Tác giả:

Trong lớp học Hiểu Hằng đang ngồi chăm chú nghe bài thì Hứa Tử khều lấy Hiểu Hằng đưa cô tờ giấy ghi chú. “Tan học cậu chờ tớ Vincom” Hiểu Hằng đọc xong rồi quay qua Hứa Tử gật đầu tiếp tục nghe tiếp buổi giảng bài. …Renggggggggggggg… Hiểu Hằng đeo cặp rồi đi bộ ra điểm hẹn ngồi chờ Hứa Tử đi đâu đó mới đến được (Hiểu Hằng là một cô gái cá tính mạnh rất đáng yêu hay giúp đỡ bạn bè tất cả mọi người xung quanh cô đều coi cô như là một người luôn mang lại những hi vọng cho họ.Cô học võ từ năm lên bốn đến giờ thì hầu như không ai đánh lại cô vì thân hình nhỏ nhắn nhanh nhẹn nên ít ai hạ được cô lắm, cũng vì thế nhiều học sinh trong trường theo cô từ năm lớp 7 đến giờ cũng đã năm năm cũng đủ để hạ được một top đầu gấu có tiếng. Hiểu Hằng không thích chuyện tình cảm vì cô nghĩ rằng tình cảm chỉ khiến con người ta đau khổ thôi vui vẻ thì không nhiều nhưng chỉ tổ làm tổn thương nội tâm của người khác nên giờ tuy đã học năm hai của cấp 3 rồi mà cô chưa hề có một mối tình). “Cậu đến rồi sao, cô…

Chương 6: Yêu

Nàng Ác Ma Biết YêuTác giả: Hứa LinhTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrong lớp học Hiểu Hằng đang ngồi chăm chú nghe bài thì Hứa Tử khều lấy Hiểu Hằng đưa cô tờ giấy ghi chú. “Tan học cậu chờ tớ Vincom” Hiểu Hằng đọc xong rồi quay qua Hứa Tử gật đầu tiếp tục nghe tiếp buổi giảng bài. …Renggggggggggggg… Hiểu Hằng đeo cặp rồi đi bộ ra điểm hẹn ngồi chờ Hứa Tử đi đâu đó mới đến được (Hiểu Hằng là một cô gái cá tính mạnh rất đáng yêu hay giúp đỡ bạn bè tất cả mọi người xung quanh cô đều coi cô như là một người luôn mang lại những hi vọng cho họ.Cô học võ từ năm lên bốn đến giờ thì hầu như không ai đánh lại cô vì thân hình nhỏ nhắn nhanh nhẹn nên ít ai hạ được cô lắm, cũng vì thế nhiều học sinh trong trường theo cô từ năm lớp 7 đến giờ cũng đã năm năm cũng đủ để hạ được một top đầu gấu có tiếng. Hiểu Hằng không thích chuyện tình cảm vì cô nghĩ rằng tình cảm chỉ khiến con người ta đau khổ thôi vui vẻ thì không nhiều nhưng chỉ tổ làm tổn thương nội tâm của người khác nên giờ tuy đã học năm hai của cấp 3 rồi mà cô chưa hề có một mối tình). “Cậu đến rồi sao, cô… Nàng nghĩ ra một ý “Trốn ra ngoài thôi” tối hôm đó nàng mắc một y phục đen phóng nhanh qua bước tường thì vấp phải miếng gạch nàng té nhào xuống đất gây ra tiếng động làm binh lính bao vây lấy nàng trong đó Tử Dương cũng bước tới nhìn thấy Hiểu Hằng liền đỡ nàng dậy rồi cho binh linh lui, dắt nàng về thư phòng hỏi chuyện.“Ngươi muốn đi đâu bộ trong cung này không đáp ứng được thứ ngươi muốn sao?”“Không phải”“Chứ tại sao ngươi lại muốn trốn đi” lúc này Tử Dương thấy trong lòng có chút lo lắng vì thấy nàng tính bỏ điHiểu Hằng cũng không nói gì chỉ một mực im lặng khiến Tử Dương càng hỏi thì càng thấy bấn loạn càng cảm thấy lo lắng, dột nhiên Tử Dương chịu không nỗi những lo lắng đó trong đầu liền đến ôm chầm lấy Hiểu Hằng.“Ta yêu ngươi Hiểu Hằng, đừng lạnh lùng nữa”“Hỗn đản” nàng thẳng tay vào mặt Tử Dương một cái chát rồi quay đi chưa có người nàng dám ôm nàng như vậy nên theo bản năng tự vệ nàng đánh hắn không chút do dự.Lúc này tử Dương chỉ biết đứng nhìn nàng sờ sò cái má mình đang sưng lên rồi khẽ cười “Nàng ấy yêu ta”Ôi không có người hiểu nhầm rồi người ta đánh ở đây không phải ngại đâu Tử Dương ơi tỉnh đi không thôi huynh bị giật điện nữa đó.Kể từ hôm đó Hiểu Hằng được chuyển tới cạnh nơi ở của Tử Dương và nàng không cần phải làm osin cho hắn nữa mà chỉ nắm ăn và ngủ nàng không được bước ra ngoài nữa bước vì lần trước sợ nàng có ý định bỏ trốn Tử Dương giam lỏng nàng bên cạnh hắn.Trong lúc không biết làm gì nàng lấy ‘bằng hữu’ ra múa vài đường trong phòng khiến đồ đạt bể te tua, bọn lính tưởng nàng điên nên chạy đi cấp báo cho Vương gia hay tin. Đến nơi thì lúc này nàng đã thôi chơi cùng ‘bằng hữu’ mà đang nằm đọc sách thấy Tử Dương vào nàng bỏ cuốn sách xuống uống một ngụm trà rồi cầm sách đọc tiếp. Những cử chỉ hành động của nàng rất đỗi bình thường không có gì gọi là bị điên mà đập đồ cả.“Ta muốn ra ngoài”“Được nếu nàng không trốn nữa ta sẽ cho nàng đi đâu tùy ý, mà nếu có đi ta sẽ sang bằng mọi thứ để tìm nàng”“Được”Cuộc đối thoại xong xuôi ngay sau đó nàng tự trả lại tự do của một con người lúc trước. Đi đây đi đó trong cung thăm những người bạn trước kia của nàng nàng lại biết thêm được nhiều tin tức nữa, như đã nói lúc đầu có một thứ nàng chưa biết được.

Nàng nghĩ ra một
ý “Trốn ra ngoài thôi” tối hôm đó nàng mắc một y phục đen phóng nhanh qua bước
tường thì vấp phải miếng gạch nàng té nhào xuống đất gây ra tiếng động làm binh
lính bao vây lấy nàng trong đó Tử Dương cũng bước tới nhìn thấy Hiểu Hằng liền
đỡ nàng dậy rồi cho binh linh lui, dắt nàng về thư phòng hỏi chuyện.

“Ngươi muốn đi
đâu bộ trong cung này không đáp ứng được thứ ngươi muốn sao?”

“Không phải”

“Chứ tại sao
ngươi lại muốn trốn đi” lúc này Tử Dương thấy trong lòng có chút lo lắng vì thấy
nàng tính bỏ đi

Hiểu Hằng cũng
không nói gì chỉ một mực im lặng khiến Tử Dương càng hỏi thì càng thấy bấn loạn
càng cảm thấy lo lắng, dột nhiên Tử Dương chịu không nỗi những lo lắng đó trong
đầu liền đến ôm chầm lấy Hiểu Hằng.

“Ta yêu ngươi
Hiểu Hằng, đừng lạnh lùng nữa”

“Hỗn đản” nàng
thẳng tay vào mặt Tử Dương một cái chát rồi quay đi chưa có người nàng dám ôm
nàng như vậy nên theo bản năng tự vệ nàng đánh hắn không chút do dự.

Lúc này tử
Dương chỉ biết đứng nhìn nàng sờ sò cái má mình đang sưng lên rồi khẽ cười
“Nàng ấy yêu ta”

Ôi không có
người hiểu nhầm rồi người ta đánh ở đây không phải ngại đâu Tử Dương ơi tỉnh đi
không thôi huynh bị giật điện nữa đó.

Kể từ hôm đó
Hiểu Hằng được chuyển tới cạnh nơi ở của Tử Dương và nàng không cần phải làm
osin cho hắn nữa mà chỉ nắm ăn và ngủ nàng không được bước ra ngoài nữa bước vì
lần trước sợ nàng có ý định bỏ trốn Tử Dương giam lỏng nàng bên cạnh hắn.

Trong lúc
không biết làm gì nàng lấy ‘bằng hữu’ ra múa vài đường trong phòng khiến đồ đạt
bể te tua, bọn lính tưởng nàng điên nên chạy đi cấp báo cho Vương gia hay tin.
Đến nơi thì lúc này nàng đã thôi chơi cùng ‘bằng hữu’ mà đang nằm đọc sách thấy
Tử Dương vào nàng bỏ cuốn sách xuống uống một ngụm trà rồi cầm sách đọc tiếp.
Những cử chỉ hành động của nàng rất đỗi bình thường không có gì gọi là bị điên
mà đập đồ cả.

“Ta muốn ra
ngoài”

“Được nếu nàng
không trốn nữa ta sẽ cho nàng đi đâu tùy ý, mà nếu có đi ta sẽ sang bằng mọi thứ
để tìm nàng”

“Được”

Cuộc đối thoại
xong xuôi ngay sau đó nàng tự trả lại tự do của một con người lúc trước. Đi đây
đi đó trong cung thăm những người bạn trước kia của nàng nàng lại biết thêm được
nhiều tin tức nữa, như đã nói lúc đầu có một thứ nàng chưa biết được.

Nàng Ác Ma Biết YêuTác giả: Hứa LinhTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrong lớp học Hiểu Hằng đang ngồi chăm chú nghe bài thì Hứa Tử khều lấy Hiểu Hằng đưa cô tờ giấy ghi chú. “Tan học cậu chờ tớ Vincom” Hiểu Hằng đọc xong rồi quay qua Hứa Tử gật đầu tiếp tục nghe tiếp buổi giảng bài. …Renggggggggggggg… Hiểu Hằng đeo cặp rồi đi bộ ra điểm hẹn ngồi chờ Hứa Tử đi đâu đó mới đến được (Hiểu Hằng là một cô gái cá tính mạnh rất đáng yêu hay giúp đỡ bạn bè tất cả mọi người xung quanh cô đều coi cô như là một người luôn mang lại những hi vọng cho họ.Cô học võ từ năm lên bốn đến giờ thì hầu như không ai đánh lại cô vì thân hình nhỏ nhắn nhanh nhẹn nên ít ai hạ được cô lắm, cũng vì thế nhiều học sinh trong trường theo cô từ năm lớp 7 đến giờ cũng đã năm năm cũng đủ để hạ được một top đầu gấu có tiếng. Hiểu Hằng không thích chuyện tình cảm vì cô nghĩ rằng tình cảm chỉ khiến con người ta đau khổ thôi vui vẻ thì không nhiều nhưng chỉ tổ làm tổn thương nội tâm của người khác nên giờ tuy đã học năm hai của cấp 3 rồi mà cô chưa hề có một mối tình). “Cậu đến rồi sao, cô… Nàng nghĩ ra một ý “Trốn ra ngoài thôi” tối hôm đó nàng mắc một y phục đen phóng nhanh qua bước tường thì vấp phải miếng gạch nàng té nhào xuống đất gây ra tiếng động làm binh lính bao vây lấy nàng trong đó Tử Dương cũng bước tới nhìn thấy Hiểu Hằng liền đỡ nàng dậy rồi cho binh linh lui, dắt nàng về thư phòng hỏi chuyện.“Ngươi muốn đi đâu bộ trong cung này không đáp ứng được thứ ngươi muốn sao?”“Không phải”“Chứ tại sao ngươi lại muốn trốn đi” lúc này Tử Dương thấy trong lòng có chút lo lắng vì thấy nàng tính bỏ điHiểu Hằng cũng không nói gì chỉ một mực im lặng khiến Tử Dương càng hỏi thì càng thấy bấn loạn càng cảm thấy lo lắng, dột nhiên Tử Dương chịu không nỗi những lo lắng đó trong đầu liền đến ôm chầm lấy Hiểu Hằng.“Ta yêu ngươi Hiểu Hằng, đừng lạnh lùng nữa”“Hỗn đản” nàng thẳng tay vào mặt Tử Dương một cái chát rồi quay đi chưa có người nàng dám ôm nàng như vậy nên theo bản năng tự vệ nàng đánh hắn không chút do dự.Lúc này tử Dương chỉ biết đứng nhìn nàng sờ sò cái má mình đang sưng lên rồi khẽ cười “Nàng ấy yêu ta”Ôi không có người hiểu nhầm rồi người ta đánh ở đây không phải ngại đâu Tử Dương ơi tỉnh đi không thôi huynh bị giật điện nữa đó.Kể từ hôm đó Hiểu Hằng được chuyển tới cạnh nơi ở của Tử Dương và nàng không cần phải làm osin cho hắn nữa mà chỉ nắm ăn và ngủ nàng không được bước ra ngoài nữa bước vì lần trước sợ nàng có ý định bỏ trốn Tử Dương giam lỏng nàng bên cạnh hắn.Trong lúc không biết làm gì nàng lấy ‘bằng hữu’ ra múa vài đường trong phòng khiến đồ đạt bể te tua, bọn lính tưởng nàng điên nên chạy đi cấp báo cho Vương gia hay tin. Đến nơi thì lúc này nàng đã thôi chơi cùng ‘bằng hữu’ mà đang nằm đọc sách thấy Tử Dương vào nàng bỏ cuốn sách xuống uống một ngụm trà rồi cầm sách đọc tiếp. Những cử chỉ hành động của nàng rất đỗi bình thường không có gì gọi là bị điên mà đập đồ cả.“Ta muốn ra ngoài”“Được nếu nàng không trốn nữa ta sẽ cho nàng đi đâu tùy ý, mà nếu có đi ta sẽ sang bằng mọi thứ để tìm nàng”“Được”Cuộc đối thoại xong xuôi ngay sau đó nàng tự trả lại tự do của một con người lúc trước. Đi đây đi đó trong cung thăm những người bạn trước kia của nàng nàng lại biết thêm được nhiều tin tức nữa, như đã nói lúc đầu có một thứ nàng chưa biết được.

Chương 6: Yêu