"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…
Chương 688: Tôi đang đùa với Dịch Ngạnh Ngạnh【9】
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Chung Tình không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, lòng của cô vẫn còn đang run rẩy, sợ hãi, lại cố ý nở một nụ cười, cười với Dịch Giản, sau đó mở miệng, nói lắp bắp: "Người ta... không... không... Cảm thấy...... Chơi vui đâu..."Giọng của Chung Tình cũng bắt đầu phát run, cả người nằm bên dưới thân thể của anh không ngừng run rẩy.Anh chỉ nhìn cô chằm chằm, một ngón tay vòng tới vòng lui ở trước ngực của cô, giống như là muốn vờn cô đến chết đi sống lại"Thế nào?" Tình cảnh lúc này hoàn toàn trái ngược với tình thế vui vẻ lúc nãy, mèo biến thành chuột, chuột biến thành mèo, Dịch Giản cũng không vội, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mở lớn của anh, sau đó nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Em đang sợ sao?""Không có... Không có..." Chung Tình cứng rắn nói, trả lời một câu, sau đó lại nói thêm: "Mắt, mắt anh...... đáng sợ quá!"Sau khi nói xong, còn cố ý đối với hếch cằm với Dịch Giản.Dịch Giản cười khẽ một tiếng, ghé sát vào bên tai của cô, nhẹ giọng nói: "Đã như vậy...... Vậy thì em tự đốt lửa, tự em nên tới dập......""Nhưng, kinh nguyệt của em......" Chung Tình mang theo một chút đắc ý tuyên cáo."Không phải còn có tay......" Dịch Giản dừng một chút, ánh mắt dời đến đôi môi hồng nộn của cô: "Cùng môi sao?"Chung Tình lập tức trợn to hai mắt, anh sẽ không, không phải muốn thật......Cô bị dọa sợ, liên tiếp lui ra sau, nhưng người đang ông kia lại đè lên người cô, chậm rãi dời theo cô.Thậm chí, anh còn ung dung bắt cổ tay của cô, để cô ngồi dậy, hai tay áp lấy đầu cô đầu, dần dời về phía Dịch Ngạnh Ngạnh, Chung Tình nhắm mắt lại, cảm giác được hơi thở của người đàn ông cách mình càng ngày càng gần, anh không phải sẽ bắt mình, dùng miệng... thật chứ...Trên trán của cô cũng đã đầy mồ hôi, hai tay chống bụng của anh, không chịu để cho đầu mình chuyển thêm chút nào.Anh không có một chút ý thỏa hiệp.Dưới tình thế cấp bách Chung Tình chỉ có thể nói một câu: "Ai da, em đau bụng......"Vừa kêu, vừa nhìn Dịch Giản đầy đáng thương, giống như thật sự rất đau.Dịch Giản nằm ở nơi đó, vẫn như cũ nhìn cô không nói một lời, Chung Tình căng thẳng, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Em rất đau......"
Chung Tình không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, lòng của cô vẫn còn đang run rẩy, sợ hãi, lại cố ý nở một nụ cười, cười với Dịch Giản, sau đó mở miệng, nói lắp bắp: "Người ta... không... không... Cảm thấy...... Chơi vui đâu..."
Giọng của Chung Tình cũng bắt đầu phát run, cả người nằm bên dưới thân thể của anh không ngừng run rẩy.
Anh chỉ nhìn cô chằm chằm, một ngón tay vòng tới vòng lui ở trước ngực của cô, giống như là muốn vờn cô đến chết đi sống lại
"Thế nào?" Tình cảnh lúc này hoàn toàn trái ngược với tình thế vui vẻ lúc nãy, mèo biến thành chuột, chuột biến thành mèo, Dịch Giản cũng không vội, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mở lớn của anh, sau đó nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Em đang sợ sao?"
"Không có... Không có..." Chung Tình cứng rắn nói, trả lời một câu, sau đó lại nói thêm: "Mắt, mắt anh...... đáng sợ quá!"
Sau khi nói xong, còn cố ý đối với hếch cằm với Dịch Giản.
Dịch Giản cười khẽ một tiếng, ghé sát vào bên tai của cô, nhẹ giọng nói: "Đã như vậy...... Vậy thì em tự đốt lửa, tự em nên tới dập......"
"Nhưng, kinh nguyệt của em......" Chung Tình mang theo một chút đắc ý tuyên cáo.
"Không phải còn có tay......" Dịch Giản dừng một chút, ánh mắt dời đến đôi môi hồng nộn của cô: "Cùng môi sao?"
Chung Tình lập tức trợn to hai mắt, anh sẽ không, không phải muốn thật......
Cô bị dọa sợ, liên tiếp lui ra sau, nhưng người đang ông kia lại đè lên người cô, chậm rãi dời theo cô.
Thậm chí, anh còn ung dung bắt cổ tay của cô, để cô ngồi dậy, hai tay áp lấy đầu cô đầu, dần dời về phía Dịch Ngạnh Ngạnh, Chung Tình nhắm mắt lại, cảm giác được hơi thở của người đàn ông cách mình càng ngày càng gần, anh không phải sẽ bắt mình, dùng miệng... thật chứ...
Trên trán của cô cũng đã đầy mồ hôi, hai tay chống bụng của anh, không chịu để cho đầu mình chuyển thêm chút nào.
Anh không có một chút ý thỏa hiệp.
Dưới tình thế cấp bách Chung Tình chỉ có thể nói một câu: "Ai da, em đau bụng......"
Vừa kêu, vừa nhìn Dịch Giản đầy đáng thương, giống như thật sự rất đau.
Dịch Giản nằm ở nơi đó, vẫn như cũ nhìn cô không nói một lời, Chung Tình căng thẳng, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Em rất đau......"
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Chung Tình không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, lòng của cô vẫn còn đang run rẩy, sợ hãi, lại cố ý nở một nụ cười, cười với Dịch Giản, sau đó mở miệng, nói lắp bắp: "Người ta... không... không... Cảm thấy...... Chơi vui đâu..."Giọng của Chung Tình cũng bắt đầu phát run, cả người nằm bên dưới thân thể của anh không ngừng run rẩy.Anh chỉ nhìn cô chằm chằm, một ngón tay vòng tới vòng lui ở trước ngực của cô, giống như là muốn vờn cô đến chết đi sống lại"Thế nào?" Tình cảnh lúc này hoàn toàn trái ngược với tình thế vui vẻ lúc nãy, mèo biến thành chuột, chuột biến thành mèo, Dịch Giản cũng không vội, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mở lớn của anh, sau đó nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Em đang sợ sao?""Không có... Không có..." Chung Tình cứng rắn nói, trả lời một câu, sau đó lại nói thêm: "Mắt, mắt anh...... đáng sợ quá!"Sau khi nói xong, còn cố ý đối với hếch cằm với Dịch Giản.Dịch Giản cười khẽ một tiếng, ghé sát vào bên tai của cô, nhẹ giọng nói: "Đã như vậy...... Vậy thì em tự đốt lửa, tự em nên tới dập......""Nhưng, kinh nguyệt của em......" Chung Tình mang theo một chút đắc ý tuyên cáo."Không phải còn có tay......" Dịch Giản dừng một chút, ánh mắt dời đến đôi môi hồng nộn của cô: "Cùng môi sao?"Chung Tình lập tức trợn to hai mắt, anh sẽ không, không phải muốn thật......Cô bị dọa sợ, liên tiếp lui ra sau, nhưng người đang ông kia lại đè lên người cô, chậm rãi dời theo cô.Thậm chí, anh còn ung dung bắt cổ tay của cô, để cô ngồi dậy, hai tay áp lấy đầu cô đầu, dần dời về phía Dịch Ngạnh Ngạnh, Chung Tình nhắm mắt lại, cảm giác được hơi thở của người đàn ông cách mình càng ngày càng gần, anh không phải sẽ bắt mình, dùng miệng... thật chứ...Trên trán của cô cũng đã đầy mồ hôi, hai tay chống bụng của anh, không chịu để cho đầu mình chuyển thêm chút nào.Anh không có một chút ý thỏa hiệp.Dưới tình thế cấp bách Chung Tình chỉ có thể nói một câu: "Ai da, em đau bụng......"Vừa kêu, vừa nhìn Dịch Giản đầy đáng thương, giống như thật sự rất đau.Dịch Giản nằm ở nơi đó, vẫn như cũ nhìn cô không nói một lời, Chung Tình căng thẳng, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Em rất đau......"