Mặt trời chói chang chiếu vào khiến da người nóng lên từng đợt. Thành cổ buổi chiều, người ít vô cùng. Đông Sinh lấy tay che ánh mặt trời, hơi cáu kỉnh khi đứng ở giao lộ. Hự… cô lạc đường mất rồi. Thân là một kẻ mù đường, còn đánh mất bản đồ và ví tiền, đúng là xui xẻo tám kiếp. Cô tính xem có người qua đường nào vẻ mặt hòa nhã sẽ mượn di động dùng, gọi bạn mang tiền đến cấp cứu. Cô không hề để ý tới có một chiếc xe con màu đen, đã đỗ ở ven đường cách đó không xa từ lâu. Sau đó, người trên đường càng thưa thớt dần, ngay cả chú chó cũng cuộn mình trong góc ngủ. Khi chiếc xe kia dừng lại trước mặt, cô vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy người lái xe, sau khi ngẩn ra một lúc, cô nở nụ cười: “Là anh à.” Một người bèo nước gặp nhau trong thành phố này. Người nọ cũng cười, hỏi: “Sao vậy em yêu? Thấy em đứng mãi ở chỗ này, chờ người à?” Đông Sinh le lưỡi: “Em đánh mất ví tiền, lại còn lạc đường nữa.” Người nọ mở cửa ghế sau cho cô: “Lên xe đi. Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Đông Sinh hơi bất…
Chương 95: Chương 95
Nhắm Mắt 2: Bóng TốiTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámMặt trời chói chang chiếu vào khiến da người nóng lên từng đợt. Thành cổ buổi chiều, người ít vô cùng. Đông Sinh lấy tay che ánh mặt trời, hơi cáu kỉnh khi đứng ở giao lộ. Hự… cô lạc đường mất rồi. Thân là một kẻ mù đường, còn đánh mất bản đồ và ví tiền, đúng là xui xẻo tám kiếp. Cô tính xem có người qua đường nào vẻ mặt hòa nhã sẽ mượn di động dùng, gọi bạn mang tiền đến cấp cứu. Cô không hề để ý tới có một chiếc xe con màu đen, đã đỗ ở ven đường cách đó không xa từ lâu. Sau đó, người trên đường càng thưa thớt dần, ngay cả chú chó cũng cuộn mình trong góc ngủ. Khi chiếc xe kia dừng lại trước mặt, cô vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy người lái xe, sau khi ngẩn ra một lúc, cô nở nụ cười: “Là anh à.” Một người bèo nước gặp nhau trong thành phố này. Người nọ cũng cười, hỏi: “Sao vậy em yêu? Thấy em đứng mãi ở chỗ này, chờ người à?” Đông Sinh le lưỡi: “Em đánh mất ví tiền, lại còn lạc đường nữa.” Người nọ mở cửa ghế sau cho cô: “Lên xe đi. Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Đông Sinh hơi bất… Đây là một phòng bệnh bình thường trong bệnh viện tư nhân. Tối quaPhương Thanh chạy về Bắc Kinh, hôm nay theo cảnh sát hình sự đếnhiện trường. Anh đeo găng tay, sắc mặt lạnh lùng, nhìn cả người có cảmgiác tàn nhẫn.Chợt nhìn thì căn phòng bệnh này cũng không có gì khác thường. Mớitinh, sạch sẽ, rộng rãi, bên trong có giường bệnh, ghế sô pha, các đồdùng, còn có một quầy bar nhỏ và nhà tắm. Mấy hôm trước, tổ quayphim của Kim Hiểu Triết mượn chỗ này quay. Cô uống một ly trà dưỡngsinh thì trúng độc hôn mê.Trà mỗi ngày đều uống, do một tay trợ lý pha, không qua tay người khác,cũng không có gì khác thường. Trước đó, cô gái trợ lý lo lắng gọi choPhương Thanh đã bị bắt giam trở thành kẻ tình nghi đầu tiên. Chứng cứcàng thêm xác thực khi tìm thất thuốc độc trong nhà cô gái. Tuy vậyPhương Thanh cảm thấy quái lạ. Bởi vì anh biết rõ cô trợ lý kia đã theoKim Hiểu Triết ba năm, luôn trung thành và tận tâm. Hơn nữa trực giácmách bảo anh, cô gái kia có thể gọi điện thông báo cho anh, chắc chắnkhông có ý xấu. Nếu như bắt sai người, nghĩa là nguy hiểm bên cạnhKim Hiểu Triết chưa được chính thức loại bỏ, người trong sạch phải chịuoan uổng. Cho nên Phương Thanh nhất định phải điều tra chuyện này rõràng.Anh đứng trong phòng bệnh, luôn ngẩn người. Người cảnh sát bên cạnhnhìn thấy, cười: "Lão Phương, quan tâm như vậy, anh không phải làngười bạn trai trong scandal của nữ minh tinh kia đấy chứ?"Phương Thanh nghiêng đầu liếc anh ta, đáp: "Cậu đoán xem?"Thực ra cảnh sát cũng không vội vàng kết luận vụ án giết người này, bởivì cô gái trợ lý đang không ngừng kêu oan trong trại tạm giam. Cho nênhôm nay khoa giám định mới tới hiện trường điều tra lần nữa. Tuy nhiênngười cảnh sát hình sự ở tổ vụ án đặc biệt xung phong đến rõ ràng đểtâm hơn so với bọn họ, sắp ảnh hưởng đến công việc rồi.Nhân viên giám định kiểm tra từng tấc đất một, đột nhiên nhìn thấy mộtdáng người quỳ rạp xuống đất, còn không sợ bẩn mệt mỏi hơn so với bọnhọ. Đôi mắt chim ưng của Phương Thanh nhìn chằm chằm mặt đất,không buông tha cho bất cứ manh mối nào. Nhân viên giám định: "Đồngchí, anh làm cản trở chúng tôi...""À...xin lỗi." Phương Thanh nói, nhưng sống chết cũng không dời vị trí.Lại một lát sau, nhân viên giám định kiểm tra trần nhà, lại phát hiện mộtngười giống như thạch sùng đã sớm trèo lên, thang của bọn họ cũng bịkéo tới.Nhân viên giám định: "..."Phương Thanh: "Ha ha...Có phát hiện, lại đây!"Mọi người kinh ngạc, ùa tới. Trước mắt Phương Thanh là đường ốngđiều hoà thông gió nhỏ hẹp âm u. Tuy hẹp nhưng vẫn có đủ cho vócngười nhỏ bò. Trên đó vốn ám bụi lại bị lau đi rất nhiều, chứng tỏ cóngười đã bò trong đó. Hơn nữa miệng cửa thông gió còn chớp lên,Phương Thanh phát hiện chút nước đọng màu vàng. Dưới miệng thônggió đúng là quầy bar kia. Phương Thanh biết rõ thói quen của Kim HiểuTriết, không thích uống nước quá nóng, cũng không được quá lạnh. Chonên mở trà nóng ra, sẽ để nguội một chút. Trước kia khi uống trà lá sen,cô đều như vậy. Khi đó Phương Thanh uống rất vội, luôn nhanh chónguống hết trà nóng, bị cô mắng th* t*c...Không thể phân tâm còn phảinghĩ nữa. Chia tay chỉ là cọng lông!Phương Thanh thu tâm lại, nhảy xuống thang, nhường lại hiện trườngcho đám nhân viên giám định.Một đồng chí hỏi: "Lão Phương, anh đi đâu thế?"Phương Thanh cười, cầm điếu thuốc, giọng nói lạnh lùng: "Đi đâu ư? Đibắt hung thủ thực sự!"Khi Kim Hiểu Triết tỉnh lại, phát hiện trời bên ngoài tối tăm mờ mịt.Thành phố Bắc Kinh này luôn nhiều sương mù, khi bạn không thấy rõkiến trúc bên ngoài sẽ cho rằng mình sống trong sa mạc.Có người gõ cửa, là y tá và người đại diện. Y tá thay chai truyền dịchcho cô, vẻ mặt người đại diện mệt mỏi, cũng ân cần ngồi xuống bêngiường."Tiểu Tịch bị bắt rồi. Tìm được thuốc độc trong nhà cô ấy." Người đạidiện nói. Tiểu Tịch là trợ lý riêng của Kim Hiểu Triết.Kim Hiểu Triết vô cùng chấn động: "Sao Tiểu Tịch có thể là hung thủchứ?"Vẻ mặt người đại diện bất đắc dĩ: "Tôi cũng không tin, nhưng chứng cứvô cùng xác thực, có lẽ là biết người, biết mặt mà không biết lòng...Côđã ổn hơn chút nào chưa?"Kim Hiểu Triết khó chịu, thậm chí còn có cảm giác nôn mửa choángváng, nhưng cô cũng không quen để lộ ra sự yếu đuối của mình trướcmặt người khác, cho dù là người đại diện. Cô gật đầu: "Tốt hơn nhiềurồi. Tôi hơi khát."Y tá ở bên cạnh vô cùng khéo léo hiểu lòng người, dù sao cũng là chămsóc đại minh tinh, lập tức rót nước mang tới. Người đại diện nhận lấyđưa cho Kim Hiểu Triết. Cô bưng lên, định uống thì dừng lại, im lặngmột lát, lại đặt sang bên cạnh.Người đại diện đột nhiên không biết nói gì. Một khi bị rắn cắn mười nămsợ dây thừng sao? Người đại diện và y tá đều nhanh chóng đi ra ngoài,để lại không gian yên tĩnh cho cô. Thế nhưng sao cô yên tĩnh nổi? Xôngpha bên ngoài nhiều năm như vậy, những nơi đi qua, vinh quang và ánhđèn luôn đi theo, nhưng chính thức bộc lộ được cảm xúc thì có mấyngười? Không có tình yêu, không có bạn bè thực sự, chung đụng thì ít xacách thì nhiều với người nhà. Cô liều mạng đến mức quay phim đến tậnnửa đêm. Một thông cáo đã được phát ra. Rõ ràng là từ khi rời khỏingười đàn ông kia, trong lòng luôn có sự trống rỗng theo cô càng ngàycàng nhiều, càng lúc càng lớn, nhưng cô luôn mặc kệ. Cho đến hôm nay,cuối cùng cô mới phát hiện, chính mình ngay cả một cốc nước cũngkhông thể yên tâm uống. Cô được cấp cứu hai ngày hai đêm, chỉ cóngười trải qua sống chết trước mặt mới hiểu được nỗi đau thấu xương.Cô không có cách nào không thừa nhận, trong lòng mình cũng có sự sợhãi đối với cái chết, đối với niềm tin, đối với sinh mạng. Nhưng bây giờai mới thực sự để cho cô dựa vào đây?Trong khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống, cô nghe được tiếng điệnthoại vang lên, có tin nhắn đến. Đã lâu dãy số kia không liên lạc với côrồi. Chỉ có một câu ngắn ngủi như trước: "Đừng sợ, có anh đây."Kim Hiểu Triết nhìn tin nhắn này rất lâu, đột nhiên bật khóc.Ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên nóc nhà, Phương Thanh bước đi, biểu cảmtrên mặt hung ác chẳng quan tâm. Cách anh mấy chục mét phía trước, cómột người đàn ông nhỏ gầy đang lảo đảo chạy. Người đàn ông thấy anh,vô cùng sợ hãi, không ngừng nói: "Không phải tôi, đồng chí cảnh sát,thực sự không phải là tôi hạ độc mà.""Không phải mày?" Phương Thanh nhếch miệng cười, tăng tốc, giốngnhư con sói đuổi theo thỏ, bắt được cổ áo anh ta, "Vậy vân tay trong kialà giả à?"Nụ cười trên mặt người đàn ông còn khó coi hơn khóc: "Không phải giả,không phải giả...Tôi phải tìm luật sư, tôi phải tìm luật sư..."Phương Thanh híp đôi mắt khôn khéo, nhìn người đàn ông. Thực ra saukhi hung thủ bắt chước "Conan" tạo ra mưu kế hạ độc, tìm được hungthủ cũng không hề khó. Vừa quen thuộc với bệnh viện, vừa quen thuộcvới người bên cạnh thói quen sinh hoạt sắp xếp hàng ngày của Kim HiểuTriết, không có nhiều như vậy. Cảnh sát nhanh chóng truy tìm nguồngốc, tập trung vào kẻ tình nghi - gã là một trợ lý biên tập, từng hợp tácmấy bộ phim với Kim Hiểu Triết, cũng tương đối thông minh. Tuy nhiênvì tay chân không sạch sẽ, đụng tay chân vào kịch bản, bị Kim Hiểu Triếtphát hiện, báo cáo với tổ chế tác. Vì thế người này vốn có thể sẽ pháttriển thêm trong tổ phim, không còn cơ hội đi lên nữa. Tuy Kim HiểuTriết chính trực, nhưng lại mềm lòng, cho nên vẫn khích lệ tổ phim giữlại, nếu không gã bị sa thải khỏi nghề này cũng chả biết lăn lộn ở đâu. Côcũng không muốn huỷ hoại nghề nghiệp sống của người này.Dựa theo lời Phương Thanh nói là nuôi hổ gây hoạ, lòng dạ đàn bà.
Đây là một phòng bệnh bình thường trong bệnh viện tư nhân. Tối qua
Phương Thanh chạy về Bắc Kinh, hôm nay theo cảnh sát hình sự đến
hiện trường. Anh đeo găng tay, sắc mặt lạnh lùng, nhìn cả người có cảm
giác tàn nhẫn.
Chợt nhìn thì căn phòng bệnh này cũng không có gì khác thường. Mới
tinh, sạch sẽ, rộng rãi, bên trong có giường bệnh, ghế sô pha, các đồ
dùng, còn có một quầy bar nhỏ và nhà tắm. Mấy hôm trước, tổ quay
phim của Kim Hiểu Triết mượn chỗ này quay. Cô uống một ly trà dưỡng
sinh thì trúng độc hôn mê.
Trà mỗi ngày đều uống, do một tay trợ lý pha, không qua tay người khác,
cũng không có gì khác thường. Trước đó, cô gái trợ lý lo lắng gọi cho
Phương Thanh đã bị bắt giam trở thành kẻ tình nghi đầu tiên. Chứng cứ
càng thêm xác thực khi tìm thất thuốc độc trong nhà cô gái. Tuy vậy
Phương Thanh cảm thấy quái lạ. Bởi vì anh biết rõ cô trợ lý kia đã theo
Kim Hiểu Triết ba năm, luôn trung thành và tận tâm. Hơn nữa trực giác
mách bảo anh, cô gái kia có thể gọi điện thông báo cho anh, chắc chắn
không có ý xấu. Nếu như bắt sai người, nghĩa là nguy hiểm bên cạnh
Kim Hiểu Triết chưa được chính thức loại bỏ, người trong sạch phải chịu
oan uổng. Cho nên Phương Thanh nhất định phải điều tra chuyện này rõ
ràng.
Anh đứng trong phòng bệnh, luôn ngẩn người. Người cảnh sát bên cạnh
nhìn thấy, cười: "Lão Phương, quan tâm như vậy, anh không phải là
người bạn trai trong scandal của nữ minh tinh kia đấy chứ?"
Phương Thanh nghiêng đầu liếc anh ta, đáp: "Cậu đoán xem?"
Thực ra cảnh sát cũng không vội vàng kết luận vụ án giết người này, bởi
vì cô gái trợ lý đang không ngừng kêu oan trong trại tạm giam. Cho nên
hôm nay khoa giám định mới tới hiện trường điều tra lần nữa. Tuy nhiên
người cảnh sát hình sự ở tổ vụ án đặc biệt xung phong đến rõ ràng để
tâm hơn so với bọn họ, sắp ảnh hưởng đến công việc rồi.
Nhân viên giám định kiểm tra từng tấc đất một, đột nhiên nhìn thấy một
dáng người quỳ rạp xuống đất, còn không sợ bẩn mệt mỏi hơn so với bọn
họ. Đôi mắt chim ưng của Phương Thanh nhìn chằm chằm mặt đất,
không buông tha cho bất cứ manh mối nào. Nhân viên giám định: "Đồng
chí, anh làm cản trở chúng tôi..."
"À...xin lỗi." Phương Thanh nói, nhưng sống chết cũng không dời vị trí.
Lại một lát sau, nhân viên giám định kiểm tra trần nhà, lại phát hiện một
người giống như thạch sùng đã sớm trèo lên, thang của bọn họ cũng bị
kéo tới.
Nhân viên giám định: "..."
Phương Thanh: "Ha ha...Có phát hiện, lại đây!"
Mọi người kinh ngạc, ùa tới. Trước mắt Phương Thanh là đường ống
điều hoà thông gió nhỏ hẹp âm u. Tuy hẹp nhưng vẫn có đủ cho vóc
người nhỏ bò. Trên đó vốn ám bụi lại bị lau đi rất nhiều, chứng tỏ có
người đã bò trong đó. Hơn nữa miệng cửa thông gió còn chớp lên,
Phương Thanh phát hiện chút nước đọng màu vàng. Dưới miệng thông
gió đúng là quầy bar kia. Phương Thanh biết rõ thói quen của Kim Hiểu
Triết, không thích uống nước quá nóng, cũng không được quá lạnh. Cho
nên mở trà nóng ra, sẽ để nguội một chút. Trước kia khi uống trà lá sen,
cô đều như vậy. Khi đó Phương Thanh uống rất vội, luôn nhanh chóng
uống hết trà nóng, bị cô mắng th* t*c...Không thể phân tâm còn phải
nghĩ nữa. Chia tay chỉ là cọng lông!
Phương Thanh thu tâm lại, nhảy xuống thang, nhường lại hiện trường
cho đám nhân viên giám định.
Một đồng chí hỏi: "Lão Phương, anh đi đâu thế?"
Phương Thanh cười, cầm điếu thuốc, giọng nói lạnh lùng: "Đi đâu ư? Đi
bắt hung thủ thực sự!"
Khi Kim Hiểu Triết tỉnh lại, phát hiện trời bên ngoài tối tăm mờ mịt.
Thành phố Bắc Kinh này luôn nhiều sương mù, khi bạn không thấy rõ
kiến trúc bên ngoài sẽ cho rằng mình sống trong sa mạc.
Có người gõ cửa, là y tá và người đại diện. Y tá thay chai truyền dịch
cho cô, vẻ mặt người đại diện mệt mỏi, cũng ân cần ngồi xuống bên
giường.
"Tiểu Tịch bị bắt rồi. Tìm được thuốc độc trong nhà cô ấy." Người đại
diện nói. Tiểu Tịch là trợ lý riêng của Kim Hiểu Triết.
Kim Hiểu Triết vô cùng chấn động: "Sao Tiểu Tịch có thể là hung thủ
chứ?"
Vẻ mặt người đại diện bất đắc dĩ: "Tôi cũng không tin, nhưng chứng cứ
vô cùng xác thực, có lẽ là biết người, biết mặt mà không biết lòng...Cô
đã ổn hơn chút nào chưa?"
Kim Hiểu Triết khó chịu, thậm chí còn có cảm giác nôn mửa choáng
váng, nhưng cô cũng không quen để lộ ra sự yếu đuối của mình trước
mặt người khác, cho dù là người đại diện. Cô gật đầu: "Tốt hơn nhiều
rồi. Tôi hơi khát."
Y tá ở bên cạnh vô cùng khéo léo hiểu lòng người, dù sao cũng là chăm
sóc đại minh tinh, lập tức rót nước mang tới. Người đại diện nhận lấy
đưa cho Kim Hiểu Triết. Cô bưng lên, định uống thì dừng lại, im lặng
một lát, lại đặt sang bên cạnh.
Người đại diện đột nhiên không biết nói gì. Một khi bị rắn cắn mười năm
sợ dây thừng sao? Người đại diện và y tá đều nhanh chóng đi ra ngoài,
để lại không gian yên tĩnh cho cô. Thế nhưng sao cô yên tĩnh nổi? Xông
pha bên ngoài nhiều năm như vậy, những nơi đi qua, vinh quang và ánh
đèn luôn đi theo, nhưng chính thức bộc lộ được cảm xúc thì có mấy
người? Không có tình yêu, không có bạn bè thực sự, chung đụng thì ít xa
cách thì nhiều với người nhà. Cô liều mạng đến mức quay phim đến tận
nửa đêm. Một thông cáo đã được phát ra. Rõ ràng là từ khi rời khỏi
người đàn ông kia, trong lòng luôn có sự trống rỗng theo cô càng ngày
càng nhiều, càng lúc càng lớn, nhưng cô luôn mặc kệ. Cho đến hôm nay,
cuối cùng cô mới phát hiện, chính mình ngay cả một cốc nước cũng
không thể yên tâm uống. Cô được cấp cứu hai ngày hai đêm, chỉ có
người trải qua sống chết trước mặt mới hiểu được nỗi đau thấu xương.
Cô không có cách nào không thừa nhận, trong lòng mình cũng có sự sợ
hãi đối với cái chết, đối với niềm tin, đối với sinh mạng. Nhưng bây giờ
ai mới thực sự để cho cô dựa vào đây?
Trong khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống, cô nghe được tiếng điện
thoại vang lên, có tin nhắn đến. Đã lâu dãy số kia không liên lạc với cô
rồi. Chỉ có một câu ngắn ngủi như trước: "Đừng sợ, có anh đây."
Kim Hiểu Triết nhìn tin nhắn này rất lâu, đột nhiên bật khóc.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên nóc nhà, Phương Thanh bước đi, biểu cảm
trên mặt hung ác chẳng quan tâm. Cách anh mấy chục mét phía trước, có
một người đàn ông nhỏ gầy đang lảo đảo chạy. Người đàn ông thấy anh,
vô cùng sợ hãi, không ngừng nói: "Không phải tôi, đồng chí cảnh sát,
thực sự không phải là tôi hạ độc mà."
"Không phải mày?" Phương Thanh nhếch miệng cười, tăng tốc, giống
như con sói đuổi theo thỏ, bắt được cổ áo anh ta, "Vậy vân tay trong kia
là giả à?"
Nụ cười trên mặt người đàn ông còn khó coi hơn khóc: "Không phải giả,
không phải giả...Tôi phải tìm luật sư, tôi phải tìm luật sư..."
Phương Thanh híp đôi mắt khôn khéo, nhìn người đàn ông. Thực ra sau
khi hung thủ bắt chước "Conan" tạo ra mưu kế hạ độc, tìm được hung
thủ cũng không hề khó. Vừa quen thuộc với bệnh viện, vừa quen thuộc
với người bên cạnh thói quen sinh hoạt sắp xếp hàng ngày của Kim Hiểu
Triết, không có nhiều như vậy. Cảnh sát nhanh chóng truy tìm nguồn
gốc, tập trung vào kẻ tình nghi - gã là một trợ lý biên tập, từng hợp tác
mấy bộ phim với Kim Hiểu Triết, cũng tương đối thông minh. Tuy nhiên
vì tay chân không sạch sẽ, đụng tay chân vào kịch bản, bị Kim Hiểu Triết
phát hiện, báo cáo với tổ chế tác. Vì thế người này vốn có thể sẽ phát
triển thêm trong tổ phim, không còn cơ hội đi lên nữa. Tuy Kim Hiểu
Triết chính trực, nhưng lại mềm lòng, cho nên vẫn khích lệ tổ phim giữ
lại, nếu không gã bị sa thải khỏi nghề này cũng chả biết lăn lộn ở đâu. Cô
cũng không muốn huỷ hoại nghề nghiệp sống của người này.
Dựa theo lời Phương Thanh nói là nuôi hổ gây hoạ, lòng dạ đàn bà.
Nhắm Mắt 2: Bóng TốiTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámMặt trời chói chang chiếu vào khiến da người nóng lên từng đợt. Thành cổ buổi chiều, người ít vô cùng. Đông Sinh lấy tay che ánh mặt trời, hơi cáu kỉnh khi đứng ở giao lộ. Hự… cô lạc đường mất rồi. Thân là một kẻ mù đường, còn đánh mất bản đồ và ví tiền, đúng là xui xẻo tám kiếp. Cô tính xem có người qua đường nào vẻ mặt hòa nhã sẽ mượn di động dùng, gọi bạn mang tiền đến cấp cứu. Cô không hề để ý tới có một chiếc xe con màu đen, đã đỗ ở ven đường cách đó không xa từ lâu. Sau đó, người trên đường càng thưa thớt dần, ngay cả chú chó cũng cuộn mình trong góc ngủ. Khi chiếc xe kia dừng lại trước mặt, cô vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy người lái xe, sau khi ngẩn ra một lúc, cô nở nụ cười: “Là anh à.” Một người bèo nước gặp nhau trong thành phố này. Người nọ cũng cười, hỏi: “Sao vậy em yêu? Thấy em đứng mãi ở chỗ này, chờ người à?” Đông Sinh le lưỡi: “Em đánh mất ví tiền, lại còn lạc đường nữa.” Người nọ mở cửa ghế sau cho cô: “Lên xe đi. Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Đông Sinh hơi bất… Đây là một phòng bệnh bình thường trong bệnh viện tư nhân. Tối quaPhương Thanh chạy về Bắc Kinh, hôm nay theo cảnh sát hình sự đếnhiện trường. Anh đeo găng tay, sắc mặt lạnh lùng, nhìn cả người có cảmgiác tàn nhẫn.Chợt nhìn thì căn phòng bệnh này cũng không có gì khác thường. Mớitinh, sạch sẽ, rộng rãi, bên trong có giường bệnh, ghế sô pha, các đồdùng, còn có một quầy bar nhỏ và nhà tắm. Mấy hôm trước, tổ quayphim của Kim Hiểu Triết mượn chỗ này quay. Cô uống một ly trà dưỡngsinh thì trúng độc hôn mê.Trà mỗi ngày đều uống, do một tay trợ lý pha, không qua tay người khác,cũng không có gì khác thường. Trước đó, cô gái trợ lý lo lắng gọi choPhương Thanh đã bị bắt giam trở thành kẻ tình nghi đầu tiên. Chứng cứcàng thêm xác thực khi tìm thất thuốc độc trong nhà cô gái. Tuy vậyPhương Thanh cảm thấy quái lạ. Bởi vì anh biết rõ cô trợ lý kia đã theoKim Hiểu Triết ba năm, luôn trung thành và tận tâm. Hơn nữa trực giácmách bảo anh, cô gái kia có thể gọi điện thông báo cho anh, chắc chắnkhông có ý xấu. Nếu như bắt sai người, nghĩa là nguy hiểm bên cạnhKim Hiểu Triết chưa được chính thức loại bỏ, người trong sạch phải chịuoan uổng. Cho nên Phương Thanh nhất định phải điều tra chuyện này rõràng.Anh đứng trong phòng bệnh, luôn ngẩn người. Người cảnh sát bên cạnhnhìn thấy, cười: "Lão Phương, quan tâm như vậy, anh không phải làngười bạn trai trong scandal của nữ minh tinh kia đấy chứ?"Phương Thanh nghiêng đầu liếc anh ta, đáp: "Cậu đoán xem?"Thực ra cảnh sát cũng không vội vàng kết luận vụ án giết người này, bởivì cô gái trợ lý đang không ngừng kêu oan trong trại tạm giam. Cho nênhôm nay khoa giám định mới tới hiện trường điều tra lần nữa. Tuy nhiênngười cảnh sát hình sự ở tổ vụ án đặc biệt xung phong đến rõ ràng đểtâm hơn so với bọn họ, sắp ảnh hưởng đến công việc rồi.Nhân viên giám định kiểm tra từng tấc đất một, đột nhiên nhìn thấy mộtdáng người quỳ rạp xuống đất, còn không sợ bẩn mệt mỏi hơn so với bọnhọ. Đôi mắt chim ưng của Phương Thanh nhìn chằm chằm mặt đất,không buông tha cho bất cứ manh mối nào. Nhân viên giám định: "Đồngchí, anh làm cản trở chúng tôi...""À...xin lỗi." Phương Thanh nói, nhưng sống chết cũng không dời vị trí.Lại một lát sau, nhân viên giám định kiểm tra trần nhà, lại phát hiện mộtngười giống như thạch sùng đã sớm trèo lên, thang của bọn họ cũng bịkéo tới.Nhân viên giám định: "..."Phương Thanh: "Ha ha...Có phát hiện, lại đây!"Mọi người kinh ngạc, ùa tới. Trước mắt Phương Thanh là đường ốngđiều hoà thông gió nhỏ hẹp âm u. Tuy hẹp nhưng vẫn có đủ cho vócngười nhỏ bò. Trên đó vốn ám bụi lại bị lau đi rất nhiều, chứng tỏ cóngười đã bò trong đó. Hơn nữa miệng cửa thông gió còn chớp lên,Phương Thanh phát hiện chút nước đọng màu vàng. Dưới miệng thônggió đúng là quầy bar kia. Phương Thanh biết rõ thói quen của Kim HiểuTriết, không thích uống nước quá nóng, cũng không được quá lạnh. Chonên mở trà nóng ra, sẽ để nguội một chút. Trước kia khi uống trà lá sen,cô đều như vậy. Khi đó Phương Thanh uống rất vội, luôn nhanh chónguống hết trà nóng, bị cô mắng th* t*c...Không thể phân tâm còn phảinghĩ nữa. Chia tay chỉ là cọng lông!Phương Thanh thu tâm lại, nhảy xuống thang, nhường lại hiện trườngcho đám nhân viên giám định.Một đồng chí hỏi: "Lão Phương, anh đi đâu thế?"Phương Thanh cười, cầm điếu thuốc, giọng nói lạnh lùng: "Đi đâu ư? Đibắt hung thủ thực sự!"Khi Kim Hiểu Triết tỉnh lại, phát hiện trời bên ngoài tối tăm mờ mịt.Thành phố Bắc Kinh này luôn nhiều sương mù, khi bạn không thấy rõkiến trúc bên ngoài sẽ cho rằng mình sống trong sa mạc.Có người gõ cửa, là y tá và người đại diện. Y tá thay chai truyền dịchcho cô, vẻ mặt người đại diện mệt mỏi, cũng ân cần ngồi xuống bêngiường."Tiểu Tịch bị bắt rồi. Tìm được thuốc độc trong nhà cô ấy." Người đạidiện nói. Tiểu Tịch là trợ lý riêng của Kim Hiểu Triết.Kim Hiểu Triết vô cùng chấn động: "Sao Tiểu Tịch có thể là hung thủchứ?"Vẻ mặt người đại diện bất đắc dĩ: "Tôi cũng không tin, nhưng chứng cứvô cùng xác thực, có lẽ là biết người, biết mặt mà không biết lòng...Côđã ổn hơn chút nào chưa?"Kim Hiểu Triết khó chịu, thậm chí còn có cảm giác nôn mửa choángváng, nhưng cô cũng không quen để lộ ra sự yếu đuối của mình trướcmặt người khác, cho dù là người đại diện. Cô gật đầu: "Tốt hơn nhiềurồi. Tôi hơi khát."Y tá ở bên cạnh vô cùng khéo léo hiểu lòng người, dù sao cũng là chămsóc đại minh tinh, lập tức rót nước mang tới. Người đại diện nhận lấyđưa cho Kim Hiểu Triết. Cô bưng lên, định uống thì dừng lại, im lặngmột lát, lại đặt sang bên cạnh.Người đại diện đột nhiên không biết nói gì. Một khi bị rắn cắn mười nămsợ dây thừng sao? Người đại diện và y tá đều nhanh chóng đi ra ngoài,để lại không gian yên tĩnh cho cô. Thế nhưng sao cô yên tĩnh nổi? Xôngpha bên ngoài nhiều năm như vậy, những nơi đi qua, vinh quang và ánhđèn luôn đi theo, nhưng chính thức bộc lộ được cảm xúc thì có mấyngười? Không có tình yêu, không có bạn bè thực sự, chung đụng thì ít xacách thì nhiều với người nhà. Cô liều mạng đến mức quay phim đến tậnnửa đêm. Một thông cáo đã được phát ra. Rõ ràng là từ khi rời khỏingười đàn ông kia, trong lòng luôn có sự trống rỗng theo cô càng ngàycàng nhiều, càng lúc càng lớn, nhưng cô luôn mặc kệ. Cho đến hôm nay,cuối cùng cô mới phát hiện, chính mình ngay cả một cốc nước cũngkhông thể yên tâm uống. Cô được cấp cứu hai ngày hai đêm, chỉ cóngười trải qua sống chết trước mặt mới hiểu được nỗi đau thấu xương.Cô không có cách nào không thừa nhận, trong lòng mình cũng có sự sợhãi đối với cái chết, đối với niềm tin, đối với sinh mạng. Nhưng bây giờai mới thực sự để cho cô dựa vào đây?Trong khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống, cô nghe được tiếng điệnthoại vang lên, có tin nhắn đến. Đã lâu dãy số kia không liên lạc với côrồi. Chỉ có một câu ngắn ngủi như trước: "Đừng sợ, có anh đây."Kim Hiểu Triết nhìn tin nhắn này rất lâu, đột nhiên bật khóc.Ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên nóc nhà, Phương Thanh bước đi, biểu cảmtrên mặt hung ác chẳng quan tâm. Cách anh mấy chục mét phía trước, cómột người đàn ông nhỏ gầy đang lảo đảo chạy. Người đàn ông thấy anh,vô cùng sợ hãi, không ngừng nói: "Không phải tôi, đồng chí cảnh sát,thực sự không phải là tôi hạ độc mà.""Không phải mày?" Phương Thanh nhếch miệng cười, tăng tốc, giốngnhư con sói đuổi theo thỏ, bắt được cổ áo anh ta, "Vậy vân tay trong kialà giả à?"Nụ cười trên mặt người đàn ông còn khó coi hơn khóc: "Không phải giả,không phải giả...Tôi phải tìm luật sư, tôi phải tìm luật sư..."Phương Thanh híp đôi mắt khôn khéo, nhìn người đàn ông. Thực ra saukhi hung thủ bắt chước "Conan" tạo ra mưu kế hạ độc, tìm được hungthủ cũng không hề khó. Vừa quen thuộc với bệnh viện, vừa quen thuộcvới người bên cạnh thói quen sinh hoạt sắp xếp hàng ngày của Kim HiểuTriết, không có nhiều như vậy. Cảnh sát nhanh chóng truy tìm nguồngốc, tập trung vào kẻ tình nghi - gã là một trợ lý biên tập, từng hợp tácmấy bộ phim với Kim Hiểu Triết, cũng tương đối thông minh. Tuy nhiênvì tay chân không sạch sẽ, đụng tay chân vào kịch bản, bị Kim Hiểu Triếtphát hiện, báo cáo với tổ chế tác. Vì thế người này vốn có thể sẽ pháttriển thêm trong tổ phim, không còn cơ hội đi lên nữa. Tuy Kim HiểuTriết chính trực, nhưng lại mềm lòng, cho nên vẫn khích lệ tổ phim giữlại, nếu không gã bị sa thải khỏi nghề này cũng chả biết lăn lộn ở đâu. Côcũng không muốn huỷ hoại nghề nghiệp sống của người này.Dựa theo lời Phương Thanh nói là nuôi hổ gây hoạ, lòng dạ đàn bà.