Tác giả:

"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…

Chương 822: Thiếu tướng tặng quà cho Chung Tình [53]

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Editor: MayCô ta cố gắng trừng mắt nhìn, mang theo vài phần tự giễu, sau một lúc lâu, lại lầm bầm lầu bầu nói: “......... Thiếu tướng......... Vì sao lại không chịu thích em chứ?”Dịch Giản nhíu mi, ngón tay, vô thanh vô tức duỗi về phía bên hông.Hà An Viện tự mình cười, cười cười, lại khóc lên, cô đột nhiên nghiêng người, hai tay chống ở bên người anh, ánh mắt muốn nhìn anh, lại phát hiện chính mình không có can đảm kia, sợ là nhìn thấy lạnh lùng và trào phúng nơi đáy mắt anh, còn có một cỗ sát khí kia?Cuối cùng, liền dừng ở trên cánh môi mỏng cực kỳ đẹp mắt của anh, cô có chút si mê nói: “Đúng vậy......... Anh nói, sao anh lại không chịu thích em chứ?”“Anh biết không? Em thích anh......... Nhiều năm như vậy, em chưa bao giờ thay đổi tâm ý, anh nhìn anh một chút, thà rằng thích một người phụ nữ không chịu thích anh, cũng không chịu thích em.........”Cô ta cong miệng, cười cười, cảm giác được người đàn ông đã muốn nhíu mày, không kiên nhẫn, lúc này cô ta mới cực kỳ thong thả đứng lên, như là muốn rời đi từ trên người anh, lại nghe được âm điệu của cô ta, lại truyền đến một lần nữa: “......... Anh biết không? Em thật muốn quay đầu lại......... Buông tha cho anh.........”Khăng khăng một mực.Chấp mê không hối.Chính là cô ta đi.Thật ra, cô ta cũng quên mất, còn có một chữ, tên là lạc đường biết quay lại.Nhưng cô ta quên lối về, ai có thể nói cho cô biết, đi như thế nào?Hà An Viện đã muốn đứng lên, cô phát hiện người đàn ông hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đáy lòng của cô ta càng đau hơn, nhịn không được hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo mà lại sắc bén, ngưng kết ở giữa răng môi, nói với anh: “Làm sao vậy? Thở dài nhẹ nhõm một hơi sao? Anh cũng có hôm nay ư, có một ngày không thể làm gì em, anh nói thời cơ tốt như vậy, em có thể buông tha sao?”Trong con ngươi Dịch Giản, tụ đầy sát khí.“Đừng khẩn trương, thiếu tướng......... Thật ra đàn ông thiên hạ đều hận không thể muốn nhiều thêm mấy người phụ nữ chính là thêm bấy nhiêu người phụ nữ đấy, vì sao anh ngoại trừ cô ta, ai cũng không muốn, chẳng lẽ, anh thật sự yêu cô ta như vậy ư?”Sau khi Hà An Viện nói xong, hơi rũ ánh mắt, “Em có một vấn đề, muốn hỏi anh, có thể chứ?”Trả lời cô ta là trầm mặc không tiếng động.“Anh luôn như vậy, không nói chuyện với em, nhưng anh lại chịu nói chuyện với cô ta, không kiên nhẫn nói chuyện, thật ra, anh chính là ở trước mặt cô ta, mới như là một con người đi. Vấn đề kia, em vẫn luôn đang do dự có nên hỏi anh hay không.”

Editor: May

Cô ta cố gắng trừng mắt nhìn, mang theo vài phần tự giễu, sau một lúc lâu, lại lầm bầm lầu bầu nói: “......... Thiếu tướng......... Vì sao lại không chịu thích em chứ?”

Dịch Giản nhíu mi, ngón tay, vô thanh vô tức duỗi về phía bên hông.

Hà An Viện tự mình cười, cười cười, lại khóc lên, cô đột nhiên nghiêng người, hai tay chống ở bên người anh, ánh mắt muốn nhìn anh, lại phát hiện chính mình không có can đảm kia, sợ là nhìn thấy lạnh lùng và trào phúng nơi đáy mắt anh, còn có một cỗ sát khí kia?

Cuối cùng, liền dừng ở trên cánh môi mỏng cực kỳ đẹp mắt của anh, cô có chút si mê nói: “Đúng vậy......... Anh nói, sao anh lại không chịu thích em chứ?”

“Anh biết không? Em thích anh......... Nhiều năm như vậy, em chưa bao giờ thay đổi tâm ý, anh nhìn anh một chút, thà rằng thích một người phụ nữ không chịu thích anh, cũng không chịu thích em.........”

Cô ta cong miệng, cười cười, cảm giác được người đàn ông đã muốn nhíu mày, không kiên nhẫn, lúc này cô ta mới cực kỳ thong thả đứng lên, như là muốn rời đi từ trên người anh, lại nghe được âm điệu của cô ta, lại truyền đến một lần nữa: “......... Anh biết không? Em thật muốn quay đầu lại......... Buông tha cho anh.........”

Khăng khăng một mực.

Chấp mê không hối.

Chính là cô ta đi.

Thật ra, cô ta cũng quên mất, còn có một chữ, tên là lạc đường biết quay lại.

Nhưng cô ta quên lối về, ai có thể nói cho cô biết, đi như thế nào?

Hà An Viện đã muốn đứng lên, cô phát hiện người đàn ông hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đáy lòng của cô ta càng đau hơn, nhịn không được hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo mà lại sắc bén, ngưng kết ở giữa răng môi, nói với anh: “Làm sao vậy? Thở dài nhẹ nhõm một hơi sao? Anh cũng có hôm nay ư, có một ngày không thể làm gì em, anh nói thời cơ tốt như vậy, em có thể buông tha sao?”

Trong con ngươi Dịch Giản, tụ đầy sát khí.

“Đừng khẩn trương, thiếu tướng......... Thật ra đàn ông thiên hạ đều hận không thể muốn nhiều thêm mấy người phụ nữ chính là thêm bấy nhiêu người phụ nữ đấy, vì sao anh ngoại trừ cô ta, ai cũng không muốn, chẳng lẽ, anh thật sự yêu cô ta như vậy ư?”

Sau khi Hà An Viện nói xong, hơi rũ ánh mắt, “Em có một vấn đề, muốn hỏi anh, có thể chứ?”

Trả lời cô ta là trầm mặc không tiếng động.

“Anh luôn như vậy, không nói chuyện với em, nhưng anh lại chịu nói chuyện với cô ta, không kiên nhẫn nói chuyện, thật ra, anh chính là ở trước mặt cô ta, mới như là một con người đi. Vấn đề kia, em vẫn luôn đang do dự có nên hỏi anh hay không.”

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Editor: MayCô ta cố gắng trừng mắt nhìn, mang theo vài phần tự giễu, sau một lúc lâu, lại lầm bầm lầu bầu nói: “......... Thiếu tướng......... Vì sao lại không chịu thích em chứ?”Dịch Giản nhíu mi, ngón tay, vô thanh vô tức duỗi về phía bên hông.Hà An Viện tự mình cười, cười cười, lại khóc lên, cô đột nhiên nghiêng người, hai tay chống ở bên người anh, ánh mắt muốn nhìn anh, lại phát hiện chính mình không có can đảm kia, sợ là nhìn thấy lạnh lùng và trào phúng nơi đáy mắt anh, còn có một cỗ sát khí kia?Cuối cùng, liền dừng ở trên cánh môi mỏng cực kỳ đẹp mắt của anh, cô có chút si mê nói: “Đúng vậy......... Anh nói, sao anh lại không chịu thích em chứ?”“Anh biết không? Em thích anh......... Nhiều năm như vậy, em chưa bao giờ thay đổi tâm ý, anh nhìn anh một chút, thà rằng thích một người phụ nữ không chịu thích anh, cũng không chịu thích em.........”Cô ta cong miệng, cười cười, cảm giác được người đàn ông đã muốn nhíu mày, không kiên nhẫn, lúc này cô ta mới cực kỳ thong thả đứng lên, như là muốn rời đi từ trên người anh, lại nghe được âm điệu của cô ta, lại truyền đến một lần nữa: “......... Anh biết không? Em thật muốn quay đầu lại......... Buông tha cho anh.........”Khăng khăng một mực.Chấp mê không hối.Chính là cô ta đi.Thật ra, cô ta cũng quên mất, còn có một chữ, tên là lạc đường biết quay lại.Nhưng cô ta quên lối về, ai có thể nói cho cô biết, đi như thế nào?Hà An Viện đã muốn đứng lên, cô phát hiện người đàn ông hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đáy lòng của cô ta càng đau hơn, nhịn không được hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo mà lại sắc bén, ngưng kết ở giữa răng môi, nói với anh: “Làm sao vậy? Thở dài nhẹ nhõm một hơi sao? Anh cũng có hôm nay ư, có một ngày không thể làm gì em, anh nói thời cơ tốt như vậy, em có thể buông tha sao?”Trong con ngươi Dịch Giản, tụ đầy sát khí.“Đừng khẩn trương, thiếu tướng......... Thật ra đàn ông thiên hạ đều hận không thể muốn nhiều thêm mấy người phụ nữ chính là thêm bấy nhiêu người phụ nữ đấy, vì sao anh ngoại trừ cô ta, ai cũng không muốn, chẳng lẽ, anh thật sự yêu cô ta như vậy ư?”Sau khi Hà An Viện nói xong, hơi rũ ánh mắt, “Em có một vấn đề, muốn hỏi anh, có thể chứ?”Trả lời cô ta là trầm mặc không tiếng động.“Anh luôn như vậy, không nói chuyện với em, nhưng anh lại chịu nói chuyện với cô ta, không kiên nhẫn nói chuyện, thật ra, anh chính là ở trước mặt cô ta, mới như là một con người đi. Vấn đề kia, em vẫn luôn đang do dự có nên hỏi anh hay không.”

Chương 822: Thiếu tướng tặng quà cho Chung Tình [53]