên, nghẹn đến khó chịu, cô đứng lên, lảo đảo đi lại trong phòng.Cô nghĩ, đây chính là cảm giác lâng lâng rồi.Cô nhếch môi, cười cười, kỳ lạ, tại sao trong đầu của cô vẫn còn có Dịch Giản vậy?Không phải nói, uống rượu xong, cái gì cũng sẽ quên sao?Cô chép miệng, suy nghĩ trên thế gian này, sao lại nhiều thứ gạt người như thế?............Dịch Giản từ từ đẩy cửa phòng, nghĩ không biết bây giờ cô gái nhỏ ấy có còn giận không? Cô thật sự đúng là đáng yêu, đầu chỉ nhỏ như thế mà chuyện gì cũng liên tưởng được.Ai ngờ, anh mới vừa vào, liền thấy cô cởi giày, đi tới đi lui trong phòng, trong miệng cũng không biết đang nói gì đó.Anh cau mày.Còn chưa phản ứng kịp, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.Cô liền quay người, nhìn anh, trừng mắt, chẳng qua chỉ cảm thấy bóng dáng trước mặt rất quen thuộc, tư thái yểu điệu, rất là xinh đẹp.Cô lắc đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút, mới chậm rãi cười cười.Cô nhớ ra đó là ai rồi.Thiếu tướng...... Dịch Giản......Nghĩ tới đây, cô cũng có chút mất hứng, cô lắc đầu, cắn ngón tay, cắn nửa ngày, sau đó cười với Dịch Giản một tiếng, học giọng điệu của Dương Đình, nhẹ giọng gọi: "Giản......"Thật ra thì chỉ có lúc đầu óc không rõ ràng anh mới gọi tên cô, không phải là "Thiếu tướng" lạnh như băng.Gọi xong, Chung Tình liền đi tới chỗ Dịch Giản, bước chân của cô, bởi vì rượu mà đã có chút lảo đảo.Dịch Giản liền vội vàng tiến lên, ôm hông của cô, để cho cô dựa vào lồng ngực của mình, thấp giọng hỏi một câu: "Em gọi anh là cái gì?"Chung Tình ngẩng đầu lên, tay ôm cổ Dịch Giản, tay v**t v* khuôn mặt anh, trong miệng lại phát ra một chữ đơn giản này: "Giản......"Sau khi nói xong, cô liền dùng sức nhích lại gần ngực của anh, sau đó cô chép miệng, hơi uất ức: "Anh không thích em gọi anh là Giản, anh thích cô gái ấy gọi anh, tại sao cô ta có thể gọi anh, em lại không thể gọi?"

Chương 647: Cách dùng thật sự cùa nước mắt【17】