Tác giả:

Mặt trời chói chang chiếu vào khiến da người nóng lên từng đợt. Thành cổ buổi chiều, người ít vô cùng. Đông Sinh lấy tay che ánh mặt trời, hơi cáu kỉnh khi đứng ở giao lộ. Hự… cô lạc đường mất rồi. Thân là một kẻ mù đường, còn đánh mất bản đồ và ví tiền, đúng là xui xẻo tám kiếp. Cô tính xem có người qua đường nào vẻ mặt hòa nhã sẽ mượn di động dùng, gọi bạn mang tiền đến cấp cứu. Cô không hề để ý tới có một chiếc xe con màu đen, đã đỗ ở ven đường cách đó không xa từ lâu. Sau đó, người trên đường càng thưa thớt dần, ngay cả chú chó cũng cuộn mình trong góc ngủ. Khi chiếc xe kia dừng lại trước mặt, cô vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy người lái xe, sau khi ngẩn ra một lúc, cô nở nụ cười: “Là anh à.” Một người bèo nước gặp nhau trong thành phố này. Người nọ cũng cười, hỏi: “Sao vậy em yêu? Thấy em đứng mãi ở chỗ này, chờ người à?” Đông Sinh le lưỡi: “Em đánh mất ví tiền, lại còn lạc đường nữa.” Người nọ mở cửa ghế sau cho cô: “Lên xe đi. Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Đông Sinh hơi bất…

Chương 127: Chương 127

Nhắm Mắt 2: Bóng TốiTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámMặt trời chói chang chiếu vào khiến da người nóng lên từng đợt. Thành cổ buổi chiều, người ít vô cùng. Đông Sinh lấy tay che ánh mặt trời, hơi cáu kỉnh khi đứng ở giao lộ. Hự… cô lạc đường mất rồi. Thân là một kẻ mù đường, còn đánh mất bản đồ và ví tiền, đúng là xui xẻo tám kiếp. Cô tính xem có người qua đường nào vẻ mặt hòa nhã sẽ mượn di động dùng, gọi bạn mang tiền đến cấp cứu. Cô không hề để ý tới có một chiếc xe con màu đen, đã đỗ ở ven đường cách đó không xa từ lâu. Sau đó, người trên đường càng thưa thớt dần, ngay cả chú chó cũng cuộn mình trong góc ngủ. Khi chiếc xe kia dừng lại trước mặt, cô vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy người lái xe, sau khi ngẩn ra một lúc, cô nở nụ cười: “Là anh à.” Một người bèo nước gặp nhau trong thành phố này. Người nọ cũng cười, hỏi: “Sao vậy em yêu? Thấy em đứng mãi ở chỗ này, chờ người à?” Đông Sinh le lưỡi: “Em đánh mất ví tiền, lại còn lạc đường nữa.” Người nọ mở cửa ghế sau cho cô: “Lên xe đi. Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Đông Sinh hơi bất… Cô quay đầu nhìn Khâu Tự Cẩm, lại thấy cô gái vốn ngượng ngùng hồnnhiên, lộ ra nụ cười sâu xa. Vì thế Giản Dao nhận ra tất cả chỉ là nguỵtrang từ ngày đầu tiên bọn họ đi vào thị trấn này.Trong lòng Giản Dao chấn động. Ôn Dung ngầm thừa nhận...sát thủ mặtnạ số ba. Hắn luôn tồn tại, thậm chí lén nhìn trộm tất cả hành tung củabọn họ. Cho tới bây giờ, cuối cùng hắn đã lộ ra hình dáng rồi. Rốt cuộchắn là ai?Lúc này tâm trí Giản Dao vô cùng kiên định. Cô nâng súng lên, nhắmvào Khâu Tự Cẩm: "Hắn ở nơi nào?"Thế nhưng Khâu Tự Cẩm như thể không để ý, mà chỉ cười nói: "Jenny,tất cả đều đang tiến hành theo kế hoạch của hắn. Cô còn có cơ hội cuốicùng đi ngăn cản tai nạn xảy ra, ngăn cản quê hương của tôi bị huỷ diệt.Cô biết đấy, Tri Tử Châu hoá ra từng là Phác La, thành phố này khôngphải nhiều năm trước đã bị từ bỏ sao?""Tại sao?""Bởi vì..." Khâu Tự Cẩm nằm xuống, ngẩng đầu, lộ ra nụ cười hoảnghốt, "Những người gọi là chuyên gia kia dự đoán ở đây sẽ xảy ra thảmhoạ đất đá lở quy mô lớn, huỷ diệt cả thành phố. Đây từng là viên ngọcrực rỡ nhất trên sông Kim Sa, chỉ vì một câu mà toàn bộ thị trấn vừa xâydựng bị mang đi, ở nơi này từng ngày biến thành thành phố bỏ hoang.Tất cả mọi người đi rồi, chỉ còn hơn một trăm con người không muốn rờixa quê hương. Tôi cũng là sinh ra ở đây đấy. Ba năm trước tôi gặp đượchắn, không cẩn thận rơi xuống nước, hắn cứu tôi lên..."Giản Dao chậm rãi hỏi: "Hắn là ai?"Khâu Tự Cẩm chỉ cười, không đáp, mà nói: "Jenny, có chuyện khẩn cấphơn cần cô đi làm. Cũng chỉ có cô mới ngăn cản được, bởi vì hiện tại hắnchỉ để ý đến mình cô. Hắn chôn tất cả thuốc nổ trong mấy ngọn núi rồi.Đêm nay sẽ là trận mưa to lớn nhất trong mười năm, trong thời gian mưalớn nhất, hắn sẽ châm thuốc làm nổ núi. Lời tiên đoán về đất đá lở sáumươi năm trước có lẽ đã đến..."Tim Giản Dao đập nhanh hơn: "Sau đó thì sao?"Khâu Tự Cẩm ngước đôi mắt mê mang nhìn cô: "Jenny, cô sẽ đi ngăncản hắn sao? Thời gian hắn châm kíp nổ còn chưa đến nửa tiếng. Trênđời này có lẽ cũng chỉ có cô ngăn được thôi. Nếu không sau khi xảy ravụ nổ có lẽ toàn bộ thị trấn sẽ bị san phẳng, mấy trăm người dân địaphương đời đời kiếp kiếp sống ở đây chỉ trong một đêm bị vùi trong lòngđất. Nhưng có lẽ đây chính là vận mệnh của chúng tôi..."Trên đường đi Giản Dao không ngừng suy nghĩ. Sau khi hai người họ đivào thị trấn, từng hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu. Lại nhớ đếnvừa rồi khi Bạc Cận Ngôn nói với Ôn Dung mỗi câu có liên quan đếnngười thứ ba. Cô cũng biết lời của Khâu Tự Cẩm có thể là bẫy. Mộtmình cô đi cũng không nhất định có thể thay đổi được cục diện, nhưngthân là cảnh sát hình sự, với tình hình trước mắt này, đặt cược bằng tínhmạng của mấy trăm người dân, cô thực sự không có lựa chọn nào. Tronglòng cô thậm chí vô cùng bình tĩnh. Cô nhớ tới mình từng nghe nói,giống như năm đó khi lần đầu tiên Bạc Cận Ngôn bị tên hoa tươi ăn thịtngười bắt. Lúc ấy Tommy áp dụng thủ đoạn gì ư? Thực ra cũng không cógì cao siêu. Hắn chỉ cưỡng chế một xe trường tiểu học, sau đó hỏi BạcCận Ngôn có muốn trao đổi với hắn hay không. Bạc Cận Ngôn thôngminh quyết đoán, lựa chọn cũng đơn giản, anh không nói hai lời, dùngchính mình đổi lấy những đứa trẻ kia...Dưới chân lầy lội, trước mặt Giản Dao là một rừng cây đen kịt, cũng đãgần đến nơi "hắn" ẩn thân theo lời Khâu Tự Cẩm. Trời mưa rất to, ầmầm bên tai, Giản Dao dường như không nghe được bất cứ tiếng động nàokhác. Ánh đèn pin leo lét, xuyên qua màn mưa, chỉ có thể chiếu đượcmột đoạn đường ngắn phía trước. Giản Dao khẽ giật mình. Cuối cùng tấtcả sự ướt đẫm lạnh như băng, máu trong toàn thân như trong tích tắc nàyxông l*n đ*nh đầu. Tay cô chiếu qua một thân cây, dừng lại, từ từ dời đi.Trên cây có chữ viết. Là chữ khắc lên. Một số chữ sắc bén, rõ ràng quenthuộc như vậy."J"Nếu như nói trước đó chứng kiến chữ "J" bằng máu trong nhà tên xã hộiđen đã chết đi kia, tuy có tương tự với chữ ở hiện trường tử vong củaPhùng Duyệt Hề, nhưng không đủ để phán đoán là một người. Vậy thìhiện tại chữ J này, ngòi bút mạnh mẽ, phân nhánh rất nhỏ, cốt cách liềulĩnh... tuyệt đối không có người thứ hai, là một người, đúng rồi...Làn mưa làm mơ hồ mắt Giản Dao, cô vươn tay ra lau, sau đó mở mắt ra.Nhìn thấy chữ J kia lần nữa, từ sau khi leo lên thị trấn này ở bãi sông, tấtcả manh mối mơ hồ bị xem nhẹ, đột nhiên giống như rõ ràng thấy được.Bức vẽ hình xăm trên cánh tay A Hồng là một chữ J xiêu vẹo. Cho nênvị trí hang ổ của Phật Thủ che giấu vô cùng cẩn thận, mà một tên đàn emnhư A Hồng có thể thành công dẫn cô và Bạc Cận Ngôn đến đây. Lầnđầu tiên gặp Khâu Tự Cẩm, cô bé đứng bên cửa, trên cửa gỗ là chữ viếtcủa học sinh tiểu học, nhìn như viết linh tinh, trong đó có một loạt chữcái tiếng Anh từ A cho đến J. Đến chữ cái J thì ngừng lại. Chữ J ở hiệntrường tử vong của Triệu Kiện. Khâu Tự Cẩm thấp giọng lẩm bẩm:Jenny, tất cả đều tiến hành dựa theo kế hoạch của hắn. Nhưng mà tại saohắn luôn không lộ diện cho đến tận hiện tại. Rốt cuộc hắn muốn gì?Có phải hắn không có cách nào lộ diện? Bởi vì thương nặng? Ngườiquen? Hay là không muốn làm kẻ địch? Loại bỏ tất cả đáp án không cókhả năng, kết quả còn lại cho dù không thể tưởng tượng nổi cũng là chântướng duy nhất.Giản Dao ngẩng đầu. Cô nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân."Jenny" hắn gọi. Giọng nói trầm thấp lại quen thuộc.Giản Dao quay đầu lại, trong mưa to, trong đêm tối, nhìn thấy đôi mắt bithương ủ dột như vực thẳm của Lạc Lang.Tổng tiến công đã phát động. Nhóm đặc công chia làm nhiều tổ nhỏ,đồng thời hành động, thế như trẻ che, không ngừng tấn công từng phòngtuyến của Phật Thủ. Thêm sự tấn công của sát thủ mặt nạ trong PhậtThủ, lực lượng nòng cốt đã mất tinh thần, hiện tại mất đi chỉ huy, càng bịchia rẽ, không có sức đánh trả. Người dân bình thường nhìn thấy thế trậnnày cũng bị doạ, hai tay ôm đầu. Bọn họ cũng được cảnh sát khống chếbảo vệ. Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh, An Nham tách ra hành động.Bạc Cận Ngôn một mình dẫn theo bốn, năm người đi tìm Giản Dao.Phương Thanh dẫn một đội nhỏ tiếp tục đuổi theo tội phạm lên núi. AnNham đi theo đội tiếp tục sơ tán trấn an dân chúng, tìm kiếm cá lọt lưới.Một trận lớn từ từ triển khai trong đêm mưa đen.

Cô quay đầu nhìn Khâu Tự Cẩm, lại thấy cô gái vốn ngượng ngùng hồn

nhiên, lộ ra nụ cười sâu xa. Vì thế Giản Dao nhận ra tất cả chỉ là nguỵ

trang từ ngày đầu tiên bọn họ đi vào thị trấn này.

Trong lòng Giản Dao chấn động. Ôn Dung ngầm thừa nhận...sát thủ mặt

nạ số ba. Hắn luôn tồn tại, thậm chí lén nhìn trộm tất cả hành tung của

bọn họ. Cho tới bây giờ, cuối cùng hắn đã lộ ra hình dáng rồi. Rốt cuộc

hắn là ai?

Lúc này tâm trí Giản Dao vô cùng kiên định. Cô nâng súng lên, nhắm

vào Khâu Tự Cẩm: "Hắn ở nơi nào?"

Thế nhưng Khâu Tự Cẩm như thể không để ý, mà chỉ cười nói: "Jenny,

tất cả đều đang tiến hành theo kế hoạch của hắn. Cô còn có cơ hội cuối

cùng đi ngăn cản tai nạn xảy ra, ngăn cản quê hương của tôi bị huỷ diệt.

Cô biết đấy, Tri Tử Châu hoá ra từng là Phác La, thành phố này không

phải nhiều năm trước đã bị từ bỏ sao?"

"Tại sao?"

"Bởi vì..." Khâu Tự Cẩm nằm xuống, ngẩng đầu, lộ ra nụ cười hoảng

hốt, "Những người gọi là chuyên gia kia dự đoán ở đây sẽ xảy ra thảm

hoạ đất đá lở quy mô lớn, huỷ diệt cả thành phố. Đây từng là viên ngọc

rực rỡ nhất trên sông Kim Sa, chỉ vì một câu mà toàn bộ thị trấn vừa xây

dựng bị mang đi, ở nơi này từng ngày biến thành thành phố bỏ hoang.

Tất cả mọi người đi rồi, chỉ còn hơn một trăm con người không muốn rời

xa quê hương. Tôi cũng là sinh ra ở đây đấy. Ba năm trước tôi gặp được

hắn, không cẩn thận rơi xuống nước, hắn cứu tôi lên..."

Giản Dao chậm rãi hỏi: "Hắn là ai?"

Khâu Tự Cẩm chỉ cười, không đáp, mà nói: "Jenny, có chuyện khẩn cấp

hơn cần cô đi làm. Cũng chỉ có cô mới ngăn cản được, bởi vì hiện tại hắn

chỉ để ý đến mình cô. Hắn chôn tất cả thuốc nổ trong mấy ngọn núi rồi.

Đêm nay sẽ là trận mưa to lớn nhất trong mười năm, trong thời gian mưa

lớn nhất, hắn sẽ châm thuốc làm nổ núi. Lời tiên đoán về đất đá lở sáu

mươi năm trước có lẽ đã đến..."

Tim Giản Dao đập nhanh hơn: "Sau đó thì sao?"

Khâu Tự Cẩm ngước đôi mắt mê mang nhìn cô: "Jenny, cô sẽ đi ngăn

cản hắn sao? Thời gian hắn châm kíp nổ còn chưa đến nửa tiếng. Trên

đời này có lẽ cũng chỉ có cô ngăn được thôi. Nếu không sau khi xảy ra

vụ nổ có lẽ toàn bộ thị trấn sẽ bị san phẳng, mấy trăm người dân địa

phương đời đời kiếp kiếp sống ở đây chỉ trong một đêm bị vùi trong lòng

đất. Nhưng có lẽ đây chính là vận mệnh của chúng tôi..."

Trên đường đi Giản Dao không ngừng suy nghĩ. Sau khi hai người họ đi

vào thị trấn, từng hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu. Lại nhớ đến

vừa rồi khi Bạc Cận Ngôn nói với Ôn Dung mỗi câu có liên quan đến

người thứ ba. Cô cũng biết lời của Khâu Tự Cẩm có thể là bẫy. Một

mình cô đi cũng không nhất định có thể thay đổi được cục diện, nhưng

thân là cảnh sát hình sự, với tình hình trước mắt này, đặt cược bằng tính

mạng của mấy trăm người dân, cô thực sự không có lựa chọn nào. Trong

lòng cô thậm chí vô cùng bình tĩnh. Cô nhớ tới mình từng nghe nói,

giống như năm đó khi lần đầu tiên Bạc Cận Ngôn bị tên hoa tươi ăn thịt

người bắt. Lúc ấy Tommy áp dụng thủ đoạn gì ư? Thực ra cũng không có

gì cao siêu. Hắn chỉ cưỡng chế một xe trường tiểu học, sau đó hỏi Bạc

Cận Ngôn có muốn trao đổi với hắn hay không. Bạc Cận Ngôn thông

minh quyết đoán, lựa chọn cũng đơn giản, anh không nói hai lời, dùng

chính mình đổi lấy những đứa trẻ kia...

Dưới chân lầy lội, trước mặt Giản Dao là một rừng cây đen kịt, cũng đã

gần đến nơi "hắn" ẩn thân theo lời Khâu Tự Cẩm. Trời mưa rất to, ầm

ầm bên tai, Giản Dao dường như không nghe được bất cứ tiếng động nào

khác. Ánh đèn pin leo lét, xuyên qua màn mưa, chỉ có thể chiếu được

một đoạn đường ngắn phía trước. Giản Dao khẽ giật mình. Cuối cùng tất

cả sự ướt đẫm lạnh như băng, máu trong toàn thân như trong tích tắc này

xông l*n đ*nh đầu. Tay cô chiếu qua một thân cây, dừng lại, từ từ dời đi.

Trên cây có chữ viết. Là chữ khắc lên. Một số chữ sắc bén, rõ ràng quen

thuộc như vậy.

"J"

Nếu như nói trước đó chứng kiến chữ "J" bằng máu trong nhà tên xã hội

đen đã chết đi kia, tuy có tương tự với chữ ở hiện trường tử vong của

Phùng Duyệt Hề, nhưng không đủ để phán đoán là một người. Vậy thì

hiện tại chữ J này, ngòi bút mạnh mẽ, phân nhánh rất nhỏ, cốt cách liều

lĩnh... tuyệt đối không có người thứ hai, là một người, đúng rồi...

Làn mưa làm mơ hồ mắt Giản Dao, cô vươn tay ra lau, sau đó mở mắt ra.

Nhìn thấy chữ J kia lần nữa, từ sau khi leo lên thị trấn này ở bãi sông, tất

cả manh mối mơ hồ bị xem nhẹ, đột nhiên giống như rõ ràng thấy được.

Bức vẽ hình xăm trên cánh tay A Hồng là một chữ J xiêu vẹo. Cho nên

vị trí hang ổ của Phật Thủ che giấu vô cùng cẩn thận, mà một tên đàn em

như A Hồng có thể thành công dẫn cô và Bạc Cận Ngôn đến đây. Lần

đầu tiên gặp Khâu Tự Cẩm, cô bé đứng bên cửa, trên cửa gỗ là chữ viết

của học sinh tiểu học, nhìn như viết linh tinh, trong đó có một loạt chữ

cái tiếng Anh từ A cho đến J. Đến chữ cái J thì ngừng lại. Chữ J ở hiện

trường tử vong của Triệu Kiện. Khâu Tự Cẩm thấp giọng lẩm bẩm:

Jenny, tất cả đều tiến hành dựa theo kế hoạch của hắn. Nhưng mà tại sao

hắn luôn không lộ diện cho đến tận hiện tại. Rốt cuộc hắn muốn gì?

Có phải hắn không có cách nào lộ diện? Bởi vì thương nặng? Người

quen? Hay là không muốn làm kẻ địch? Loại bỏ tất cả đáp án không có

khả năng, kết quả còn lại cho dù không thể tưởng tượng nổi cũng là chân

tướng duy nhất.

Giản Dao ngẩng đầu. Cô nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

"Jenny" hắn gọi. Giọng nói trầm thấp lại quen thuộc.

Giản Dao quay đầu lại, trong mưa to, trong đêm tối, nhìn thấy đôi mắt bi

thương ủ dột như vực thẳm của Lạc Lang.

Tổng tiến công đã phát động. Nhóm đặc công chia làm nhiều tổ nhỏ,

đồng thời hành động, thế như trẻ che, không ngừng tấn công từng phòng

tuyến của Phật Thủ. Thêm sự tấn công của sát thủ mặt nạ trong Phật

Thủ, lực lượng nòng cốt đã mất tinh thần, hiện tại mất đi chỉ huy, càng bị

chia rẽ, không có sức đánh trả. Người dân bình thường nhìn thấy thế trận

này cũng bị doạ, hai tay ôm đầu. Bọn họ cũng được cảnh sát khống chế

bảo vệ. Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh, An Nham tách ra hành động.

Bạc Cận Ngôn một mình dẫn theo bốn, năm người đi tìm Giản Dao.

Phương Thanh dẫn một đội nhỏ tiếp tục đuổi theo tội phạm lên núi. An

Nham đi theo đội tiếp tục sơ tán trấn an dân chúng, tìm kiếm cá lọt lưới.

Một trận lớn từ từ triển khai trong đêm mưa đen.

Nhắm Mắt 2: Bóng TốiTác giả: Đinh MặcTruyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámMặt trời chói chang chiếu vào khiến da người nóng lên từng đợt. Thành cổ buổi chiều, người ít vô cùng. Đông Sinh lấy tay che ánh mặt trời, hơi cáu kỉnh khi đứng ở giao lộ. Hự… cô lạc đường mất rồi. Thân là một kẻ mù đường, còn đánh mất bản đồ và ví tiền, đúng là xui xẻo tám kiếp. Cô tính xem có người qua đường nào vẻ mặt hòa nhã sẽ mượn di động dùng, gọi bạn mang tiền đến cấp cứu. Cô không hề để ý tới có một chiếc xe con màu đen, đã đỗ ở ven đường cách đó không xa từ lâu. Sau đó, người trên đường càng thưa thớt dần, ngay cả chú chó cũng cuộn mình trong góc ngủ. Khi chiếc xe kia dừng lại trước mặt, cô vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy người lái xe, sau khi ngẩn ra một lúc, cô nở nụ cười: “Là anh à.” Một người bèo nước gặp nhau trong thành phố này. Người nọ cũng cười, hỏi: “Sao vậy em yêu? Thấy em đứng mãi ở chỗ này, chờ người à?” Đông Sinh le lưỡi: “Em đánh mất ví tiền, lại còn lạc đường nữa.” Người nọ mở cửa ghế sau cho cô: “Lên xe đi. Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Đông Sinh hơi bất… Cô quay đầu nhìn Khâu Tự Cẩm, lại thấy cô gái vốn ngượng ngùng hồnnhiên, lộ ra nụ cười sâu xa. Vì thế Giản Dao nhận ra tất cả chỉ là nguỵtrang từ ngày đầu tiên bọn họ đi vào thị trấn này.Trong lòng Giản Dao chấn động. Ôn Dung ngầm thừa nhận...sát thủ mặtnạ số ba. Hắn luôn tồn tại, thậm chí lén nhìn trộm tất cả hành tung củabọn họ. Cho tới bây giờ, cuối cùng hắn đã lộ ra hình dáng rồi. Rốt cuộchắn là ai?Lúc này tâm trí Giản Dao vô cùng kiên định. Cô nâng súng lên, nhắmvào Khâu Tự Cẩm: "Hắn ở nơi nào?"Thế nhưng Khâu Tự Cẩm như thể không để ý, mà chỉ cười nói: "Jenny,tất cả đều đang tiến hành theo kế hoạch của hắn. Cô còn có cơ hội cuốicùng đi ngăn cản tai nạn xảy ra, ngăn cản quê hương của tôi bị huỷ diệt.Cô biết đấy, Tri Tử Châu hoá ra từng là Phác La, thành phố này khôngphải nhiều năm trước đã bị từ bỏ sao?""Tại sao?""Bởi vì..." Khâu Tự Cẩm nằm xuống, ngẩng đầu, lộ ra nụ cười hoảnghốt, "Những người gọi là chuyên gia kia dự đoán ở đây sẽ xảy ra thảmhoạ đất đá lở quy mô lớn, huỷ diệt cả thành phố. Đây từng là viên ngọcrực rỡ nhất trên sông Kim Sa, chỉ vì một câu mà toàn bộ thị trấn vừa xâydựng bị mang đi, ở nơi này từng ngày biến thành thành phố bỏ hoang.Tất cả mọi người đi rồi, chỉ còn hơn một trăm con người không muốn rờixa quê hương. Tôi cũng là sinh ra ở đây đấy. Ba năm trước tôi gặp đượchắn, không cẩn thận rơi xuống nước, hắn cứu tôi lên..."Giản Dao chậm rãi hỏi: "Hắn là ai?"Khâu Tự Cẩm chỉ cười, không đáp, mà nói: "Jenny, có chuyện khẩn cấphơn cần cô đi làm. Cũng chỉ có cô mới ngăn cản được, bởi vì hiện tại hắnchỉ để ý đến mình cô. Hắn chôn tất cả thuốc nổ trong mấy ngọn núi rồi.Đêm nay sẽ là trận mưa to lớn nhất trong mười năm, trong thời gian mưalớn nhất, hắn sẽ châm thuốc làm nổ núi. Lời tiên đoán về đất đá lở sáumươi năm trước có lẽ đã đến..."Tim Giản Dao đập nhanh hơn: "Sau đó thì sao?"Khâu Tự Cẩm ngước đôi mắt mê mang nhìn cô: "Jenny, cô sẽ đi ngăncản hắn sao? Thời gian hắn châm kíp nổ còn chưa đến nửa tiếng. Trênđời này có lẽ cũng chỉ có cô ngăn được thôi. Nếu không sau khi xảy ravụ nổ có lẽ toàn bộ thị trấn sẽ bị san phẳng, mấy trăm người dân địaphương đời đời kiếp kiếp sống ở đây chỉ trong một đêm bị vùi trong lòngđất. Nhưng có lẽ đây chính là vận mệnh của chúng tôi..."Trên đường đi Giản Dao không ngừng suy nghĩ. Sau khi hai người họ đivào thị trấn, từng hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu. Lại nhớ đếnvừa rồi khi Bạc Cận Ngôn nói với Ôn Dung mỗi câu có liên quan đếnngười thứ ba. Cô cũng biết lời của Khâu Tự Cẩm có thể là bẫy. Mộtmình cô đi cũng không nhất định có thể thay đổi được cục diện, nhưngthân là cảnh sát hình sự, với tình hình trước mắt này, đặt cược bằng tínhmạng của mấy trăm người dân, cô thực sự không có lựa chọn nào. Tronglòng cô thậm chí vô cùng bình tĩnh. Cô nhớ tới mình từng nghe nói,giống như năm đó khi lần đầu tiên Bạc Cận Ngôn bị tên hoa tươi ăn thịtngười bắt. Lúc ấy Tommy áp dụng thủ đoạn gì ư? Thực ra cũng không cógì cao siêu. Hắn chỉ cưỡng chế một xe trường tiểu học, sau đó hỏi BạcCận Ngôn có muốn trao đổi với hắn hay không. Bạc Cận Ngôn thôngminh quyết đoán, lựa chọn cũng đơn giản, anh không nói hai lời, dùngchính mình đổi lấy những đứa trẻ kia...Dưới chân lầy lội, trước mặt Giản Dao là một rừng cây đen kịt, cũng đãgần đến nơi "hắn" ẩn thân theo lời Khâu Tự Cẩm. Trời mưa rất to, ầmầm bên tai, Giản Dao dường như không nghe được bất cứ tiếng động nàokhác. Ánh đèn pin leo lét, xuyên qua màn mưa, chỉ có thể chiếu đượcmột đoạn đường ngắn phía trước. Giản Dao khẽ giật mình. Cuối cùng tấtcả sự ướt đẫm lạnh như băng, máu trong toàn thân như trong tích tắc nàyxông l*n đ*nh đầu. Tay cô chiếu qua một thân cây, dừng lại, từ từ dời đi.Trên cây có chữ viết. Là chữ khắc lên. Một số chữ sắc bén, rõ ràng quenthuộc như vậy."J"Nếu như nói trước đó chứng kiến chữ "J" bằng máu trong nhà tên xã hộiđen đã chết đi kia, tuy có tương tự với chữ ở hiện trường tử vong củaPhùng Duyệt Hề, nhưng không đủ để phán đoán là một người. Vậy thìhiện tại chữ J này, ngòi bút mạnh mẽ, phân nhánh rất nhỏ, cốt cách liềulĩnh... tuyệt đối không có người thứ hai, là một người, đúng rồi...Làn mưa làm mơ hồ mắt Giản Dao, cô vươn tay ra lau, sau đó mở mắt ra.Nhìn thấy chữ J kia lần nữa, từ sau khi leo lên thị trấn này ở bãi sông, tấtcả manh mối mơ hồ bị xem nhẹ, đột nhiên giống như rõ ràng thấy được.Bức vẽ hình xăm trên cánh tay A Hồng là một chữ J xiêu vẹo. Cho nênvị trí hang ổ của Phật Thủ che giấu vô cùng cẩn thận, mà một tên đàn emnhư A Hồng có thể thành công dẫn cô và Bạc Cận Ngôn đến đây. Lầnđầu tiên gặp Khâu Tự Cẩm, cô bé đứng bên cửa, trên cửa gỗ là chữ viếtcủa học sinh tiểu học, nhìn như viết linh tinh, trong đó có một loạt chữcái tiếng Anh từ A cho đến J. Đến chữ cái J thì ngừng lại. Chữ J ở hiệntrường tử vong của Triệu Kiện. Khâu Tự Cẩm thấp giọng lẩm bẩm:Jenny, tất cả đều tiến hành dựa theo kế hoạch của hắn. Nhưng mà tại saohắn luôn không lộ diện cho đến tận hiện tại. Rốt cuộc hắn muốn gì?Có phải hắn không có cách nào lộ diện? Bởi vì thương nặng? Ngườiquen? Hay là không muốn làm kẻ địch? Loại bỏ tất cả đáp án không cókhả năng, kết quả còn lại cho dù không thể tưởng tượng nổi cũng là chântướng duy nhất.Giản Dao ngẩng đầu. Cô nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân."Jenny" hắn gọi. Giọng nói trầm thấp lại quen thuộc.Giản Dao quay đầu lại, trong mưa to, trong đêm tối, nhìn thấy đôi mắt bithương ủ dột như vực thẳm của Lạc Lang.Tổng tiến công đã phát động. Nhóm đặc công chia làm nhiều tổ nhỏ,đồng thời hành động, thế như trẻ che, không ngừng tấn công từng phòngtuyến của Phật Thủ. Thêm sự tấn công của sát thủ mặt nạ trong PhậtThủ, lực lượng nòng cốt đã mất tinh thần, hiện tại mất đi chỉ huy, càng bịchia rẽ, không có sức đánh trả. Người dân bình thường nhìn thấy thế trậnnày cũng bị doạ, hai tay ôm đầu. Bọn họ cũng được cảnh sát khống chếbảo vệ. Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh, An Nham tách ra hành động.Bạc Cận Ngôn một mình dẫn theo bốn, năm người đi tìm Giản Dao.Phương Thanh dẫn một đội nhỏ tiếp tục đuổi theo tội phạm lên núi. AnNham đi theo đội tiếp tục sơ tán trấn an dân chúng, tìm kiếm cá lọt lưới.Một trận lớn từ từ triển khai trong đêm mưa đen.

Chương 127: Chương 127