"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…
Chương 1030: Sinh tử gắn bó [67]
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Editor: MayCô nghĩ, một khi anh đã yêu cô như vậy, cô cũng có thể học bộ dáng anh yêu cô, đi yêu anh......... Cô nghĩ......... Cô biết cô nên làm như thế nào!Cô nghĩ.........Chung Tình sợ chết, nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy chính mình tựa hồ không sợ.........Cô lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, ánh mắt một mảnh tối đen, bên trong lóe lên từng tầng sáng rọi, đó là tâm tư của cô đang nhanh chóng chuyển động.Cô biết, nếu cô đến Anh quốc này, nhất định là sẽ bị những người Bạc Địch trông chừng thật tốt, mục đích của Dịch Giản muốn cô có thể ở tại chỗ này sống thật tốt.Nhưng, cô cũng biết, cô phải ở trong thời gian ngắn nhất, về nước......... trở lại bên người Dịch Giản.Cô nhớ rõ, một câu anh từng nói với cô, sinh tử gắn bó, không xa không rời.Nếu, sinh tử gắn bó, không xa không rời, sao cô lại có thể ở tại chỗ này, để cho một mình anh đau khổ trong chiến loạn bay tán loạn?Cô vươn tay, v**t v* bụng của mình, nghĩ, đứa nhỏ của cô, đứa nhỏ của bọn họ, khẳng định sẽ hiểu cho cô.Bọn họ là người một nhà.Ba người.Cha, mẹ, đứa nhỏ.Cho nên, phải ở cùng một chỗ.Chung Tình âm thầm cắn chặt răng, trong đầu của cô cũng đã dần dần hiện ra một chút ý niệm trong đầu.===============================================================Đúng như Chung Tình đoán như vậy, sau khi Chung Tình biết chân tướng, lúc Dương Đình gọi điện thoại cho Dịch Giản tự thuật lại tình cảnh nơi này, câu đầu tiên Dịch Giản nói, đó là bảo bọn họ cần phải phái người trông chừng Chung Tình, trăm ngàn lần đừng để cho cô chạy trốn, lặng yên về nước.Dương Đình có nói để cho Dịch Giản tiếp nghe điện thoại với Chung Tình, Dịch Giản lại lạnh nhạt cự tuyệt, thật ra không phải không muốn, mà là không dám.Tình yêu giữa anh và cô quá sâu, sâu đến anh chỉ có thể dũng cảm một lần, đuổi cô rời xa từ bên cạnh chính mình, nếu hiện tại anh và cô có một chút liên hệ như vậy, anh sợ chính mình sẽ quân lính tan rã, sợ chính mình không thể khắc chế ý niệm đó trong đáy lòng, mang cô về bên người chính mình.Thừa dịp hiện tại, lúc lý tính của anh có thể chiến thắng tình cảm, anh có thể đẩy cô xa bao nhiêu, liền đẩy xa bấy nhiêu.Chung Tình nghỉ ngơi xong đã muốn là chạng vạng, cô đứng lên, muốn đi ra ngoài một chút, Bạc Địch liền phái người đi theo cô.Chung Tình tất nhiên là không có cự tuyệt, cô cũng hiểu được việc này rốt cuộc là ai an bài.Nhóm dịch: Mèo Xinh
Editor: May
Cô nghĩ, một khi anh đã yêu cô như vậy, cô cũng có thể học bộ dáng anh yêu cô, đi yêu anh......... Cô nghĩ......... Cô biết cô nên làm như thế nào!
Cô nghĩ.........
Chung Tình sợ chết, nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy chính mình tựa hồ không sợ.........
Cô lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, ánh mắt một mảnh tối đen, bên trong lóe lên từng tầng sáng rọi, đó là tâm tư của cô đang nhanh chóng chuyển động.
Cô biết, nếu cô đến Anh quốc này, nhất định là sẽ bị những người Bạc Địch trông chừng thật tốt, mục đích của Dịch Giản muốn cô có thể ở tại chỗ này sống thật tốt.
Nhưng, cô cũng biết, cô phải ở trong thời gian ngắn nhất, về nước......... trở lại bên người Dịch Giản.
Cô nhớ rõ, một câu anh từng nói với cô, sinh tử gắn bó, không xa không rời.
Nếu, sinh tử gắn bó, không xa không rời, sao cô lại có thể ở tại chỗ này, để cho một mình anh đau khổ trong chiến loạn bay tán loạn?
Cô vươn tay, v**t v* bụng của mình, nghĩ, đứa nhỏ của cô, đứa nhỏ của bọn họ, khẳng định sẽ hiểu cho cô.
Bọn họ là người một nhà.
Ba người.
Cha, mẹ, đứa nhỏ.
Cho nên, phải ở cùng một chỗ.
Chung Tình âm thầm cắn chặt răng, trong đầu của cô cũng đã dần dần hiện ra một chút ý niệm trong đầu.
===============================================================
Đúng như Chung Tình đoán như vậy, sau khi Chung Tình biết chân tướng, lúc Dương Đình gọi điện thoại cho Dịch Giản tự thuật lại tình cảnh nơi này, câu đầu tiên Dịch Giản nói, đó là bảo bọn họ cần phải phái người trông chừng Chung Tình, trăm ngàn lần đừng để cho cô chạy trốn, lặng yên về nước.
Dương Đình có nói để cho Dịch Giản tiếp nghe điện thoại với Chung Tình, Dịch Giản lại lạnh nhạt cự tuyệt, thật ra không phải không muốn, mà là không dám.
Tình yêu giữa anh và cô quá sâu, sâu đến anh chỉ có thể dũng cảm một lần, đuổi cô rời xa từ bên cạnh chính mình, nếu hiện tại anh và cô có một chút liên hệ như vậy, anh sợ chính mình sẽ quân lính tan rã, sợ chính mình không thể khắc chế ý niệm đó trong đáy lòng, mang cô về bên người chính mình.
Thừa dịp hiện tại, lúc lý tính của anh có thể chiến thắng tình cảm, anh có thể đẩy cô xa bao nhiêu, liền đẩy xa bấy nhiêu.
Chung Tình nghỉ ngơi xong đã muốn là chạng vạng, cô đứng lên, muốn đi ra ngoài một chút, Bạc Địch liền phái người đi theo cô.
Chung Tình tất nhiên là không có cự tuyệt, cô cũng hiểu được việc này rốt cuộc là ai an bài.
Nhóm dịch: Mèo Xinh
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Editor: MayCô nghĩ, một khi anh đã yêu cô như vậy, cô cũng có thể học bộ dáng anh yêu cô, đi yêu anh......... Cô nghĩ......... Cô biết cô nên làm như thế nào!Cô nghĩ.........Chung Tình sợ chết, nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy chính mình tựa hồ không sợ.........Cô lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, ánh mắt một mảnh tối đen, bên trong lóe lên từng tầng sáng rọi, đó là tâm tư của cô đang nhanh chóng chuyển động.Cô biết, nếu cô đến Anh quốc này, nhất định là sẽ bị những người Bạc Địch trông chừng thật tốt, mục đích của Dịch Giản muốn cô có thể ở tại chỗ này sống thật tốt.Nhưng, cô cũng biết, cô phải ở trong thời gian ngắn nhất, về nước......... trở lại bên người Dịch Giản.Cô nhớ rõ, một câu anh từng nói với cô, sinh tử gắn bó, không xa không rời.Nếu, sinh tử gắn bó, không xa không rời, sao cô lại có thể ở tại chỗ này, để cho một mình anh đau khổ trong chiến loạn bay tán loạn?Cô vươn tay, v**t v* bụng của mình, nghĩ, đứa nhỏ của cô, đứa nhỏ của bọn họ, khẳng định sẽ hiểu cho cô.Bọn họ là người một nhà.Ba người.Cha, mẹ, đứa nhỏ.Cho nên, phải ở cùng một chỗ.Chung Tình âm thầm cắn chặt răng, trong đầu của cô cũng đã dần dần hiện ra một chút ý niệm trong đầu.===============================================================Đúng như Chung Tình đoán như vậy, sau khi Chung Tình biết chân tướng, lúc Dương Đình gọi điện thoại cho Dịch Giản tự thuật lại tình cảnh nơi này, câu đầu tiên Dịch Giản nói, đó là bảo bọn họ cần phải phái người trông chừng Chung Tình, trăm ngàn lần đừng để cho cô chạy trốn, lặng yên về nước.Dương Đình có nói để cho Dịch Giản tiếp nghe điện thoại với Chung Tình, Dịch Giản lại lạnh nhạt cự tuyệt, thật ra không phải không muốn, mà là không dám.Tình yêu giữa anh và cô quá sâu, sâu đến anh chỉ có thể dũng cảm một lần, đuổi cô rời xa từ bên cạnh chính mình, nếu hiện tại anh và cô có một chút liên hệ như vậy, anh sợ chính mình sẽ quân lính tan rã, sợ chính mình không thể khắc chế ý niệm đó trong đáy lòng, mang cô về bên người chính mình.Thừa dịp hiện tại, lúc lý tính của anh có thể chiến thắng tình cảm, anh có thể đẩy cô xa bao nhiêu, liền đẩy xa bấy nhiêu.Chung Tình nghỉ ngơi xong đã muốn là chạng vạng, cô đứng lên, muốn đi ra ngoài một chút, Bạc Địch liền phái người đi theo cô.Chung Tình tất nhiên là không có cự tuyệt, cô cũng hiểu được việc này rốt cuộc là ai an bài.Nhóm dịch: Mèo Xinh