Tác giả:

Tuyệt đại hữu giai nhân U cư tại không cốc Vô luận khứ dữ vãng Câu thị mộng trung nhân (Hai câu đầu trích trong bài Giai nhân – 佳人 được sáng tác năm 759 của Đỗ Phủ) Dịch nghĩa: Có người con gái đẹp tuyệt trần, sống âm thầm trong núi non vắng vẻ. Bất kể quá khứ đã qua đi, đều là người trong mộng. Sau giờ ngọ (1), sơn cốc bởi vì không có khói lửa chiến tranh mà tĩnh mịch khác thường, ánh mặt trời chiếu nhè nhẹ, bầu trời trong vắt, thỉnh thoảng có tiếng kêu của những chú chim lâu ngày không gặp mặt vang vọng toàn bộ sơn cốc, khiến cho những người vừa trải qua cuộc chiến lòng cảm thấy được an ủi phần nào. (1): khoảng từ 11h đến 13h “Tiểu thư, chúng ta nghỉ một chút đi, em thật sự đi không nổi nữa rồi!” Nha hoàn Sơ Tuyết nhăn mặt, chun mũi nói với Tần Lạc Y đang đi ở phía trước. Vừa dứt lời, nàng liền ngồi xuống ngay bên cạnh, điều chỉnh giỏ thuốc sau lưng lại một chút, tay gõ vào hai cái chân đang mỏi mệt. Tần Lạc Y quay đầu lại, trên làn da trơn bóng có thể nhìn rõ mồ hôi. Chủ tớ…

Quyển 1 - Chương 2: Tang Tấn bị bắt

Liêu Vương PhiTác giả: Ân TầmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình Tuyệt đại hữu giai nhân U cư tại không cốc Vô luận khứ dữ vãng Câu thị mộng trung nhân (Hai câu đầu trích trong bài Giai nhân – 佳人 được sáng tác năm 759 của Đỗ Phủ) Dịch nghĩa: Có người con gái đẹp tuyệt trần, sống âm thầm trong núi non vắng vẻ. Bất kể quá khứ đã qua đi, đều là người trong mộng. Sau giờ ngọ (1), sơn cốc bởi vì không có khói lửa chiến tranh mà tĩnh mịch khác thường, ánh mặt trời chiếu nhè nhẹ, bầu trời trong vắt, thỉnh thoảng có tiếng kêu của những chú chim lâu ngày không gặp mặt vang vọng toàn bộ sơn cốc, khiến cho những người vừa trải qua cuộc chiến lòng cảm thấy được an ủi phần nào. (1): khoảng từ 11h đến 13h “Tiểu thư, chúng ta nghỉ một chút đi, em thật sự đi không nổi nữa rồi!” Nha hoàn Sơ Tuyết nhăn mặt, chun mũi nói với Tần Lạc Y đang đi ở phía trước. Vừa dứt lời, nàng liền ngồi xuống ngay bên cạnh, điều chỉnh giỏ thuốc sau lưng lại một chút, tay gõ vào hai cái chân đang mỏi mệt. Tần Lạc Y quay đầu lại, trên làn da trơn bóng có thể nhìn rõ mồ hôi. Chủ tớ… Quân doanh Bột Hải.Nơi doanh trại đóng quân, gió thổi cuốn theo cát bụi như con thoi không ngừng qua lại. Trong gió tựa hồ có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, cờ chiến của nước Bột Hải ngã cong vẹo về một bên, trên sa trường rải đầy thi thể binh lính. Dễ nhận ra một trận chém giết vừa kết thúc ở nơi này.“Da Luật Ngạn Thác… tên cẩu tặc này, ngươi có bản lĩnh thì hãy giết lão phu!” Tang Tấn bị trói chặt vào cột, miệng vết thương trên người không ngừng rỉ ra máu tươi, mắt đỏ ngầu, khàn giọng hô to trước mặt Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác.“Vương thượng, lão già này thực quá làm càn, xin để mạt tướng dạy dỗ hắn một chút!” Một tên thuộc hạ của Da Luật Ngạn Thác tay cầm giáo, vừa tiến lên phía trước vừa căm giận nói.“Khoan đã…” Da Luật Ngạn Thác điềm tĩnh đưa tay ngăn cản tên thuộc hạ .“Bổn vương vốn dĩ rất xem trọng khí chất anh hùng. Bổn vương vẫn luôn tán thưởng thái độ đối nhân xử thế của Tang lão tướng quân, chi bằng Tang lão tướng quân cúi đầu quy phục, bổn vương sẽ không tính toán so đo mà trọng dụng ngài, thế nào hả Tang lão tướng quân?”Da Luật Ngạn Thác cao cao tại thượng cưỡi trên lưng ngựa, gương mặt anh tuấn tỏa ra khí thế mạnh mẽ, ngang ngược như đao, khóe miệng mỏng khẽ nâng lên, ánh mắt cương quyết như diều hâu nhìn tướng quân Tang Tấn đã đối đầu với hắn mấy ngày qua nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu đầu hàng, tràn ngập sự lạnh lùng và ngạo mạn của bậc quân vương.“Ha ha…” Tang Tấn ngửa đầu nhìn Da Luật Ngạn Thác vốn trẻ tuổi hơn mình rất nhiều, trong mắt lấp đầy mùi vị của máu, oán hận nói: “Lão phu nay chẳng may rơi vào tay bọn man di các ngươi, muốn giết cứ việc, không cần nói nhiều lời vô ích như vậy! Muốn lão phu dốc sức vì bọn man di, quả thực là chuyện nực cười!”“Vương thượng, xem ra có người không chịu phục tùng ngài! Ha ha!” Bên cạnh Da Luật Ngạn Thác, phó tướng Khiêm Ngạo cười mỉa nói, đôi mắt anh tuấn ra vẻ giễu cợt nhìn vị cô vương này.Da Luật Ngạn Thác quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn người bạn đã cùng mình lớn lên từ nhỏ. Nhiều năm như vậy, Khiêm Ngạo vẫn luôn đi theo hắn ra sa trường.Khiêm Ngạo biết điều nhún nhún vai, ngậm miệng lại.“Nếu Tang lão tướng quân đã không biết điều như vậy, bổn vương cũng sẽ không dùng “tiên lễ hậu binh” (1). Bản đồ kho báu của Bột Hải ở đâu? Nói…” Rõ ràng Da Luật Ngạn Thác đã mất kiên nhẫn, lông mày nhíu lại, tỏa ra khí khái bức người, lời nói hồ như hung hăng hăm dọa người khác.(1) “tiên lễ hậu binh”: trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực“Man di không hổ là man di, muốn bản đồ ư? Kiếp sau đi…” Tang Tấn không phuất phục nói, vết thương trên người vì lại kích động mà chảy máu rất nhiều.Da Luật Ngạn Thác nhìn Tang Tấn ở phía trước con ngựa, cười giễu một tiếng, “Tang lão tướng quân quả thực tinh trung ái quốc. Triều đình Bột Hải có thể có nhiều vị tướng lĩnh giống như Tang lão tướng quân đây, cũng không đến mức làm cho bổn vương có thể chấm dứt lịch sử của nước Bột Hải trong một thời gian ngắn như vậy.”“Ngươi có ý gì?” Tang Tấn có thể nghe Da Luật Ngạn Thác nói thì có chút bất an hỏi.“Ngươi tự xem đi, hẳn là cảm thấy rất quen thuộc…” Da Luật Ngạn Thác vung tay lên, đem hai miếng da hươu ném đến trước mặt Tang Tấn.Nội dung trên hai miếng da hươu rơi rõ ràng vào trong mắt Tang Tấn. Đây chính là hai trong ba mảnh bản đồ kho báu. Năm đó, quốc vương Đại Vĩ Hài (2) của Bột Hải đem bản đồ kho báu chia ra làm ba giao cho ba vị trọng tướng Nguyên Dư, Huyền Dịch và Tang Tấn, dùng cho việc tìm ra kho báu trong lúc quốc gia xảy ra tai họa để cứu nước. Hiện nay, hai trong ba mảnh lại rơi vào tay Da Luật Ngạn Thác, vậy hai vị tướng quân Nguyên Dư và Huyền Dịch…(2) Đại Vĩ Hài: trị vì từ năm 894 đến năm 906, vị vua thứ 14 của nước Bột Hải“Ngươi giết bọn họ…” cơn giận dữ sôi trào trong lồng ngực Tang Tấn, hận không thể cùng Da Luật Ngạn Thác quyết một trận tử chiến.“Máu của bọn chúng còn không có tư cách nhúng chàm bổn vương! Bổn vương hỏi ngươi lần cuối, mảnh còn lại của bản đồ kho báu giấu ở đâu? Nói…” Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng nói, ngay sau đó liền rút ra thanh bội kiếm bên hông, mũi kiếm sắc nhọn mang theo một tia rét lạnh đảo qua giữa chân mày của Tang Tấn…

Quân doanh Bột Hải.

Nơi doanh trại đóng quân, gió thổi cuốn theo cát bụi như con thoi không ngừng qua lại. Trong gió tựa hồ có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, cờ chiến của nước Bột Hải ngã cong vẹo về một bên, trên sa trường rải đầy thi thể binh lính. Dễ nhận ra một trận chém giết vừa kết thúc ở nơi này.

“Da Luật Ngạn Thác… tên cẩu tặc này, ngươi có bản lĩnh thì hãy giết lão phu!” Tang Tấn bị trói chặt vào cột, miệng vết thương trên người không ngừng rỉ ra máu tươi, mắt đỏ ngầu, khàn giọng hô to trước mặt Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác.

“Vương thượng, lão già này thực quá làm càn, xin để mạt tướng dạy dỗ hắn một chút!” Một tên thuộc hạ của Da Luật Ngạn Thác tay cầm giáo, vừa tiến lên phía trước vừa căm giận nói.

“Khoan đã…” Da Luật Ngạn Thác điềm tĩnh đưa tay ngăn cản tên thuộc hạ .

“Bổn vương vốn dĩ rất xem trọng khí chất anh hùng. Bổn vương vẫn luôn tán thưởng thái độ đối nhân xử thế của Tang lão tướng quân, chi bằng Tang lão tướng quân cúi đầu quy phục, bổn vương sẽ không tính toán so đo mà trọng dụng ngài, thế nào hả Tang lão tướng quân?”

Da Luật Ngạn Thác cao cao tại thượng cưỡi trên lưng ngựa, gương mặt anh tuấn tỏa ra khí thế mạnh mẽ, ngang ngược như đao, khóe miệng mỏng khẽ nâng lên, ánh mắt cương quyết như diều hâu nhìn tướng quân Tang Tấn đã đối đầu với hắn mấy ngày qua nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu đầu hàng, tràn ngập sự lạnh lùng và ngạo mạn của bậc quân vương.

“Ha ha…” Tang Tấn ngửa đầu nhìn Da Luật Ngạn Thác vốn trẻ tuổi hơn mình rất nhiều, trong mắt lấp đầy mùi vị của máu, oán hận nói: “Lão phu nay chẳng may rơi vào tay bọn man di các ngươi, muốn giết cứ việc, không cần nói nhiều lời vô ích như vậy! Muốn lão phu dốc sức vì bọn man di, quả thực là chuyện nực cười!”

“Vương thượng, xem ra có người không chịu phục tùng ngài! Ha ha!” Bên cạnh Da Luật Ngạn Thác, phó tướng Khiêm Ngạo cười mỉa nói, đôi mắt anh tuấn ra vẻ giễu cợt nhìn vị cô vương này.

Da Luật Ngạn Thác quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn người bạn đã cùng mình lớn lên từ nhỏ. Nhiều năm như vậy, Khiêm Ngạo vẫn luôn đi theo hắn ra sa trường.

Khiêm Ngạo biết điều nhún nhún vai, ngậm miệng lại.

“Nếu Tang lão tướng quân đã không biết điều như vậy, bổn vương cũng sẽ không dùng “tiên lễ hậu binh” (1). Bản đồ kho báu của Bột Hải ở đâu? Nói…” Rõ ràng Da Luật Ngạn Thác đã mất kiên nhẫn, lông mày nhíu lại, tỏa ra khí khái bức người, lời nói hồ như hung hăng hăm dọa người khác.

(1) “tiên lễ hậu binh”: trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực

“Man di không hổ là man di, muốn bản đồ ư? Kiếp sau đi…” Tang Tấn không phuất phục nói, vết thương trên người vì lại kích động mà chảy máu rất nhiều.

Da Luật Ngạn Thác nhìn Tang Tấn ở phía trước con ngựa, cười giễu một tiếng, “Tang lão tướng quân quả thực tinh trung ái quốc. Triều đình Bột Hải có thể có nhiều vị tướng lĩnh giống như Tang lão tướng quân đây, cũng không đến mức làm cho bổn vương có thể chấm dứt lịch sử của nước Bột Hải trong một thời gian ngắn như vậy.”

“Ngươi có ý gì?” Tang Tấn có thể nghe Da Luật Ngạn Thác nói thì có chút bất an hỏi.

“Ngươi tự xem đi, hẳn là cảm thấy rất quen thuộc…” Da Luật Ngạn Thác vung tay lên, đem hai miếng da hươu ném đến trước mặt Tang Tấn.

Nội dung trên hai miếng da hươu rơi rõ ràng vào trong mắt Tang Tấn. Đây chính là hai trong ba mảnh bản đồ kho báu. Năm đó, quốc vương Đại Vĩ Hài (2) của Bột Hải đem bản đồ kho báu chia ra làm ba giao cho ba vị trọng tướng Nguyên Dư, Huyền Dịch và Tang Tấn, dùng cho việc tìm ra kho báu trong lúc quốc gia xảy ra tai họa để cứu nước. Hiện nay, hai trong ba mảnh lại rơi vào tay Da Luật Ngạn Thác, vậy hai vị tướng quân Nguyên Dư và Huyền Dịch…

(2) Đại Vĩ Hài: trị vì từ năm 894 đến năm 906, vị vua thứ 14 của nước Bột Hải

“Ngươi giết bọn họ…” cơn giận dữ sôi trào trong lồng ngực Tang Tấn, hận không thể cùng Da Luật Ngạn Thác quyết một trận tử chiến.

“Máu của bọn chúng còn không có tư cách nhúng chàm bổn vương! Bổn vương hỏi ngươi lần cuối, mảnh còn lại của bản đồ kho báu giấu ở đâu? Nói…” Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng nói, ngay sau đó liền rút ra thanh bội kiếm bên hông, mũi kiếm sắc nhọn mang theo một tia rét lạnh đảo qua giữa chân mày của Tang Tấn…

Liêu Vương PhiTác giả: Ân TầmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình Tuyệt đại hữu giai nhân U cư tại không cốc Vô luận khứ dữ vãng Câu thị mộng trung nhân (Hai câu đầu trích trong bài Giai nhân – 佳人 được sáng tác năm 759 của Đỗ Phủ) Dịch nghĩa: Có người con gái đẹp tuyệt trần, sống âm thầm trong núi non vắng vẻ. Bất kể quá khứ đã qua đi, đều là người trong mộng. Sau giờ ngọ (1), sơn cốc bởi vì không có khói lửa chiến tranh mà tĩnh mịch khác thường, ánh mặt trời chiếu nhè nhẹ, bầu trời trong vắt, thỉnh thoảng có tiếng kêu của những chú chim lâu ngày không gặp mặt vang vọng toàn bộ sơn cốc, khiến cho những người vừa trải qua cuộc chiến lòng cảm thấy được an ủi phần nào. (1): khoảng từ 11h đến 13h “Tiểu thư, chúng ta nghỉ một chút đi, em thật sự đi không nổi nữa rồi!” Nha hoàn Sơ Tuyết nhăn mặt, chun mũi nói với Tần Lạc Y đang đi ở phía trước. Vừa dứt lời, nàng liền ngồi xuống ngay bên cạnh, điều chỉnh giỏ thuốc sau lưng lại một chút, tay gõ vào hai cái chân đang mỏi mệt. Tần Lạc Y quay đầu lại, trên làn da trơn bóng có thể nhìn rõ mồ hôi. Chủ tớ… Quân doanh Bột Hải.Nơi doanh trại đóng quân, gió thổi cuốn theo cát bụi như con thoi không ngừng qua lại. Trong gió tựa hồ có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, cờ chiến của nước Bột Hải ngã cong vẹo về một bên, trên sa trường rải đầy thi thể binh lính. Dễ nhận ra một trận chém giết vừa kết thúc ở nơi này.“Da Luật Ngạn Thác… tên cẩu tặc này, ngươi có bản lĩnh thì hãy giết lão phu!” Tang Tấn bị trói chặt vào cột, miệng vết thương trên người không ngừng rỉ ra máu tươi, mắt đỏ ngầu, khàn giọng hô to trước mặt Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác.“Vương thượng, lão già này thực quá làm càn, xin để mạt tướng dạy dỗ hắn một chút!” Một tên thuộc hạ của Da Luật Ngạn Thác tay cầm giáo, vừa tiến lên phía trước vừa căm giận nói.“Khoan đã…” Da Luật Ngạn Thác điềm tĩnh đưa tay ngăn cản tên thuộc hạ .“Bổn vương vốn dĩ rất xem trọng khí chất anh hùng. Bổn vương vẫn luôn tán thưởng thái độ đối nhân xử thế của Tang lão tướng quân, chi bằng Tang lão tướng quân cúi đầu quy phục, bổn vương sẽ không tính toán so đo mà trọng dụng ngài, thế nào hả Tang lão tướng quân?”Da Luật Ngạn Thác cao cao tại thượng cưỡi trên lưng ngựa, gương mặt anh tuấn tỏa ra khí thế mạnh mẽ, ngang ngược như đao, khóe miệng mỏng khẽ nâng lên, ánh mắt cương quyết như diều hâu nhìn tướng quân Tang Tấn đã đối đầu với hắn mấy ngày qua nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu đầu hàng, tràn ngập sự lạnh lùng và ngạo mạn của bậc quân vương.“Ha ha…” Tang Tấn ngửa đầu nhìn Da Luật Ngạn Thác vốn trẻ tuổi hơn mình rất nhiều, trong mắt lấp đầy mùi vị của máu, oán hận nói: “Lão phu nay chẳng may rơi vào tay bọn man di các ngươi, muốn giết cứ việc, không cần nói nhiều lời vô ích như vậy! Muốn lão phu dốc sức vì bọn man di, quả thực là chuyện nực cười!”“Vương thượng, xem ra có người không chịu phục tùng ngài! Ha ha!” Bên cạnh Da Luật Ngạn Thác, phó tướng Khiêm Ngạo cười mỉa nói, đôi mắt anh tuấn ra vẻ giễu cợt nhìn vị cô vương này.Da Luật Ngạn Thác quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn người bạn đã cùng mình lớn lên từ nhỏ. Nhiều năm như vậy, Khiêm Ngạo vẫn luôn đi theo hắn ra sa trường.Khiêm Ngạo biết điều nhún nhún vai, ngậm miệng lại.“Nếu Tang lão tướng quân đã không biết điều như vậy, bổn vương cũng sẽ không dùng “tiên lễ hậu binh” (1). Bản đồ kho báu của Bột Hải ở đâu? Nói…” Rõ ràng Da Luật Ngạn Thác đã mất kiên nhẫn, lông mày nhíu lại, tỏa ra khí khái bức người, lời nói hồ như hung hăng hăm dọa người khác.(1) “tiên lễ hậu binh”: trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực“Man di không hổ là man di, muốn bản đồ ư? Kiếp sau đi…” Tang Tấn không phuất phục nói, vết thương trên người vì lại kích động mà chảy máu rất nhiều.Da Luật Ngạn Thác nhìn Tang Tấn ở phía trước con ngựa, cười giễu một tiếng, “Tang lão tướng quân quả thực tinh trung ái quốc. Triều đình Bột Hải có thể có nhiều vị tướng lĩnh giống như Tang lão tướng quân đây, cũng không đến mức làm cho bổn vương có thể chấm dứt lịch sử của nước Bột Hải trong một thời gian ngắn như vậy.”“Ngươi có ý gì?” Tang Tấn có thể nghe Da Luật Ngạn Thác nói thì có chút bất an hỏi.“Ngươi tự xem đi, hẳn là cảm thấy rất quen thuộc…” Da Luật Ngạn Thác vung tay lên, đem hai miếng da hươu ném đến trước mặt Tang Tấn.Nội dung trên hai miếng da hươu rơi rõ ràng vào trong mắt Tang Tấn. Đây chính là hai trong ba mảnh bản đồ kho báu. Năm đó, quốc vương Đại Vĩ Hài (2) của Bột Hải đem bản đồ kho báu chia ra làm ba giao cho ba vị trọng tướng Nguyên Dư, Huyền Dịch và Tang Tấn, dùng cho việc tìm ra kho báu trong lúc quốc gia xảy ra tai họa để cứu nước. Hiện nay, hai trong ba mảnh lại rơi vào tay Da Luật Ngạn Thác, vậy hai vị tướng quân Nguyên Dư và Huyền Dịch…(2) Đại Vĩ Hài: trị vì từ năm 894 đến năm 906, vị vua thứ 14 của nước Bột Hải“Ngươi giết bọn họ…” cơn giận dữ sôi trào trong lồng ngực Tang Tấn, hận không thể cùng Da Luật Ngạn Thác quyết một trận tử chiến.“Máu của bọn chúng còn không có tư cách nhúng chàm bổn vương! Bổn vương hỏi ngươi lần cuối, mảnh còn lại của bản đồ kho báu giấu ở đâu? Nói…” Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng nói, ngay sau đó liền rút ra thanh bội kiếm bên hông, mũi kiếm sắc nhọn mang theo một tia rét lạnh đảo qua giữa chân mày của Tang Tấn…

Quyển 1 - Chương 2: Tang Tấn bị bắt