Tác giả:

"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…

Chương 659: Cách dùng thật sự của nước mắt (29)

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Cô nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt hiện lên vẻ ai oán và chỉ trích.Dịch Giản nhìn thấy ánh mắt đó của cô, trong lòng mềm nhũn, nhất thời đã sớm quên đi tất cả, vội vàng bước lên trước, cúi người xuống, ôm con vật nhỏ này vào trong ngực.Vừa ôm, vừa nhẹ giọng an ủi: "Làm sao vậy?"Chung Tình nhìn thấy hắn ôn nhu với mình như vậy, càng thương tâm gần chết, cô mím môi, run lẩy bẩy liếc nhìn hắn, ánh mắt kia làm cho tâm của Dịch Giản cũng run rẩy theo, nhấc lên ngàn vạn cơn sóng.Hắn lập tức rõ ràng vì sao cô lại thương tâm, điều đó khiến cho hắn vô cùng hài lòng.Hắn bế cô lên, đi ra ngoài cửa, nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, cô nằm ở trên giường, lăn một vòng vào bên trong, duỗi bàn tay nho nhỏ ra, nắm ga trải giường, nước mắt rơi xuống không ngừng, làm thấm ướt cả ga trải giường.Hắn từng nói muốn cô, hắn đã từng nói chỉ cần một mình cô, hắn cũng đã nói chỉ cần cô muốn cái gì hắn sẽ cho cô cái đó, hiện tại hắn lại đối xử với cô như vậy, tuy rằng rất ôn nhu, nhưng hắn lại có người phụ nữ khác ở bên ngoài, lại còn sinh cho hắn một đứa bé, đây là tình cảm của hắn dành cho cô đây sao?Trong lòng Chung Tình có muôn vàn cơn sóng, muốn giữ lại một chút lòng tự trọng còn xót lại của mình, không muốn để ý đến hắn nữa, sẽ hoàn toàn đuổi hắn ra khỏi thế giới của mình!Cô hận hắn đến dời sông lấp biển, nhưng chỉ có thể lén lút không ngừng nghẹn ngào.Dịch Giản nhìn Chung Tình như vậy, liền ngồi xuống đưa tay ra, mạnh mẽ kéo ga trải giường ra, nhìn cô nước mắt giàn giụa, cả người hắn không nhịn được run rẩy một chút, phát hiện bên trong tròng mắt của cô ánh lên một tầng ánh sáng óng ánh.Hắn mở miệng, giọng nói vô cùng run rẩy: "Tiểu Tình......... em đang khóc sao?"Chung Tình nghe thấy hắn hỏi như vậy, cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng lại cười không nổi, nếu cô không khóc, chẳng lẽ lại cười?Nước mắt của cô rơi càng nhiều, nghẹn ngào không nói ra được một chữ, liều mạng kiềm nén lại tiếng khóc của mình.Nhưng cho dù có làm cách nào cũng không ngừng được, vì không để cho mình khóc thành tiếng, cô liền cắn vào môi của mình, cắn thật mạnh, đến nỗi sắp chảy máu ra nhưng vẫn cố chấp không chịu há miệng ra!Dịch Giản vươn ngón tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Cô nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt hiện lên vẻ ai oán và chỉ trích.

Dịch Giản nhìn thấy ánh mắt đó của cô, trong lòng mềm nhũn, nhất thời đã sớm quên đi tất cả, vội vàng bước lên trước, cúi người xuống, ôm con vật nhỏ này vào trong ngực.

Vừa ôm, vừa nhẹ giọng an ủi: "Làm sao vậy?"

Chung Tình nhìn thấy hắn ôn nhu với mình như vậy, càng thương tâm gần chết, cô mím môi, run lẩy bẩy liếc nhìn hắn, ánh mắt kia làm cho tâm của Dịch Giản cũng run rẩy theo, nhấc lên ngàn vạn cơn sóng.

Hắn lập tức rõ ràng vì sao cô lại thương tâm, điều đó khiến cho hắn vô cùng hài lòng.

Hắn bế cô lên, đi ra ngoài cửa, nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, cô nằm ở trên giường, lăn một vòng vào bên trong, duỗi bàn tay nho nhỏ ra, nắm ga trải giường, nước mắt rơi xuống không ngừng, làm thấm ướt cả ga trải giường.

Hắn từng nói muốn cô, hắn đã từng nói chỉ cần một mình cô, hắn cũng đã nói chỉ cần cô muốn cái gì hắn sẽ cho cô cái đó, hiện tại hắn lại đối xử với cô như vậy, tuy rằng rất ôn nhu, nhưng hắn lại có người phụ nữ khác ở bên ngoài, lại còn sinh cho hắn một đứa bé, đây là tình cảm của hắn dành cho cô đây sao?

Trong lòng Chung Tình có muôn vàn cơn sóng, muốn giữ lại một chút lòng tự trọng còn xót lại của mình, không muốn để ý đến hắn nữa, sẽ hoàn toàn đuổi hắn ra khỏi thế giới của mình!

Cô hận hắn đến dời sông lấp biển, nhưng chỉ có thể lén lút không ngừng nghẹn ngào.

Dịch Giản nhìn Chung Tình như vậy, liền ngồi xuống đưa tay ra, mạnh mẽ kéo ga trải giường ra, nhìn cô nước mắt giàn giụa, cả người hắn không nhịn được run rẩy một chút, phát hiện bên trong tròng mắt của cô ánh lên một tầng ánh sáng óng ánh.

Hắn mở miệng, giọng nói vô cùng run rẩy: "Tiểu Tình......... em đang khóc sao?"

Chung Tình nghe thấy hắn hỏi như vậy, cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng lại cười không nổi, nếu cô không khóc, chẳng lẽ lại cười?

Nước mắt của cô rơi càng nhiều, nghẹn ngào không nói ra được một chữ, liều mạng kiềm nén lại tiếng khóc của mình.

Nhưng cho dù có làm cách nào cũng không ngừng được, vì không để cho mình khóc thành tiếng, cô liền cắn vào môi của mình, cắn thật mạnh, đến nỗi sắp chảy máu ra nhưng vẫn cố chấp không chịu há miệng ra!

Dịch Giản vươn ngón tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Cô nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt hiện lên vẻ ai oán và chỉ trích.Dịch Giản nhìn thấy ánh mắt đó của cô, trong lòng mềm nhũn, nhất thời đã sớm quên đi tất cả, vội vàng bước lên trước, cúi người xuống, ôm con vật nhỏ này vào trong ngực.Vừa ôm, vừa nhẹ giọng an ủi: "Làm sao vậy?"Chung Tình nhìn thấy hắn ôn nhu với mình như vậy, càng thương tâm gần chết, cô mím môi, run lẩy bẩy liếc nhìn hắn, ánh mắt kia làm cho tâm của Dịch Giản cũng run rẩy theo, nhấc lên ngàn vạn cơn sóng.Hắn lập tức rõ ràng vì sao cô lại thương tâm, điều đó khiến cho hắn vô cùng hài lòng.Hắn bế cô lên, đi ra ngoài cửa, nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, cô nằm ở trên giường, lăn một vòng vào bên trong, duỗi bàn tay nho nhỏ ra, nắm ga trải giường, nước mắt rơi xuống không ngừng, làm thấm ướt cả ga trải giường.Hắn từng nói muốn cô, hắn đã từng nói chỉ cần một mình cô, hắn cũng đã nói chỉ cần cô muốn cái gì hắn sẽ cho cô cái đó, hiện tại hắn lại đối xử với cô như vậy, tuy rằng rất ôn nhu, nhưng hắn lại có người phụ nữ khác ở bên ngoài, lại còn sinh cho hắn một đứa bé, đây là tình cảm của hắn dành cho cô đây sao?Trong lòng Chung Tình có muôn vàn cơn sóng, muốn giữ lại một chút lòng tự trọng còn xót lại của mình, không muốn để ý đến hắn nữa, sẽ hoàn toàn đuổi hắn ra khỏi thế giới của mình!Cô hận hắn đến dời sông lấp biển, nhưng chỉ có thể lén lút không ngừng nghẹn ngào.Dịch Giản nhìn Chung Tình như vậy, liền ngồi xuống đưa tay ra, mạnh mẽ kéo ga trải giường ra, nhìn cô nước mắt giàn giụa, cả người hắn không nhịn được run rẩy một chút, phát hiện bên trong tròng mắt của cô ánh lên một tầng ánh sáng óng ánh.Hắn mở miệng, giọng nói vô cùng run rẩy: "Tiểu Tình......... em đang khóc sao?"Chung Tình nghe thấy hắn hỏi như vậy, cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng lại cười không nổi, nếu cô không khóc, chẳng lẽ lại cười?Nước mắt của cô rơi càng nhiều, nghẹn ngào không nói ra được một chữ, liều mạng kiềm nén lại tiếng khóc của mình.Nhưng cho dù có làm cách nào cũng không ngừng được, vì không để cho mình khóc thành tiếng, cô liền cắn vào môi của mình, cắn thật mạnh, đến nỗi sắp chảy máu ra nhưng vẫn cố chấp không chịu há miệng ra!Dịch Giản vươn ngón tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Chương 659: Cách dùng thật sự của nước mắt (29)