Tác giả:

Tuyệt đại hữu giai nhân U cư tại không cốc Vô luận khứ dữ vãng Câu thị mộng trung nhân (Hai câu đầu trích trong bài Giai nhân – 佳人 được sáng tác năm 759 của Đỗ Phủ) Dịch nghĩa: Có người con gái đẹp tuyệt trần, sống âm thầm trong núi non vắng vẻ. Bất kể quá khứ đã qua đi, đều là người trong mộng. Sau giờ ngọ (1), sơn cốc bởi vì không có khói lửa chiến tranh mà tĩnh mịch khác thường, ánh mặt trời chiếu nhè nhẹ, bầu trời trong vắt, thỉnh thoảng có tiếng kêu của những chú chim lâu ngày không gặp mặt vang vọng toàn bộ sơn cốc, khiến cho những người vừa trải qua cuộc chiến lòng cảm thấy được an ủi phần nào. (1): khoảng từ 11h đến 13h “Tiểu thư, chúng ta nghỉ một chút đi, em thật sự đi không nổi nữa rồi!” Nha hoàn Sơ Tuyết nhăn mặt, chun mũi nói với Tần Lạc Y đang đi ở phía trước. Vừa dứt lời, nàng liền ngồi xuống ngay bên cạnh, điều chỉnh giỏ thuốc sau lưng lại một chút, tay gõ vào hai cái chân đang mỏi mệt. Tần Lạc Y quay đầu lại, trên làn da trơn bóng có thể nhìn rõ mồ hôi. Chủ tớ…

Quyển 2 - Chương 4: Tiêu Chí bị phạt

Liêu Vương PhiTác giả: Ân TầmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình Tuyệt đại hữu giai nhân U cư tại không cốc Vô luận khứ dữ vãng Câu thị mộng trung nhân (Hai câu đầu trích trong bài Giai nhân – 佳人 được sáng tác năm 759 của Đỗ Phủ) Dịch nghĩa: Có người con gái đẹp tuyệt trần, sống âm thầm trong núi non vắng vẻ. Bất kể quá khứ đã qua đi, đều là người trong mộng. Sau giờ ngọ (1), sơn cốc bởi vì không có khói lửa chiến tranh mà tĩnh mịch khác thường, ánh mặt trời chiếu nhè nhẹ, bầu trời trong vắt, thỉnh thoảng có tiếng kêu của những chú chim lâu ngày không gặp mặt vang vọng toàn bộ sơn cốc, khiến cho những người vừa trải qua cuộc chiến lòng cảm thấy được an ủi phần nào. (1): khoảng từ 11h đến 13h “Tiểu thư, chúng ta nghỉ một chút đi, em thật sự đi không nổi nữa rồi!” Nha hoàn Sơ Tuyết nhăn mặt, chun mũi nói với Tần Lạc Y đang đi ở phía trước. Vừa dứt lời, nàng liền ngồi xuống ngay bên cạnh, điều chỉnh giỏ thuốc sau lưng lại một chút, tay gõ vào hai cái chân đang mỏi mệt. Tần Lạc Y quay đầu lại, trên làn da trơn bóng có thể nhìn rõ mồ hôi. Chủ tớ… Sau khi nghe thấy Da Luật Ngạn Thác gầm lên giận dữ, Tiêu Chí sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống đất: “Xin vương thượng thứ tội!”Hắn thật sự không rõ vương thượng vì sao đột nhiên lại tức giận như vậy, là vì hắn vừa mới giúp đỡ Tần cô nương xuống ngựa sao? Nhưng mà chính Tần cô nương mở miệng, bản thân làm sao không biết ngượng mà cự tuyệt? Chỉ mong vương thượng đừng phạt quá nặng mới được.“Thứ tội? Hừ! Tháng này, sinh hoạt của Thiểm Điện sẽ do ngươi phụ trách, còn có…” Da Luật Ngạn Thác dừng một chút, khi hắn thấy trong mắt Tiêu Chí ánh lên một tia hy vọng, lại nói: “Suốt một tháng không được uống rượu!”Mặt Tiêu Chí mặt nhất thời xụ xuống, không cho hắn uống rượu? Cái này quả thực là khổ hình, trời ạ, hắn nhìn Khiêm Ngạo và Mông Ca như muốn cầu cứu, ai ngờ, hai người kia lập tức quay đầu sang một bên, làm bộ như không thấy.Hai người các ngươi… thấy chết mà không cứu, Tiêu Chí phẫn hận nhìn hai người bọn họ.Tần Lạc Y lạnh lùng đứng ở một bên, nàng thật sự không có tâm trạng nghe bọn họ nói những gì, lúc này nàng chỉ muốn gặp cha nuôi đang ở trong tù của Đông Lâm Vương phủ.Thấy bộ dáng của Tần Lạc Y, Da Luật Ngạn Thác càng giận không thể phát tiết.Đáng ghét, dọc đường đi bổn vương đối với nàng muôn vàn che chở, nàng thế mà một chút cảm động cũng không có! Chẳng lẽ trong lòng nàng bổn vương không có lấy một vị trí? Da Luật Ngạn Thác phẫn hận nghĩ.“Biểu huynh, huynh đang nghĩ cái gì đấy? Huynh thật là xấu, thấy người ta cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, Thiên Phái không chịu!” Tiêu Thiên Phái cố ý làm nũng, thân hình đầy đặn cố tình cọ qua cọ lại trên người Da Luật Ngạn Thác, định gây chú ý với hắn.Trong nội tâm nàng đã bắt đầu hốt hoảng, thực rõ ràng, Da Luật Ngạn Thác là vì này cô gái này mà nổi giận, Tiêu Chí tướng quân chẳng qua là giúp đỡ nàng một chút, biểu huynh lại trở nên gắt gỏng như vậy, nàng cảm giác cô gái này đối với biểu huynh mà nói, rất không bình thường.Như vậy sao được, Da Luật Ngạn Thác là vị hôn phu tương lai của nàng, tuy rằng hắn có rất nhiều phi tần, nhưng Vương phi chỉ có thể là một mình nàng.“Được, đợi sau khi bổn vương hồi phủ sẽ đến thăm muội!” Da Luật Ngạn Thác cười xấu xa, ánh mắt vẫn lạnh băng như trước, bàn tay lập tức ôm thân hình đầy đặn của Tiêu Thiên Phái, chậm rãi đi về phía trước.Một hàng đại quân phía sau cũng chậm rãi đi theo.“Đây chính là huynh nói nha, sau khi hồi phủ, không cho phép huynh thăm những phi tần khác!” Tiêu Thiên Phái thấy Da Luật Ngạn Thác như vậy càng thêm mạnh dạn nói.Tuy rằng Tiêu Thiên Phái là họ hàng của đương kim hoàng hậu, thế nhưng nàng vẫn không thể hiểu được Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác vui buồn thất thường, đó là vì nam nhân trước mắt này tà mị khiến cho nữ nhân yêu, tàn khốc khiến cho nữ nhân sợ, cho dù là đương kim hoàng thượng cũng phải kính hắn ba phần, huống chi là một Tiêu Thiên Phái.Da Luật Ngạn Thác dừng bước, vươn tay nắm cằm Tiêu Thiên Phái không chút thương tiếc, ánh mắt trong nháy mắt trở nên u ám: “Muội đang yêu cầu bổn vương?” Trong giọng nói trầm thấp ẩn giấu uy phong khiến người ta khiếp sợ.“Thiên Phái không dám, Thiên Phái nói đùa!” Hàm dưới Tiêu Thiên Phái truyền đến đau đớn khiến nàng ch** n**c mắt, nàng vội vàng nghẹn ngào nói.Tần Lạc Y đi ở phía sau cười lạnh, nàng quả thực không quen nhìn cô gái này ngoan ngoãn nghe theo hắn.Da Luật Ngạn Thác đột nhiên quay đầu, con ngươi đen híp lại: “Nàng cười cái gì?”Tần Lạc Y tiến lên trước, đối mặt với Da Luật Ngạn Thác, không tự ti cũng không kiêu ngạo mở miệng nói: “Ta chỉ là tù binh của ngươi, không phải phi tần của ngươi, ngươi không có quyền yêu cầu ta cười hay khóc!”Da Luật Ngạn Thác nhìn đôi mắt Tần Lạc Y đẹp như lửa, lạnh lùng cười: “Bổn vương sửa lại lời của nàng cho đúng, nàng chính là y nô hầu hạ bổn vương!”Nói xong, trong mắt Da Luật Ngạn Thác hiện lên một hồi ái muội, sự lạnh băng trong đôi mắt khiến Tần Lạc Y sợ run lên.Tiêu Thiên Phái đứng ở một bên căm hận nhìn Tần Lạc Y, ánh mắt từ nhu mì thùy mị trong nháy mắt chuyển thành hung ác, thân là nữ nhân, nàng quá rõ biểu cảm trong mắt Da Luật Ngạn Thác. Cô gái này, nhất định phải trừ bỏ! 

Sau khi nghe thấy Da Luật Ngạn Thác gầm lên giận dữ, Tiêu Chí sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống đất: “Xin vương thượng thứ tội!”Hắn thật sự không rõ vương thượng vì sao đột nhiên lại tức giận như vậy, là vì hắn vừa mới giúp đỡ Tần cô nương xuống ngựa sao? Nhưng mà chính Tần cô nương mở miệng, bản thân làm sao không biết ngượng mà cự tuyệt? Chỉ mong vương thượng đừng phạt quá nặng mới được.

“Thứ tội? Hừ! Tháng này, sinh hoạt của Thiểm Điện sẽ do ngươi phụ trách, còn có…” Da Luật Ngạn Thác dừng một chút, khi hắn thấy trong mắt Tiêu Chí ánh lên một tia hy vọng, lại nói: “Suốt một tháng không được uống rượu!”Mặt Tiêu Chí mặt nhất thời xụ xuống, không cho hắn uống rượu? Cái này quả thực là khổ hình, trời ạ, hắn nhìn Khiêm Ngạo và Mông Ca như muốn cầu cứu, ai ngờ, hai người kia lập tức quay đầu sang một bên, làm bộ như không thấy.

Hai người các ngươi… thấy chết mà không cứu, Tiêu Chí phẫn hận nhìn hai người bọn họ.

Tần Lạc Y lạnh lùng đứng ở một bên, nàng thật sự không có tâm trạng nghe bọn họ nói những gì, lúc này nàng chỉ muốn gặp cha nuôi đang ở trong tù của Đông Lâm Vương phủ.

Thấy bộ dáng của Tần Lạc Y, Da Luật Ngạn Thác càng giận không thể phát tiết.

Đáng ghét, dọc đường đi bổn vương đối với nàng muôn vàn che chở, nàng thế mà một chút cảm động cũng không có! Chẳng lẽ trong lòng nàng bổn vương không có lấy một vị trí? Da Luật Ngạn Thác phẫn hận nghĩ.

“Biểu huynh, huynh đang nghĩ cái gì đấy? Huynh thật là xấu, thấy người ta cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, Thiên Phái không chịu!” Tiêu Thiên Phái cố ý làm nũng, thân hình đầy đặn cố tình cọ qua cọ lại trên người Da Luật Ngạn Thác, định gây chú ý với hắn.

Trong nội tâm nàng đã bắt đầu hốt hoảng, thực rõ ràng, Da Luật Ngạn Thác là vì này cô gái này mà nổi giận, Tiêu Chí tướng quân chẳng qua là giúp đỡ nàng một chút, biểu huynh lại trở nên gắt gỏng như vậy, nàng cảm giác cô gái này đối với biểu huynh mà nói, rất không bình thường.

Như vậy sao được, Da Luật Ngạn Thác là vị hôn phu tương lai của nàng, tuy rằng hắn có rất nhiều phi tần, nhưng Vương phi chỉ có thể là một mình nàng.

“Được, đợi sau khi bổn vương hồi phủ sẽ đến thăm muội!” Da Luật Ngạn Thác cười xấu xa, ánh mắt vẫn lạnh băng như trước, bàn tay lập tức ôm thân hình đầy đặn của Tiêu Thiên Phái, chậm rãi đi về phía trước.

Một hàng đại quân phía sau cũng chậm rãi đi theo.

“Đây chính là huynh nói nha, sau khi hồi phủ, không cho phép huynh thăm những phi tần khác!” Tiêu Thiên Phái thấy Da Luật Ngạn Thác như vậy càng thêm mạnh dạn nói.

Tuy rằng Tiêu Thiên Phái là họ hàng của đương kim hoàng hậu, thế nhưng nàng vẫn không thể hiểu được Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác vui buồn thất thường, đó là vì nam nhân trước mắt này tà mị khiến cho nữ nhân yêu, tàn khốc khiến cho nữ nhân sợ, cho dù là đương kim hoàng thượng cũng phải kính hắn ba phần, huống chi là một Tiêu Thiên Phái.

Da Luật Ngạn Thác dừng bước, vươn tay nắm cằm Tiêu Thiên Phái không chút thương tiếc, ánh mắt trong nháy mắt trở nên u ám: “Muội đang yêu cầu bổn vương?” Trong giọng nói trầm thấp ẩn giấu uy phong khiến người ta khiếp sợ.

“Thiên Phái không dám, Thiên Phái nói đùa!” Hàm dưới Tiêu Thiên Phái truyền đến đau đớn khiến nàng ch** n**c mắt, nàng vội vàng nghẹn ngào nói.

Tần Lạc Y đi ở phía sau cười lạnh, nàng quả thực không quen nhìn cô gái này ngoan ngoãn nghe theo hắn.

Da Luật Ngạn Thác đột nhiên quay đầu, con ngươi đen híp lại: “Nàng cười cái gì?”

Tần Lạc Y tiến lên trước, đối mặt với Da Luật Ngạn Thác, không tự ti cũng không kiêu ngạo mở miệng nói: “Ta chỉ là tù binh của ngươi, không phải phi tần của ngươi, ngươi không có quyền yêu cầu ta cười hay khóc!”

Da Luật Ngạn Thác nhìn đôi mắt Tần Lạc Y đẹp như lửa, lạnh lùng cười: “Bổn vương sửa lại lời của nàng cho đúng, nàng chính là y nô hầu hạ bổn vương!”

Nói xong, trong mắt Da Luật Ngạn Thác hiện lên một hồi ái muội, sự lạnh băng trong đôi mắt khiến Tần Lạc Y sợ run lên.

Tiêu Thiên Phái đứng ở một bên căm hận nhìn Tần Lạc Y, ánh mắt từ nhu mì thùy mị trong nháy mắt chuyển thành hung ác, thân là nữ nhân, nàng quá rõ biểu cảm trong mắt Da Luật Ngạn Thác. Cô gái này, nhất định phải trừ bỏ!

 

Liêu Vương PhiTác giả: Ân TầmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình Tuyệt đại hữu giai nhân U cư tại không cốc Vô luận khứ dữ vãng Câu thị mộng trung nhân (Hai câu đầu trích trong bài Giai nhân – 佳人 được sáng tác năm 759 của Đỗ Phủ) Dịch nghĩa: Có người con gái đẹp tuyệt trần, sống âm thầm trong núi non vắng vẻ. Bất kể quá khứ đã qua đi, đều là người trong mộng. Sau giờ ngọ (1), sơn cốc bởi vì không có khói lửa chiến tranh mà tĩnh mịch khác thường, ánh mặt trời chiếu nhè nhẹ, bầu trời trong vắt, thỉnh thoảng có tiếng kêu của những chú chim lâu ngày không gặp mặt vang vọng toàn bộ sơn cốc, khiến cho những người vừa trải qua cuộc chiến lòng cảm thấy được an ủi phần nào. (1): khoảng từ 11h đến 13h “Tiểu thư, chúng ta nghỉ một chút đi, em thật sự đi không nổi nữa rồi!” Nha hoàn Sơ Tuyết nhăn mặt, chun mũi nói với Tần Lạc Y đang đi ở phía trước. Vừa dứt lời, nàng liền ngồi xuống ngay bên cạnh, điều chỉnh giỏ thuốc sau lưng lại một chút, tay gõ vào hai cái chân đang mỏi mệt. Tần Lạc Y quay đầu lại, trên làn da trơn bóng có thể nhìn rõ mồ hôi. Chủ tớ… Sau khi nghe thấy Da Luật Ngạn Thác gầm lên giận dữ, Tiêu Chí sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống đất: “Xin vương thượng thứ tội!”Hắn thật sự không rõ vương thượng vì sao đột nhiên lại tức giận như vậy, là vì hắn vừa mới giúp đỡ Tần cô nương xuống ngựa sao? Nhưng mà chính Tần cô nương mở miệng, bản thân làm sao không biết ngượng mà cự tuyệt? Chỉ mong vương thượng đừng phạt quá nặng mới được.“Thứ tội? Hừ! Tháng này, sinh hoạt của Thiểm Điện sẽ do ngươi phụ trách, còn có…” Da Luật Ngạn Thác dừng một chút, khi hắn thấy trong mắt Tiêu Chí ánh lên một tia hy vọng, lại nói: “Suốt một tháng không được uống rượu!”Mặt Tiêu Chí mặt nhất thời xụ xuống, không cho hắn uống rượu? Cái này quả thực là khổ hình, trời ạ, hắn nhìn Khiêm Ngạo và Mông Ca như muốn cầu cứu, ai ngờ, hai người kia lập tức quay đầu sang một bên, làm bộ như không thấy.Hai người các ngươi… thấy chết mà không cứu, Tiêu Chí phẫn hận nhìn hai người bọn họ.Tần Lạc Y lạnh lùng đứng ở một bên, nàng thật sự không có tâm trạng nghe bọn họ nói những gì, lúc này nàng chỉ muốn gặp cha nuôi đang ở trong tù của Đông Lâm Vương phủ.Thấy bộ dáng của Tần Lạc Y, Da Luật Ngạn Thác càng giận không thể phát tiết.Đáng ghét, dọc đường đi bổn vương đối với nàng muôn vàn che chở, nàng thế mà một chút cảm động cũng không có! Chẳng lẽ trong lòng nàng bổn vương không có lấy một vị trí? Da Luật Ngạn Thác phẫn hận nghĩ.“Biểu huynh, huynh đang nghĩ cái gì đấy? Huynh thật là xấu, thấy người ta cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, Thiên Phái không chịu!” Tiêu Thiên Phái cố ý làm nũng, thân hình đầy đặn cố tình cọ qua cọ lại trên người Da Luật Ngạn Thác, định gây chú ý với hắn.Trong nội tâm nàng đã bắt đầu hốt hoảng, thực rõ ràng, Da Luật Ngạn Thác là vì này cô gái này mà nổi giận, Tiêu Chí tướng quân chẳng qua là giúp đỡ nàng một chút, biểu huynh lại trở nên gắt gỏng như vậy, nàng cảm giác cô gái này đối với biểu huynh mà nói, rất không bình thường.Như vậy sao được, Da Luật Ngạn Thác là vị hôn phu tương lai của nàng, tuy rằng hắn có rất nhiều phi tần, nhưng Vương phi chỉ có thể là một mình nàng.“Được, đợi sau khi bổn vương hồi phủ sẽ đến thăm muội!” Da Luật Ngạn Thác cười xấu xa, ánh mắt vẫn lạnh băng như trước, bàn tay lập tức ôm thân hình đầy đặn của Tiêu Thiên Phái, chậm rãi đi về phía trước.Một hàng đại quân phía sau cũng chậm rãi đi theo.“Đây chính là huynh nói nha, sau khi hồi phủ, không cho phép huynh thăm những phi tần khác!” Tiêu Thiên Phái thấy Da Luật Ngạn Thác như vậy càng thêm mạnh dạn nói.Tuy rằng Tiêu Thiên Phái là họ hàng của đương kim hoàng hậu, thế nhưng nàng vẫn không thể hiểu được Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác vui buồn thất thường, đó là vì nam nhân trước mắt này tà mị khiến cho nữ nhân yêu, tàn khốc khiến cho nữ nhân sợ, cho dù là đương kim hoàng thượng cũng phải kính hắn ba phần, huống chi là một Tiêu Thiên Phái.Da Luật Ngạn Thác dừng bước, vươn tay nắm cằm Tiêu Thiên Phái không chút thương tiếc, ánh mắt trong nháy mắt trở nên u ám: “Muội đang yêu cầu bổn vương?” Trong giọng nói trầm thấp ẩn giấu uy phong khiến người ta khiếp sợ.“Thiên Phái không dám, Thiên Phái nói đùa!” Hàm dưới Tiêu Thiên Phái truyền đến đau đớn khiến nàng ch** n**c mắt, nàng vội vàng nghẹn ngào nói.Tần Lạc Y đi ở phía sau cười lạnh, nàng quả thực không quen nhìn cô gái này ngoan ngoãn nghe theo hắn.Da Luật Ngạn Thác đột nhiên quay đầu, con ngươi đen híp lại: “Nàng cười cái gì?”Tần Lạc Y tiến lên trước, đối mặt với Da Luật Ngạn Thác, không tự ti cũng không kiêu ngạo mở miệng nói: “Ta chỉ là tù binh của ngươi, không phải phi tần của ngươi, ngươi không có quyền yêu cầu ta cười hay khóc!”Da Luật Ngạn Thác nhìn đôi mắt Tần Lạc Y đẹp như lửa, lạnh lùng cười: “Bổn vương sửa lại lời của nàng cho đúng, nàng chính là y nô hầu hạ bổn vương!”Nói xong, trong mắt Da Luật Ngạn Thác hiện lên một hồi ái muội, sự lạnh băng trong đôi mắt khiến Tần Lạc Y sợ run lên.Tiêu Thiên Phái đứng ở một bên căm hận nhìn Tần Lạc Y, ánh mắt từ nhu mì thùy mị trong nháy mắt chuyển thành hung ác, thân là nữ nhân, nàng quá rõ biểu cảm trong mắt Da Luật Ngạn Thác. Cô gái này, nhất định phải trừ bỏ! 

Quyển 2 - Chương 4: Tiêu Chí bị phạt