Mặt trời chói chang chiếu vào khiến da người nóng lên từng đợt. Thành cổ buổi chiều, người ít vô cùng. Đông Sinh lấy tay che ánh mặt trời, hơi cáu kỉnh khi đứng ở giao lộ. Hự… cô lạc đường mất rồi. Thân là một kẻ mù đường, còn đánh mất bản đồ và ví tiền, đúng là xui xẻo tám kiếp. Cô tính xem có người qua đường nào vẻ mặt hòa nhã sẽ mượn di động dùng, gọi bạn mang tiền đến cấp cứu. Cô không hề để ý tới có một chiếc xe con màu đen, đã đỗ ở ven đường cách đó không xa từ lâu. Sau đó, người trên đường càng thưa thớt dần, ngay cả chú chó cũng cuộn mình trong góc ngủ. Khi chiếc xe kia dừng lại trước mặt, cô vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy người lái xe, sau khi ngẩn ra một lúc, cô nở nụ cười: “Là anh à.” Một người bèo nước gặp nhau trong thành phố này. Người nọ cũng cười, hỏi: “Sao vậy em yêu? Thấy em đứng mãi ở chỗ này, chờ người à?” Đông Sinh le lưỡi: “Em đánh mất ví tiền, lại còn lạc đường nữa.” Người nọ mở cửa ghế sau cho cô: “Lên xe đi. Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Đông Sinh hơi bất…
Chương 114: Chương 114
Nhắm Mắt 2: Bóng TốiTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámMặt trời chói chang chiếu vào khiến da người nóng lên từng đợt. Thành cổ buổi chiều, người ít vô cùng. Đông Sinh lấy tay che ánh mặt trời, hơi cáu kỉnh khi đứng ở giao lộ. Hự… cô lạc đường mất rồi. Thân là một kẻ mù đường, còn đánh mất bản đồ và ví tiền, đúng là xui xẻo tám kiếp. Cô tính xem có người qua đường nào vẻ mặt hòa nhã sẽ mượn di động dùng, gọi bạn mang tiền đến cấp cứu. Cô không hề để ý tới có một chiếc xe con màu đen, đã đỗ ở ven đường cách đó không xa từ lâu. Sau đó, người trên đường càng thưa thớt dần, ngay cả chú chó cũng cuộn mình trong góc ngủ. Khi chiếc xe kia dừng lại trước mặt, cô vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy người lái xe, sau khi ngẩn ra một lúc, cô nở nụ cười: “Là anh à.” Một người bèo nước gặp nhau trong thành phố này. Người nọ cũng cười, hỏi: “Sao vậy em yêu? Thấy em đứng mãi ở chỗ này, chờ người à?” Đông Sinh le lưỡi: “Em đánh mất ví tiền, lại còn lạc đường nữa.” Người nọ mở cửa ghế sau cho cô: “Lên xe đi. Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Đông Sinh hơi bất… Gió hiu hiu, khuôn mặt Bạc Cận Ngôn mơ hồ trong bóng chiều, GiảnDao nhìn vào mắt anh, tim lặng lẽ đập nhanh hơn, nhưng giọng nói củaanh vẫn trầm thấp, kiên định như trước."FBI đã từng điều tra thân phận kẻ tình nghi là sát thủ mặt nạ, tên gọi,tuổi tác, tóc vàng mắt xanh, là người Mỹ. Nguyên nhân gây án là vì vợqua đời trong một sự cố điều trị, tạo thành căm hận của hắn đối với nhânviên y tế, vì thế gây án. Bởi vì lúc giết người luôn đeo mặt nạ, cho nênđược gọi là sát thủ mặt nạ. Công cụ giết người thường dùng là một chiếcbúa, cái này cũng phù hợp với việc trưởng thành từ nông trường củaJam..."Giản Dao suy nghĩ, cũng nhớ lại mấy năm trước, khi đó cô cùng từngđọc tài liệu về sát thủ mặt nạ.Đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi.Sát thủ mặt nạ bắt cóc đồng thời mấy người nổi tiếng, giam giữ trongngôi nhà bỏ hoang bên biển. Những người kia đều là người nhà của nhânviên y tế, vị hôn thê thanh mai trúc mã Hàn Vũ Mông của Phó Tử Ngộcũng ở trong đó.Mỗi ngày hắn giết một người, giết trước mặt những cô gái bị nhốt tronglao kia, vô cùng tàn nhẫn, phẫn nộ, đau khổ. Cho đến một ngày nào đó,lúc ấy Bạc Cận Ngôn vẫn còn là sinh viên, chủ động xin đi giết giặc hỗtrợ cảnh sát, vẽ ra bức hoạ chuẩn xác có liên quan đến sát thủ mặt nạ.Sát thủ mặt nạ có lẽ cũng biết đại nạn rơi xuống, nhưng vẫn đưa cho cáccô gái kia một vấn đề khó khăn - hắn chỉ cần một người tự nguyện theohắn ra biển, cùng chung sinh tử. Sau đó hắn sẽ thả những người khác,nếu không sẽ g**t ch*t toàn bộ.Hàn Vũ Mông đứng lên. Hai người họ đi thuyền ra biển.Sau đó cảnh sát triển khai đuổi bắt trên biển, cuối cùng tìm được mộtchiếc thuyền đắm, do đó suy đoán bọn họ đã gặp phải bão trên biển,không thể nào còn sống. Kết án.Từ đó nửa đời của Phó Tử Ngộ gian nan.Cho đến khi Hàn Vũ Mông quay về với sát thủ mặt nạ.Giản Dao hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn, lại nghe thấy giọngnói trong trẻo như nước của anh: "Hiện tại, chúng ta có thể phủ định tấtcả kết luận có liên quan đến sát thủ mặt nạ rồi."Trong bóng đêm đã hơi có chút khí lạnh, bên bờ sông thật dài chỉ có haingười bọn họ. Giản Dao cầm chặt tay anh, tay cả hai đều lạnh. Cô lôi kéoanh ngồi xuống bãi đá cuội, không có người nghe thấy bọn họ nóichuyện, chỉ có tiếng nước sông chảy róc rách."Năm ngoái hắn quay lại, mang theo đám người hỗ trợ. Điều này tráingược với nhận định luôn gây án một mình của FBI. Điều này cũng cóthể giải thích, tại sao gặp phải bão, dưới tình huống thuyền chìm, hắn vàHàn Vũ Mông vẫn có thể được cứu vớt - bởi vì ngay từ lúc bắt đầu cũngkhông phải là mình hắn gây án mà là nhiều người.Điểm đáng ngờ thứ hai, khi gây án ở Mỹ, hắn luôn đeo mặt nạ. Nếu nhưchỉ là vì báo thù cho bản thân, nếu ngay từ đầu đã có ý định chuẩn bịthuyền chạy trốn, hơn nữa sau đó thân phận của hắn nhanh chóng bị cảnhsát điều tra ra - vậy tại sao còn phải đeo mặt nạ? Thậm chí không cóngười nào còn sống nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn. Đây cũng là vìche giấu điều gì chăng?" Bạc Cận Ngôn liên tục đặt câu hỏi."Bởi vì..." Giản Dao nhìn qua mắt anh, "Che giấu thân phận.""Đúng vậy. Nhưng tại sao phải che giấu sự thật gây án tập thể chứ? Luônđể cho cảnh sát tưởng rằng là một người gây án? Còn nhớ vụ án nămngoái không? Bọn chúng xếp đặt đánh lén, cài mật mã và bom, cuối cùngđể cho anh lựa chọn cứu em hoặc là mắt mù...Thực sự bọn chúng đến trảthù anh hay bọn chúng coi tất cả trở thành một trò chơi?"Trong lòng Giản Dao chấn động, cả người lạnh lên, nhưng vẫn chỉ thấykhuôn mặt lạnh lùng như tượng điêu khắc của Bạc Cận Ngôn."Đúng vậy." Anh nói, "Một trò chơi. Cho dù là vụ án mặt nạ năm đó haylà năm ngoái, đối với bọn chúng mà nói đều chỉ là một trò chơi, diễn chongười đời cũng là diễn cho bọn chúng!"Tim Giản Dao đập mạnh. Xung quanh yên tĩnh như vậy, nhưng cô có thểcảm nhận được sự chấn động lòng người trong lời nói của Bạc CậnNgôn, chứng tỏ bọn họ sắp trực tiếp đối đầu với sát thủ mặt nạ."Hắn là nhân cách cực đoan phản xã hội." Cô khẳng định."Đúng vậy." Khoé miệng Bạc Cận Ngôn lộ ra nụ cười khẽ kiêu căngquen thuộc, giống như anh coi thường từng tên tội phạm điên cuồng lạitàn nhẫn, sau đó lại đưa ra suy luận rõ ràng trôi chảy như nước sôngcuồn cuộn: "Thủ lĩnh đội tội phạm này, trước tiên chúng ta tạm thời gọihắn là "sát thủ mặt nạ". Hắn có nhân cách cực đoan phản xã hội, hơn nữahấp dẫn một đám tội phạm cùng có nhân cách phản xã hội. Hắn chỉ huynhiều người phạm tội, chuẩn bị một cách tinh vi, năm đó tổ chức tộiphạm bí ẩn, bởi vậy mới có thể thành công nhập cư trái phép, lẩn trốnqua biên giới. Cho nên tuổi của hắn không quá trẻ, hiện tại ít nhất ngoàiba mươi. Có thể xác định giới tính của hắn là nam. Năm đó nạn nhân ởvụ án tại Mỹ, có mấy cô gái người Hoa. Cuối cùng hắn sẵn lòng mangtheo người cũng là Hàn Vũ Mông. Tương đối mà nói khả năng phạm tộivượt qua chủng tộc là tương đối nhỏ. Hơn nữa hiện tại anh đoán hắn ấnnáu trong tổ chức Phật Thủ là vì những người chiếm giữ địa vị cao trongPhật Thủ cũng không có người nước ngoài. Cho nên chúng ta có thể suyđoán hắn là người Hoa. Năm đó Jam tóc vàng căn bản chỉ là kẻ chết thaycho bọn chúng mà thôi. Tính cách của hắn cực đoan ngạo mạn, tàn nhẫn,theo đuổi cá tính, hơn nữa trêu đùa người làm thú vui, tính cách nói toạcmóng heo. Hắn vô cùng có khả năng có nhân cách "vai diễn điển hình",nói cách khác hắn có triệu chứng tâm thần phân liệt.Có lẽ hắn đã trở về nước mấy năm trước, hơn nữa gia nhập tổ chức PhậtThủ. Sau khi gây án năm ngoái, hắn quay về ẩn núp trong Phật Thủ.Điều này an toàn cho hắn, nhưng khi hắn gia nhập, nhất định sẽ khôngdẫn theo đồng bọn. Một là vì tiểu đội dễ dàng khiến cho Phật Thủ nghingờ vô căn cứ, không dễ được trọng dụng; hai là như thế sẽ bại lộ toànbộ thực lực của hắn, cũng không phù hợp với việc hắn nương tựa vàoPhật Thủ. Hơn nữa hắn cũng không coi trọng tính cách của những tên tộiphạm trong Phật Thủ nên hắn sẽ không làm. Tuy hắn và Tạ Hàm đều lànhững tên tội phạm phản xã hội IQ cao, nhưng còn lâu mới bằng đượcTạ Hàm."Nghe đến đó, Giản Dao khẽ giật mình: "Tại sao?"Giọng Bạc Cận Ngôn rất khẽ: "Bởi vì sâu trong tính cách của hắn là mộtmặt nhát gan. Em suy nghĩ cẩn thận xem cho đến tận bây giờ hắn chưatừng đấu chính diện với anh. Còn Tạ Hàm là thực sự tự tin, coi mình lànghệ thuật gia tội phạm, còn nhớ lúc ở Hồng Kông, Tạ Hàm liên tục gâyán trực tiếp khiêu khích anh không? Nhưng mà sát thủ mặt nạ nhìn thìgiương nanh múa vuốt, hơn nữa có chiêu mộ được đám tội phạm hunghãn làm trợ thủ, bắt chước Tạ Hàm bố trí cửa ải khó, cuối cùng lại chọndùng cách đánh lén khiến anh bị thương nặng. Thực ra hắn kém xa TạHàm."Giản Dao nghe được vừa buồn cười vừa chua xót. Đúng vậy, sát thủ mặtnạ quả thực luôn lẩn trốn trong bóng tối, nhưng phải biết rằng đối vớicảnh sát, đối với người chấp hành pháp luật mà nói, không phải sợ tộiphạm khiêu khích mà là lẩn trốn trong khe đâm sau lưng. Bởi vì chínhnghĩa luôn hướng về ánh sáng, nhưng một nhát dao mạnh, một viên đạnđột nhiên đến từ phía sau đã cướp đi sinh mạng của vô số cảnh sát thanhdanh hiển hách, thám tử phá vô số án. Từ nay về sau, cô chỉ muốn tiếptục bảo vệ anh thật tốt.Nếu như còn có người muốn giết hại anh, trừ khi đạp qua thi thể cô.Cô bình tĩnh nghĩ như vậy.Còn Bạc Cận Ngôn vẫn không nhận ra được cô gái trước mặt có tâm sựnặng nề, bởi vì liên tục suy luận, giọng điệu của anh thậm chí đã có chúthưng phấn quen thuộc. Anh nắm tay cô, lại giữ vai cô, nếu có người nhìntrộm sẽ chỉ cho là anh đang ôm thân mật với tâm can bảo bối. Anh thậtsự là quá cẩn thận chu toàn.Anh cúi đầu xuống khẽ nói: "Sau đó, vợ anh đã biết điểm mấu chốtchúng ta cần phân tích rõ ràng là gì chưa?"Giản Dao ngẩng đầu nhìn cằm anh: "Vâng...là gì?""Hắn đang truy tìm thứ gì."
Gió hiu hiu, khuôn mặt Bạc Cận Ngôn mơ hồ trong bóng chiều, Giản
Dao nhìn vào mắt anh, tim lặng lẽ đập nhanh hơn, nhưng giọng nói của
anh vẫn trầm thấp, kiên định như trước.
"FBI đã từng điều tra thân phận kẻ tình nghi là sát thủ mặt nạ, tên gọi,
tuổi tác, tóc vàng mắt xanh, là người Mỹ. Nguyên nhân gây án là vì vợ
qua đời trong một sự cố điều trị, tạo thành căm hận của hắn đối với nhân
viên y tế, vì thế gây án. Bởi vì lúc giết người luôn đeo mặt nạ, cho nên
được gọi là sát thủ mặt nạ. Công cụ giết người thường dùng là một chiếc
búa, cái này cũng phù hợp với việc trưởng thành từ nông trường của
Jam..."
Giản Dao suy nghĩ, cũng nhớ lại mấy năm trước, khi đó cô cùng từng
đọc tài liệu về sát thủ mặt nạ.
Đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi.
Sát thủ mặt nạ bắt cóc đồng thời mấy người nổi tiếng, giam giữ trong
ngôi nhà bỏ hoang bên biển. Những người kia đều là người nhà của nhân
viên y tế, vị hôn thê thanh mai trúc mã Hàn Vũ Mông của Phó Tử Ngộ
cũng ở trong đó.
Mỗi ngày hắn giết một người, giết trước mặt những cô gái bị nhốt trong
lao kia, vô cùng tàn nhẫn, phẫn nộ, đau khổ. Cho đến một ngày nào đó,
lúc ấy Bạc Cận Ngôn vẫn còn là sinh viên, chủ động xin đi giết giặc hỗ
trợ cảnh sát, vẽ ra bức hoạ chuẩn xác có liên quan đến sát thủ mặt nạ.
Sát thủ mặt nạ có lẽ cũng biết đại nạn rơi xuống, nhưng vẫn đưa cho các
cô gái kia một vấn đề khó khăn - hắn chỉ cần một người tự nguyện theo
hắn ra biển, cùng chung sinh tử. Sau đó hắn sẽ thả những người khác,
nếu không sẽ g**t ch*t toàn bộ.
Hàn Vũ Mông đứng lên. Hai người họ đi thuyền ra biển.
Sau đó cảnh sát triển khai đuổi bắt trên biển, cuối cùng tìm được một
chiếc thuyền đắm, do đó suy đoán bọn họ đã gặp phải bão trên biển,
không thể nào còn sống. Kết án.
Từ đó nửa đời của Phó Tử Ngộ gian nan.
Cho đến khi Hàn Vũ Mông quay về với sát thủ mặt nạ.
Giản Dao hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn, lại nghe thấy giọng
nói trong trẻo như nước của anh: "Hiện tại, chúng ta có thể phủ định tất
cả kết luận có liên quan đến sát thủ mặt nạ rồi."
Trong bóng đêm đã hơi có chút khí lạnh, bên bờ sông thật dài chỉ có hai
người bọn họ. Giản Dao cầm chặt tay anh, tay cả hai đều lạnh. Cô lôi kéo
anh ngồi xuống bãi đá cuội, không có người nghe thấy bọn họ nói
chuyện, chỉ có tiếng nước sông chảy róc rách.
"Năm ngoái hắn quay lại, mang theo đám người hỗ trợ. Điều này trái
ngược với nhận định luôn gây án một mình của FBI. Điều này cũng có
thể giải thích, tại sao gặp phải bão, dưới tình huống thuyền chìm, hắn và
Hàn Vũ Mông vẫn có thể được cứu vớt - bởi vì ngay từ lúc bắt đầu cũng
không phải là mình hắn gây án mà là nhiều người.
Điểm đáng ngờ thứ hai, khi gây án ở Mỹ, hắn luôn đeo mặt nạ. Nếu như
chỉ là vì báo thù cho bản thân, nếu ngay từ đầu đã có ý định chuẩn bị
thuyền chạy trốn, hơn nữa sau đó thân phận của hắn nhanh chóng bị cảnh
sát điều tra ra - vậy tại sao còn phải đeo mặt nạ? Thậm chí không có
người nào còn sống nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn. Đây cũng là vì
che giấu điều gì chăng?" Bạc Cận Ngôn liên tục đặt câu hỏi.
"Bởi vì..." Giản Dao nhìn qua mắt anh, "Che giấu thân phận."
"Đúng vậy. Nhưng tại sao phải che giấu sự thật gây án tập thể chứ? Luôn
để cho cảnh sát tưởng rằng là một người gây án? Còn nhớ vụ án năm
ngoái không? Bọn chúng xếp đặt đánh lén, cài mật mã và bom, cuối cùng
để cho anh lựa chọn cứu em hoặc là mắt mù...Thực sự bọn chúng đến trả
thù anh hay bọn chúng coi tất cả trở thành một trò chơi?"
Trong lòng Giản Dao chấn động, cả người lạnh lên, nhưng vẫn chỉ thấy
khuôn mặt lạnh lùng như tượng điêu khắc của Bạc Cận Ngôn.
"Đúng vậy." Anh nói, "Một trò chơi. Cho dù là vụ án mặt nạ năm đó hay
là năm ngoái, đối với bọn chúng mà nói đều chỉ là một trò chơi, diễn cho
người đời cũng là diễn cho bọn chúng!"
Tim Giản Dao đập mạnh. Xung quanh yên tĩnh như vậy, nhưng cô có thể
cảm nhận được sự chấn động lòng người trong lời nói của Bạc Cận
Ngôn, chứng tỏ bọn họ sắp trực tiếp đối đầu với sát thủ mặt nạ.
"Hắn là nhân cách cực đoan phản xã hội." Cô khẳng định.
"Đúng vậy." Khoé miệng Bạc Cận Ngôn lộ ra nụ cười khẽ kiêu căng
quen thuộc, giống như anh coi thường từng tên tội phạm điên cuồng lại
tàn nhẫn, sau đó lại đưa ra suy luận rõ ràng trôi chảy như nước sông
cuồn cuộn: "Thủ lĩnh đội tội phạm này, trước tiên chúng ta tạm thời gọi
hắn là "sát thủ mặt nạ". Hắn có nhân cách cực đoan phản xã hội, hơn nữa
hấp dẫn một đám tội phạm cùng có nhân cách phản xã hội. Hắn chỉ huy
nhiều người phạm tội, chuẩn bị một cách tinh vi, năm đó tổ chức tội
phạm bí ẩn, bởi vậy mới có thể thành công nhập cư trái phép, lẩn trốn
qua biên giới. Cho nên tuổi của hắn không quá trẻ, hiện tại ít nhất ngoài
ba mươi. Có thể xác định giới tính của hắn là nam. Năm đó nạn nhân ở
vụ án tại Mỹ, có mấy cô gái người Hoa. Cuối cùng hắn sẵn lòng mang
theo người cũng là Hàn Vũ Mông. Tương đối mà nói khả năng phạm tội
vượt qua chủng tộc là tương đối nhỏ. Hơn nữa hiện tại anh đoán hắn ấn
náu trong tổ chức Phật Thủ là vì những người chiếm giữ địa vị cao trong
Phật Thủ cũng không có người nước ngoài. Cho nên chúng ta có thể suy
đoán hắn là người Hoa. Năm đó Jam tóc vàng căn bản chỉ là kẻ chết thay
cho bọn chúng mà thôi. Tính cách của hắn cực đoan ngạo mạn, tàn nhẫn,
theo đuổi cá tính, hơn nữa trêu đùa người làm thú vui, tính cách nói toạc
móng heo. Hắn vô cùng có khả năng có nhân cách "vai diễn điển hình",
nói cách khác hắn có triệu chứng tâm thần phân liệt.
Có lẽ hắn đã trở về nước mấy năm trước, hơn nữa gia nhập tổ chức Phật
Thủ. Sau khi gây án năm ngoái, hắn quay về ẩn núp trong Phật Thủ.
Điều này an toàn cho hắn, nhưng khi hắn gia nhập, nhất định sẽ không
dẫn theo đồng bọn. Một là vì tiểu đội dễ dàng khiến cho Phật Thủ nghi
ngờ vô căn cứ, không dễ được trọng dụng; hai là như thế sẽ bại lộ toàn
bộ thực lực của hắn, cũng không phù hợp với việc hắn nương tựa vào
Phật Thủ. Hơn nữa hắn cũng không coi trọng tính cách của những tên tội
phạm trong Phật Thủ nên hắn sẽ không làm. Tuy hắn và Tạ Hàm đều là
những tên tội phạm phản xã hội IQ cao, nhưng còn lâu mới bằng được
Tạ Hàm."
Nghe đến đó, Giản Dao khẽ giật mình: "Tại sao?"
Giọng Bạc Cận Ngôn rất khẽ: "Bởi vì sâu trong tính cách của hắn là một
mặt nhát gan. Em suy nghĩ cẩn thận xem cho đến tận bây giờ hắn chưa
từng đấu chính diện với anh. Còn Tạ Hàm là thực sự tự tin, coi mình là
nghệ thuật gia tội phạm, còn nhớ lúc ở Hồng Kông, Tạ Hàm liên tục gây
án trực tiếp khiêu khích anh không? Nhưng mà sát thủ mặt nạ nhìn thì
giương nanh múa vuốt, hơn nữa có chiêu mộ được đám tội phạm hung
hãn làm trợ thủ, bắt chước Tạ Hàm bố trí cửa ải khó, cuối cùng lại chọn
dùng cách đánh lén khiến anh bị thương nặng. Thực ra hắn kém xa Tạ
Hàm."
Giản Dao nghe được vừa buồn cười vừa chua xót. Đúng vậy, sát thủ mặt
nạ quả thực luôn lẩn trốn trong bóng tối, nhưng phải biết rằng đối với
cảnh sát, đối với người chấp hành pháp luật mà nói, không phải sợ tội
phạm khiêu khích mà là lẩn trốn trong khe đâm sau lưng. Bởi vì chính
nghĩa luôn hướng về ánh sáng, nhưng một nhát dao mạnh, một viên đạn
đột nhiên đến từ phía sau đã cướp đi sinh mạng của vô số cảnh sát thanh
danh hiển hách, thám tử phá vô số án. Từ nay về sau, cô chỉ muốn tiếp
tục bảo vệ anh thật tốt.
Nếu như còn có người muốn giết hại anh, trừ khi đạp qua thi thể cô.
Cô bình tĩnh nghĩ như vậy.
Còn Bạc Cận Ngôn vẫn không nhận ra được cô gái trước mặt có tâm sự
nặng nề, bởi vì liên tục suy luận, giọng điệu của anh thậm chí đã có chút
hưng phấn quen thuộc. Anh nắm tay cô, lại giữ vai cô, nếu có người nhìn
trộm sẽ chỉ cho là anh đang ôm thân mật với tâm can bảo bối. Anh thật
sự là quá cẩn thận chu toàn.
Anh cúi đầu xuống khẽ nói: "Sau đó, vợ anh đã biết điểm mấu chốt
chúng ta cần phân tích rõ ràng là gì chưa?"
Giản Dao ngẩng đầu nhìn cằm anh: "Vâng...là gì?"
"Hắn đang truy tìm thứ gì."
Nhắm Mắt 2: Bóng TốiTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámMặt trời chói chang chiếu vào khiến da người nóng lên từng đợt. Thành cổ buổi chiều, người ít vô cùng. Đông Sinh lấy tay che ánh mặt trời, hơi cáu kỉnh khi đứng ở giao lộ. Hự… cô lạc đường mất rồi. Thân là một kẻ mù đường, còn đánh mất bản đồ và ví tiền, đúng là xui xẻo tám kiếp. Cô tính xem có người qua đường nào vẻ mặt hòa nhã sẽ mượn di động dùng, gọi bạn mang tiền đến cấp cứu. Cô không hề để ý tới có một chiếc xe con màu đen, đã đỗ ở ven đường cách đó không xa từ lâu. Sau đó, người trên đường càng thưa thớt dần, ngay cả chú chó cũng cuộn mình trong góc ngủ. Khi chiếc xe kia dừng lại trước mặt, cô vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy người lái xe, sau khi ngẩn ra một lúc, cô nở nụ cười: “Là anh à.” Một người bèo nước gặp nhau trong thành phố này. Người nọ cũng cười, hỏi: “Sao vậy em yêu? Thấy em đứng mãi ở chỗ này, chờ người à?” Đông Sinh le lưỡi: “Em đánh mất ví tiền, lại còn lạc đường nữa.” Người nọ mở cửa ghế sau cho cô: “Lên xe đi. Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Đông Sinh hơi bất… Gió hiu hiu, khuôn mặt Bạc Cận Ngôn mơ hồ trong bóng chiều, GiảnDao nhìn vào mắt anh, tim lặng lẽ đập nhanh hơn, nhưng giọng nói củaanh vẫn trầm thấp, kiên định như trước."FBI đã từng điều tra thân phận kẻ tình nghi là sát thủ mặt nạ, tên gọi,tuổi tác, tóc vàng mắt xanh, là người Mỹ. Nguyên nhân gây án là vì vợqua đời trong một sự cố điều trị, tạo thành căm hận của hắn đối với nhânviên y tế, vì thế gây án. Bởi vì lúc giết người luôn đeo mặt nạ, cho nênđược gọi là sát thủ mặt nạ. Công cụ giết người thường dùng là một chiếcbúa, cái này cũng phù hợp với việc trưởng thành từ nông trường củaJam..."Giản Dao suy nghĩ, cũng nhớ lại mấy năm trước, khi đó cô cùng từngđọc tài liệu về sát thủ mặt nạ.Đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi.Sát thủ mặt nạ bắt cóc đồng thời mấy người nổi tiếng, giam giữ trongngôi nhà bỏ hoang bên biển. Những người kia đều là người nhà của nhânviên y tế, vị hôn thê thanh mai trúc mã Hàn Vũ Mông của Phó Tử Ngộcũng ở trong đó.Mỗi ngày hắn giết một người, giết trước mặt những cô gái bị nhốt tronglao kia, vô cùng tàn nhẫn, phẫn nộ, đau khổ. Cho đến một ngày nào đó,lúc ấy Bạc Cận Ngôn vẫn còn là sinh viên, chủ động xin đi giết giặc hỗtrợ cảnh sát, vẽ ra bức hoạ chuẩn xác có liên quan đến sát thủ mặt nạ.Sát thủ mặt nạ có lẽ cũng biết đại nạn rơi xuống, nhưng vẫn đưa cho cáccô gái kia một vấn đề khó khăn - hắn chỉ cần một người tự nguyện theohắn ra biển, cùng chung sinh tử. Sau đó hắn sẽ thả những người khác,nếu không sẽ g**t ch*t toàn bộ.Hàn Vũ Mông đứng lên. Hai người họ đi thuyền ra biển.Sau đó cảnh sát triển khai đuổi bắt trên biển, cuối cùng tìm được mộtchiếc thuyền đắm, do đó suy đoán bọn họ đã gặp phải bão trên biển,không thể nào còn sống. Kết án.Từ đó nửa đời của Phó Tử Ngộ gian nan.Cho đến khi Hàn Vũ Mông quay về với sát thủ mặt nạ.Giản Dao hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn, lại nghe thấy giọngnói trong trẻo như nước của anh: "Hiện tại, chúng ta có thể phủ định tấtcả kết luận có liên quan đến sát thủ mặt nạ rồi."Trong bóng đêm đã hơi có chút khí lạnh, bên bờ sông thật dài chỉ có haingười bọn họ. Giản Dao cầm chặt tay anh, tay cả hai đều lạnh. Cô lôi kéoanh ngồi xuống bãi đá cuội, không có người nghe thấy bọn họ nóichuyện, chỉ có tiếng nước sông chảy róc rách."Năm ngoái hắn quay lại, mang theo đám người hỗ trợ. Điều này tráingược với nhận định luôn gây án một mình của FBI. Điều này cũng cóthể giải thích, tại sao gặp phải bão, dưới tình huống thuyền chìm, hắn vàHàn Vũ Mông vẫn có thể được cứu vớt - bởi vì ngay từ lúc bắt đầu cũngkhông phải là mình hắn gây án mà là nhiều người.Điểm đáng ngờ thứ hai, khi gây án ở Mỹ, hắn luôn đeo mặt nạ. Nếu nhưchỉ là vì báo thù cho bản thân, nếu ngay từ đầu đã có ý định chuẩn bịthuyền chạy trốn, hơn nữa sau đó thân phận của hắn nhanh chóng bị cảnhsát điều tra ra - vậy tại sao còn phải đeo mặt nạ? Thậm chí không cóngười nào còn sống nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn. Đây cũng là vìche giấu điều gì chăng?" Bạc Cận Ngôn liên tục đặt câu hỏi."Bởi vì..." Giản Dao nhìn qua mắt anh, "Che giấu thân phận.""Đúng vậy. Nhưng tại sao phải che giấu sự thật gây án tập thể chứ? Luônđể cho cảnh sát tưởng rằng là một người gây án? Còn nhớ vụ án nămngoái không? Bọn chúng xếp đặt đánh lén, cài mật mã và bom, cuối cùngđể cho anh lựa chọn cứu em hoặc là mắt mù...Thực sự bọn chúng đến trảthù anh hay bọn chúng coi tất cả trở thành một trò chơi?"Trong lòng Giản Dao chấn động, cả người lạnh lên, nhưng vẫn chỉ thấykhuôn mặt lạnh lùng như tượng điêu khắc của Bạc Cận Ngôn."Đúng vậy." Anh nói, "Một trò chơi. Cho dù là vụ án mặt nạ năm đó haylà năm ngoái, đối với bọn chúng mà nói đều chỉ là một trò chơi, diễn chongười đời cũng là diễn cho bọn chúng!"Tim Giản Dao đập mạnh. Xung quanh yên tĩnh như vậy, nhưng cô có thểcảm nhận được sự chấn động lòng người trong lời nói của Bạc CậnNgôn, chứng tỏ bọn họ sắp trực tiếp đối đầu với sát thủ mặt nạ."Hắn là nhân cách cực đoan phản xã hội." Cô khẳng định."Đúng vậy." Khoé miệng Bạc Cận Ngôn lộ ra nụ cười khẽ kiêu căngquen thuộc, giống như anh coi thường từng tên tội phạm điên cuồng lạitàn nhẫn, sau đó lại đưa ra suy luận rõ ràng trôi chảy như nước sôngcuồn cuộn: "Thủ lĩnh đội tội phạm này, trước tiên chúng ta tạm thời gọihắn là "sát thủ mặt nạ". Hắn có nhân cách cực đoan phản xã hội, hơn nữahấp dẫn một đám tội phạm cùng có nhân cách phản xã hội. Hắn chỉ huynhiều người phạm tội, chuẩn bị một cách tinh vi, năm đó tổ chức tộiphạm bí ẩn, bởi vậy mới có thể thành công nhập cư trái phép, lẩn trốnqua biên giới. Cho nên tuổi của hắn không quá trẻ, hiện tại ít nhất ngoàiba mươi. Có thể xác định giới tính của hắn là nam. Năm đó nạn nhân ởvụ án tại Mỹ, có mấy cô gái người Hoa. Cuối cùng hắn sẵn lòng mangtheo người cũng là Hàn Vũ Mông. Tương đối mà nói khả năng phạm tộivượt qua chủng tộc là tương đối nhỏ. Hơn nữa hiện tại anh đoán hắn ấnnáu trong tổ chức Phật Thủ là vì những người chiếm giữ địa vị cao trongPhật Thủ cũng không có người nước ngoài. Cho nên chúng ta có thể suyđoán hắn là người Hoa. Năm đó Jam tóc vàng căn bản chỉ là kẻ chết thaycho bọn chúng mà thôi. Tính cách của hắn cực đoan ngạo mạn, tàn nhẫn,theo đuổi cá tính, hơn nữa trêu đùa người làm thú vui, tính cách nói toạcmóng heo. Hắn vô cùng có khả năng có nhân cách "vai diễn điển hình",nói cách khác hắn có triệu chứng tâm thần phân liệt.Có lẽ hắn đã trở về nước mấy năm trước, hơn nữa gia nhập tổ chức PhậtThủ. Sau khi gây án năm ngoái, hắn quay về ẩn núp trong Phật Thủ.Điều này an toàn cho hắn, nhưng khi hắn gia nhập, nhất định sẽ khôngdẫn theo đồng bọn. Một là vì tiểu đội dễ dàng khiến cho Phật Thủ nghingờ vô căn cứ, không dễ được trọng dụng; hai là như thế sẽ bại lộ toànbộ thực lực của hắn, cũng không phù hợp với việc hắn nương tựa vàoPhật Thủ. Hơn nữa hắn cũng không coi trọng tính cách của những tên tộiphạm trong Phật Thủ nên hắn sẽ không làm. Tuy hắn và Tạ Hàm đều lànhững tên tội phạm phản xã hội IQ cao, nhưng còn lâu mới bằng đượcTạ Hàm."Nghe đến đó, Giản Dao khẽ giật mình: "Tại sao?"Giọng Bạc Cận Ngôn rất khẽ: "Bởi vì sâu trong tính cách của hắn là mộtmặt nhát gan. Em suy nghĩ cẩn thận xem cho đến tận bây giờ hắn chưatừng đấu chính diện với anh. Còn Tạ Hàm là thực sự tự tin, coi mình lànghệ thuật gia tội phạm, còn nhớ lúc ở Hồng Kông, Tạ Hàm liên tục gâyán trực tiếp khiêu khích anh không? Nhưng mà sát thủ mặt nạ nhìn thìgiương nanh múa vuốt, hơn nữa có chiêu mộ được đám tội phạm hunghãn làm trợ thủ, bắt chước Tạ Hàm bố trí cửa ải khó, cuối cùng lại chọndùng cách đánh lén khiến anh bị thương nặng. Thực ra hắn kém xa TạHàm."Giản Dao nghe được vừa buồn cười vừa chua xót. Đúng vậy, sát thủ mặtnạ quả thực luôn lẩn trốn trong bóng tối, nhưng phải biết rằng đối vớicảnh sát, đối với người chấp hành pháp luật mà nói, không phải sợ tộiphạm khiêu khích mà là lẩn trốn trong khe đâm sau lưng. Bởi vì chínhnghĩa luôn hướng về ánh sáng, nhưng một nhát dao mạnh, một viên đạnđột nhiên đến từ phía sau đã cướp đi sinh mạng của vô số cảnh sát thanhdanh hiển hách, thám tử phá vô số án. Từ nay về sau, cô chỉ muốn tiếptục bảo vệ anh thật tốt.Nếu như còn có người muốn giết hại anh, trừ khi đạp qua thi thể cô.Cô bình tĩnh nghĩ như vậy.Còn Bạc Cận Ngôn vẫn không nhận ra được cô gái trước mặt có tâm sựnặng nề, bởi vì liên tục suy luận, giọng điệu của anh thậm chí đã có chúthưng phấn quen thuộc. Anh nắm tay cô, lại giữ vai cô, nếu có người nhìntrộm sẽ chỉ cho là anh đang ôm thân mật với tâm can bảo bối. Anh thậtsự là quá cẩn thận chu toàn.Anh cúi đầu xuống khẽ nói: "Sau đó, vợ anh đã biết điểm mấu chốtchúng ta cần phân tích rõ ràng là gì chưa?"Giản Dao ngẩng đầu nhìn cằm anh: "Vâng...là gì?""Hắn đang truy tìm thứ gì."