“A ha, nhắc tới thiếu gia nhà chúng ta, không ai là không hay, không ai là không rõ, nhắc tới thủ lĩnh của Hoàng Sơn Ngũ Bá, thật đúng là uy danh truyền xa, không những võ nghệ cao cường, nội công thâm hậu, mà cơ thể lại cường tráng cao lớn, ngọc thụ lâm phong …”
Anh Hoa học viện, được coi là học viện cao quý nhất Nhật Bản, phong cách học tập tối tân tiến, học sinh ưu tú nhất. Học sinh cũng đều là con em gia đình có thế lực.
Hoàng Thành Quang Vinh thật cẩn thận cầm ổ bánh kem nhỏ trong tay. Ổ bánh này cao khoảng sáu thốn hình tròn, ông chủ tiệm bánh còn ưu ái tặng hắn vài ngọn nến sinh nhật, dao cắt bánh, đĩa, xem như là đầy đủ.
Quần áo tốp năm tốp ba bày đầy trên giường lớn, khí lạnh bên trong thổi lên da thịt người thật dể chịu, tuyệt không làm cho người ta muốn bước chân ra ngoài thái dương độc ác chiếu cao vào ngày tháng bảy.
“Ẻo lả, ẻo lả, ẻo lả. . . . . .”
Thanh âm ồn ào càng ngày càng lớn, sự đả kích càng ngày càng lớn, hắn yếu đuối khóc nức nở, thanh âm mỏng manh nghẹn lại ở cổ họng, “Đem búp bê trả lại cho. . . . . . Trả lại cho ta.”
Từng đợt gió rét thổi qua, trận tuyết đầu mùa thong thả đáp xuống, băng tuyết rét lạnh báo hiệu bắt đầu vào đại hàn.
o……」vĩ âm của hắn biến thành kiều âm run rẩy.
Phong Chú Ngôn không nói gì, nhưng ngón tay y không chỉ đâm sâu vào địa phương kia, còn vẽ một vòng bên trong, làm mông Vu Nhân Trí thực không còn khống chế được dưới kh*** c*m, thanh âm phát ra run rẩy.
CHƯƠNG 1]
 
Căn phòng tĩnh lặng chỉ có một ngọn nến yếu ớt, ngay cả khi không gợn lên một ngọn gió nhưng tia lửa mỏng manh như sắp tắt lại không ngừng lung lay, khung cảnh bên trong lại càng thêm ám muội không rõ.
Giờ cơm trưa và cơm tối chính là thời điểm bận rộn nhất của các quán ăn; nếu muốn biết quán nào bán thức ăn ngon, chỉ cần đến trước quán lúc mười một giờ trưa hoặc từ năm giờ chiều đến bảy giờ tối,xem thử trong khoảng thời gian đó khách nhân nhiều hay ít, nếu nhiều, thì có thể biết được tay nghề