Editor: Peiria Đêm lạnh như nước, sao thưa trăng sáng. Mười giờ tối, Triệu Thanh Hề kết thúc lớp học trị số, về đến nhà, dừng lại trong sân, trong phòng khách tiếng mạt chược ù ù, không cần đoán cũng biết mẹ chồng lại rủ ‘tam cô lục bà’ bên cạnh, mẹ chồng cô chơi mạt chược luôn luôn phải chơi đến rạng sáng. Đôi khi ầm ĩ đến nửa đêm, mà Triệu Thanh Hề làm buổi tối căn bản là không ngủ được. Triệu Thanh Hề vào nhà, mở lồng bàn nhựa lên, không ngoài dự liệu là thức ăn thừa, canh cặn, thịt thừa, ngay cả bát mẹ chồng cô ăn xong cũng chưa rửa chờ Triệu Thanh Hề cô về rửa. Triệu Thanh Hề vứt cái lồng bàn xuống thật mạnh, cô làm trâu làm ngựa, dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, ngày ngày mệt chết người nhưng không có kết quả tốt, thật sự không chịu nổi nữa. Mẹ chồng nói: “Thanh Hề à, lấy cho tôi ly nước mật ong ra đây.” Triệu Thanh Hề thở dài, tháng trước mua một chai mật ong làm bữa sáng, gần như là mẹ chồng uống sạch. Vì vậy Triệu Thanh Hề nói quanh co hai câu, buổi sáng mình lên lớp sớm,…
Tác giả: