Gian đại sảnh hoa lệ được chạm trổ vô cùng *** xảo,đủ sắc màu xanh vàng rực rỡ, hoàn toàn không nhiễm một hạt bụi, cái bàn làm bằng sài mộc vô cùng sang trọng và toát lên một cảm giác khí phái phi phàm, Lăng Hiểu Mai tuy không hiểu nhân sự, thế nhưng dưới ánh mắt quan sát của một đứa trẻ đã bảy tuổi mà nói, nàng cũng biết nơi này so với tiên cảnh còn đẹp hơn đến mấy phần, nàng có nằm mộng cũng chưa từng mộng thấy một nơi tuyệt mỹ như thế này. Đưa bọn họ tiến vào đại sảnh chính là một gã nô bộc cao to, lưng hùm vai gấu, gã hung dữ trừng mắt nhìn bọn họ, nhíu chặt hai hàng lông mày lại, dường như không hề hoan nghênh sự có mặt của cả hai người, may là cha đã vươn ra đôi bàn tay ấm áp để ôm lấy nàng, để Lăng Hiểu Mai không bị dọa sợ đến mức xoay đầu bỏ chạy. Nơi này tuy rất giống chốn bồng lai tiên cảnh, thế nhưng mọi người ở đây thật là hung dữ a, lúc nãy khi cha đứng ở ngoài cửa nói chuyện thật lâu với bọn họ, bọn họ dường như rất muốn đuổi cha đi, còn dùng ánh mắt khinh thường để nhìn…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...