"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…
Chương 869: Chuyện cũ của Thiếu tướng cùng Chung Tình [13]
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Anh chỉ là cảm thấy, trong miệng như ẩn chứa gì đó, mềm mại triền miên, như là mùa hè, nếm qua sữa lạnh trơn mềm.Anh thực sự tham luyến, nhịn không được ở trên đầu lưỡi của cô, theo bản năng cắn.Đôi mắt cô, trợn tròn.Chỉ là một đứa trẻ tám chín tuổi, sớm đã bị dọa cho choáng váng.Người đuổi theo cô, đã đứng ở phía sau bọn họ, tầng tầng vây quanh bọn họ.Hung thần ác sát.Anh lúc này mới tỉnh thần, ý thức được mình làm cái gì, sắc mặt hơi đỏ lên, trời sinh không thích nói chuyện, liền từ cánh môi cô, lưu luyến không rời, sau đó theo bản năng muốn ngồi dậy, ai ngờ cô vươn tay, cầm ở vạt áo anh, thân ảnh nho nhỏ, hướng vào lòng anh, bắt đầu chui.Anh rõ ràng cảm giác được thân thể của cô, bởi vì mới vừa rồi chạy trốn, mồ hôi tràn ra, có hơi thở ấm áp, lan tràn, xuyên qua quần áo của mình, làm cho mình giữa thời tiết băng giá này, trở nên có chút ấm áp.Anh không hề động.Tùy ý đôi tay bé nhỏ của cô, nắm chặt vạt áo anh.“Tiểu tiện nhân, ngươi đi ra đây cho ta, đại tiểu thư nói, hôm nay không đánh chết người thì không được!”“Tiểu tạp chủng, được, ngươi cư nhiên dám sau lưng lão gia ở bên ngoài vụng trộm với đàn ông, ngươi xem lão gia có đem ngươi đánh chết!”“Quả thật là tiện nhân, lần này xem ngươi chạy trốn ở đâu?!”.......................................Rất nhiều lời nói bất kham, đều là mắng cho tiểu cô nương trong lòng anh nghe sao?Anh tuy rằng cũng là con vợ lẻ.Không được cưng chiều.Nhưng, cũng chưa từng chịu sự ức h**p như vậy, bởi vì mẹ anh, rất thương yêu anh, thay anh che gió che mưa.........Cho nên, từ nhỏ đến lớn, anh cho dù là bị người trong Dịch gia gây trở ngại, nhưng vẫn mang theo phong thái quý tộc bẩm sinh, có khi chất lạnh lung trời sinh, cao ngạo, kiêu căng, tại thượng, không thể làm cho người ta khinh bỉ.Cho nên, chưa bao giờ có người từng mắng anh.Nhưng, anh nghĩ đến cô sẽ khóc, những lời khó nghe như vậy, cho một cô bé nghe, nhưng, ai biết, khi anh cúi đầu, lúc nhìn, phát hiện ánh mắt cô, trong suốt thấy đáy.Tối như mực, trừ bỏ sợ hãi, vẫn là sợ hãi.Căn bản, vốn không có vì những lời nói không chịu nổi kia, mà bi thương.Tò mò, liền trong nháy mắt này, chậm rãi quét qua trái tim anh.Đây rốt cuộc là cô bé như thế nào?Cô không nói gì, đáy mắt đều là khát vọng cùng cầu xin, muốn anh cứu cô.........
Anh chỉ là cảm thấy, trong miệng như ẩn chứa gì đó, mềm mại triền miên, như là mùa hè, nếm qua sữa lạnh trơn mềm.
Anh thực sự tham luyến, nhịn không được ở trên đầu lưỡi của cô, theo bản năng cắn.
Đôi mắt cô, trợn tròn.
Chỉ là một đứa trẻ tám chín tuổi, sớm đã bị dọa cho choáng váng.
Người đuổi theo cô, đã đứng ở phía sau bọn họ, tầng tầng vây quanh bọn họ.
Hung thần ác sát.
Anh lúc này mới tỉnh thần, ý thức được mình làm cái gì, sắc mặt hơi đỏ lên, trời sinh không thích nói chuyện, liền từ cánh môi cô, lưu luyến không rời, sau đó theo bản năng muốn ngồi dậy, ai ngờ cô vươn tay, cầm ở vạt áo anh, thân ảnh nho nhỏ, hướng vào lòng anh, bắt đầu chui.
Anh rõ ràng cảm giác được thân thể của cô, bởi vì mới vừa rồi chạy trốn, mồ hôi tràn ra, có hơi thở ấm áp, lan tràn, xuyên qua quần áo của mình, làm cho mình giữa thời tiết băng giá này, trở nên có chút ấm áp.
Anh không hề động.
Tùy ý đôi tay bé nhỏ của cô, nắm chặt vạt áo anh.
“Tiểu tiện nhân, ngươi đi ra đây cho ta, đại tiểu thư nói, hôm nay không đánh chết người thì không được!”
“Tiểu tạp chủng, được, ngươi cư nhiên dám sau lưng lão gia ở bên ngoài vụng trộm với đàn ông, ngươi xem lão gia có đem ngươi đánh chết!”
“Quả thật là tiện nhân, lần này xem ngươi chạy trốn ở đâu?!”
.......................................
Rất nhiều lời nói bất kham, đều là mắng cho tiểu cô nương trong lòng anh nghe sao?
Anh tuy rằng cũng là con vợ lẻ.
Không được cưng chiều.
Nhưng, cũng chưa từng chịu sự ức h**p như vậy, bởi vì mẹ anh, rất thương yêu anh, thay anh che gió che mưa.........
Cho nên, từ nhỏ đến lớn, anh cho dù là bị người trong Dịch gia gây trở ngại, nhưng vẫn mang theo phong thái quý tộc bẩm sinh, có khi chất lạnh lung trời sinh, cao ngạo, kiêu căng, tại thượng, không thể làm cho người ta khinh bỉ.
Cho nên, chưa bao giờ có người từng mắng anh.
Nhưng, anh nghĩ đến cô sẽ khóc, những lời khó nghe như vậy, cho một cô bé nghe, nhưng, ai biết, khi anh cúi đầu, lúc nhìn, phát hiện ánh mắt cô, trong suốt thấy đáy.
Tối như mực, trừ bỏ sợ hãi, vẫn là sợ hãi.
Căn bản, vốn không có vì những lời nói không chịu nổi kia, mà bi thương.
Tò mò, liền trong nháy mắt này, chậm rãi quét qua trái tim anh.
Đây rốt cuộc là cô bé như thế nào?
Cô không nói gì, đáy mắt đều là khát vọng cùng cầu xin, muốn anh cứu cô.........
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Anh chỉ là cảm thấy, trong miệng như ẩn chứa gì đó, mềm mại triền miên, như là mùa hè, nếm qua sữa lạnh trơn mềm.Anh thực sự tham luyến, nhịn không được ở trên đầu lưỡi của cô, theo bản năng cắn.Đôi mắt cô, trợn tròn.Chỉ là một đứa trẻ tám chín tuổi, sớm đã bị dọa cho choáng váng.Người đuổi theo cô, đã đứng ở phía sau bọn họ, tầng tầng vây quanh bọn họ.Hung thần ác sát.Anh lúc này mới tỉnh thần, ý thức được mình làm cái gì, sắc mặt hơi đỏ lên, trời sinh không thích nói chuyện, liền từ cánh môi cô, lưu luyến không rời, sau đó theo bản năng muốn ngồi dậy, ai ngờ cô vươn tay, cầm ở vạt áo anh, thân ảnh nho nhỏ, hướng vào lòng anh, bắt đầu chui.Anh rõ ràng cảm giác được thân thể của cô, bởi vì mới vừa rồi chạy trốn, mồ hôi tràn ra, có hơi thở ấm áp, lan tràn, xuyên qua quần áo của mình, làm cho mình giữa thời tiết băng giá này, trở nên có chút ấm áp.Anh không hề động.Tùy ý đôi tay bé nhỏ của cô, nắm chặt vạt áo anh.“Tiểu tiện nhân, ngươi đi ra đây cho ta, đại tiểu thư nói, hôm nay không đánh chết người thì không được!”“Tiểu tạp chủng, được, ngươi cư nhiên dám sau lưng lão gia ở bên ngoài vụng trộm với đàn ông, ngươi xem lão gia có đem ngươi đánh chết!”“Quả thật là tiện nhân, lần này xem ngươi chạy trốn ở đâu?!”.......................................Rất nhiều lời nói bất kham, đều là mắng cho tiểu cô nương trong lòng anh nghe sao?Anh tuy rằng cũng là con vợ lẻ.Không được cưng chiều.Nhưng, cũng chưa từng chịu sự ức h**p như vậy, bởi vì mẹ anh, rất thương yêu anh, thay anh che gió che mưa.........Cho nên, từ nhỏ đến lớn, anh cho dù là bị người trong Dịch gia gây trở ngại, nhưng vẫn mang theo phong thái quý tộc bẩm sinh, có khi chất lạnh lung trời sinh, cao ngạo, kiêu căng, tại thượng, không thể làm cho người ta khinh bỉ.Cho nên, chưa bao giờ có người từng mắng anh.Nhưng, anh nghĩ đến cô sẽ khóc, những lời khó nghe như vậy, cho một cô bé nghe, nhưng, ai biết, khi anh cúi đầu, lúc nhìn, phát hiện ánh mắt cô, trong suốt thấy đáy.Tối như mực, trừ bỏ sợ hãi, vẫn là sợ hãi.Căn bản, vốn không có vì những lời nói không chịu nổi kia, mà bi thương.Tò mò, liền trong nháy mắt này, chậm rãi quét qua trái tim anh.Đây rốt cuộc là cô bé như thế nào?Cô không nói gì, đáy mắt đều là khát vọng cùng cầu xin, muốn anh cứu cô.........