Tướng quân sau khi thắng trận một lần nữa liền hồi kinh thuật chức. Gần vào cổng thành thì trông thấy thái giám X đang đứng ngay bên cạnh nghênh đón hắn, bảo rằng Hoàng thượng đang chờ đợi tại cung yến, thỉnh toàn bộ hạ thần gồm cả Tướng quân tiếp phong, tướng quân cần phải trực tiếp đi cùng gã. Thái giám X che miệng nói nhỏ: “Bệ hạ có thưởng ~” Tướng quân có chút không vui vẻ, hắn vốn định về nhà đánh một giấc trước rồi tính sau. Các đại thần trong điện chia làm hai phía, đám người quan y ngăn nắp sạch sẽ chính là quan văn, đám người bụi đầy lất phất chính là võ tướng, bụi đầy lất phất do Tướng quân cầm đầu. Hoàng đế và bọn họ cùng ngồi tại chỗ phàm ăn tục uống cả ngày không bàn chính sự, Tướng quân được ban thưởng cũng không dám đứng dậy nói thần rời đi. Chật vật chịu đựng đến khoảng sau nửa đêm, Hoàng đế cuối cùng bảo mọi người tan, triều Tướng quân ở lại một mình. Hoàng đế tạo dáng một hồi lúc này mới vòng vèo về chuyện tứ ban, muốn để công chúa XX – muội muội của Hoàng đế gả cho…
Chương 20
Tướng Quân Gần Đây Tương Đối PhiềnTác giả: Đầu Bán Dạ Thụy Bất TrứTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTướng quân sau khi thắng trận một lần nữa liền hồi kinh thuật chức. Gần vào cổng thành thì trông thấy thái giám X đang đứng ngay bên cạnh nghênh đón hắn, bảo rằng Hoàng thượng đang chờ đợi tại cung yến, thỉnh toàn bộ hạ thần gồm cả Tướng quân tiếp phong, tướng quân cần phải trực tiếp đi cùng gã. Thái giám X che miệng nói nhỏ: “Bệ hạ có thưởng ~” Tướng quân có chút không vui vẻ, hắn vốn định về nhà đánh một giấc trước rồi tính sau. Các đại thần trong điện chia làm hai phía, đám người quan y ngăn nắp sạch sẽ chính là quan văn, đám người bụi đầy lất phất chính là võ tướng, bụi đầy lất phất do Tướng quân cầm đầu. Hoàng đế và bọn họ cùng ngồi tại chỗ phàm ăn tục uống cả ngày không bàn chính sự, Tướng quân được ban thưởng cũng không dám đứng dậy nói thần rời đi. Chật vật chịu đựng đến khoảng sau nửa đêm, Hoàng đế cuối cùng bảo mọi người tan, triều Tướng quân ở lại một mình. Hoàng đế tạo dáng một hồi lúc này mới vòng vèo về chuyện tứ ban, muốn để công chúa XX – muội muội của Hoàng đế gả cho… Tướng quay sau khi rời cung liền một mực nhốt mình trong phòng. Quản gia dăm bữa nay vẫn luôn sầu lo muốn bàn chuyện với hắn, nhưng trông thấy bộ dáng Tướng quân gục đầu đầy u sầu thì nghĩ tới nghĩ lui vẫn nhịn không được đẩy cửa vào phòng. Tướng quân hiện tại mặc dù không có tâm trạng nói chuyện với người khác, nhưng cũng vẫn nhẫn nại nghe ông nói.Quản gia kể khổ, tôi đã làm nên nghiệt gì mà nuôi nấng phải một đứa con trai như vậy, thật sự đau lòng khôn xiết, tôi vốn trông mong vài năm nữa có thể ôm một đứa cháu, vậy là quá tốt rồi, đây không phải là tuyệt hậu sao! Tức chết tôi, dạo nay đánh cũng đã đánh mắng cũng đã mắng, nhưng thằng nhỏ vô cùng ương ngạnh nói mãi không nghe, nó luôn mồm bảo nó thật lòng thật tâm với tiểu thiếu gia rồi không phải tiểu thiếu gia thì không được vân vân vân. Ai, đại thiếu gia à, ngần mấy năm nay tôi tự thân dạy dỗ hai đứa nhỏ bọn chúng, chúng nó cảm tình tốt không đánh nhau, tôi cứ ngỡ đó đều là chuyện tốt a, ai ngờ đâu cứ thế rồi… Ai, đại thiếu gia à, tôi chỉ có duy độc một đứa con trai, tôi dạy dỗ nó bảo bọc nó, nhưng vài năm nữa sao còn có thể dạy dỗ có thể bảo bọc đây. Nếu nó thật tâm thì tôi cũng không thể cầm đao bức tử nó a. Tôi đều xem đại thiếu gia tiểu thiếu gia như con của mình vậy, thằng nhóc đần độn kia cũng đã cam đoan rằng sẽ luôn đối tốt với tiểu thiếu gia. Nếu không, tôi đây cũng không thể nào đồng ý…Tướng quân thật muốn bức hết tóc trên đầu, ý của người là?Quản gia khóc lóc, nói, đại thiếu gia, nếu hai đứa tụi nó thật có thể êm đềm cùng một chỗ, tôi sẽ thanh toàn cho hai đứa nó, sau này nhà bốn người chúng ta cùng nhau chung sống. Đời này của tôi cũng không nhất định không có cháu bồng, đứa con tương lai của đại thiếu gia tôi sẽ xem nó là đứa cháu ô ô ô.Không chờ Tướng quân đáp lời, đệ đệ Tướng quân đã từ mép cửa nhào tới cái phịch quỳ gối trước mặt quản gia, nói, cha à, con và anh ấy tương lai sẽ luôn luôn hiếu thuận với người, tuy tụi con không có đứa cháu mà người thích, nhưng hai chúng con đã suy nghĩ kĩ rồi, sau này có thể tới nơi khác nhận nuôi mười đứa tám đứa về cho người ô ô ô.—— Tiểu thiếu gia à ô ô ô—— Cha à ô ô ôTướng quân thật muốn đập tường.Tướng quân gào to, im miệng hết cho ta. Quản gia ta biết ý của ông, ông để ta suy nghĩ cái đã. Xong rồi lại bảo em trai hắn, em dìu ông vào phòng rồi lập tức quay về phòng anh ngay, nếu anh uống xong chén trà này mà còn chưa trông thấy mặt em, em cả đời này đừng có hòng bước ra khỏi sân.
Tướng quay sau khi rời cung liền một mực nhốt mình trong phòng. Quản gia dăm bữa nay vẫn luôn sầu lo muốn bàn chuyện với hắn, nhưng trông thấy bộ dáng Tướng quân gục đầu đầy u sầu thì nghĩ tới nghĩ lui vẫn nhịn không được đẩy cửa vào phòng. Tướng quân hiện tại mặc dù không có tâm trạng nói chuyện với người khác, nhưng cũng vẫn nhẫn nại nghe ông nói.
Quản gia kể khổ, tôi đã làm nên nghiệt gì mà nuôi nấng phải một đứa con trai như vậy, thật sự đau lòng khôn xiết, tôi vốn trông mong vài năm nữa có thể ôm một đứa cháu, vậy là quá tốt rồi, đây không phải là tuyệt hậu sao! Tức chết tôi, dạo nay đánh cũng đã đánh mắng cũng đã mắng, nhưng thằng nhỏ vô cùng ương ngạnh nói mãi không nghe, nó luôn mồm bảo nó thật lòng thật tâm với tiểu thiếu gia rồi không phải tiểu thiếu gia thì không được vân vân vân. Ai, đại thiếu gia à, ngần mấy năm nay tôi tự thân dạy dỗ hai đứa nhỏ bọn chúng, chúng nó cảm tình tốt không đánh nhau, tôi cứ ngỡ đó đều là chuyện tốt a, ai ngờ đâu cứ thế rồi… Ai, đại thiếu gia à, tôi chỉ có duy độc một đứa con trai, tôi dạy dỗ nó bảo bọc nó, nhưng vài năm nữa sao còn có thể dạy dỗ có thể bảo bọc đây. Nếu nó thật tâm thì tôi cũng không thể cầm đao bức tử nó a. Tôi đều xem đại thiếu gia tiểu thiếu gia như con của mình vậy, thằng nhóc đần độn kia cũng đã cam đoan rằng sẽ luôn đối tốt với tiểu thiếu gia. Nếu không, tôi đây cũng không thể nào đồng ý…
Tướng quân thật muốn bức hết tóc trên đầu, ý của người là?
Quản gia khóc lóc, nói, đại thiếu gia, nếu hai đứa tụi nó thật có thể êm đềm cùng một chỗ, tôi sẽ thanh toàn cho hai đứa nó, sau này nhà bốn người chúng ta cùng nhau chung sống. Đời này của tôi cũng không nhất định không có cháu bồng, đứa con tương lai của đại thiếu gia tôi sẽ xem nó là đứa cháu ô ô ô.
Không chờ Tướng quân đáp lời, đệ đệ Tướng quân đã từ mép cửa nhào tới cái phịch quỳ gối trước mặt quản gia, nói, cha à, con và anh ấy tương lai sẽ luôn luôn hiếu thuận với người, tuy tụi con không có đứa cháu mà người thích, nhưng hai chúng con đã suy nghĩ kĩ rồi, sau này có thể tới nơi khác nhận nuôi mười đứa tám đứa về cho người ô ô ô.
—— Tiểu thiếu gia à ô ô ô
—— Cha à ô ô ô
Tướng quân thật muốn đập tường.
Tướng quân gào to, im miệng hết cho ta. Quản gia ta biết ý của ông, ông để ta suy nghĩ cái đã. Xong rồi lại bảo em trai hắn, em dìu ông vào phòng rồi lập tức quay về phòng anh ngay, nếu anh uống xong chén trà này mà còn chưa trông thấy mặt em, em cả đời này đừng có hòng bước ra khỏi sân.
Tướng Quân Gần Đây Tương Đối PhiềnTác giả: Đầu Bán Dạ Thụy Bất TrứTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTướng quân sau khi thắng trận một lần nữa liền hồi kinh thuật chức. Gần vào cổng thành thì trông thấy thái giám X đang đứng ngay bên cạnh nghênh đón hắn, bảo rằng Hoàng thượng đang chờ đợi tại cung yến, thỉnh toàn bộ hạ thần gồm cả Tướng quân tiếp phong, tướng quân cần phải trực tiếp đi cùng gã. Thái giám X che miệng nói nhỏ: “Bệ hạ có thưởng ~” Tướng quân có chút không vui vẻ, hắn vốn định về nhà đánh một giấc trước rồi tính sau. Các đại thần trong điện chia làm hai phía, đám người quan y ngăn nắp sạch sẽ chính là quan văn, đám người bụi đầy lất phất chính là võ tướng, bụi đầy lất phất do Tướng quân cầm đầu. Hoàng đế và bọn họ cùng ngồi tại chỗ phàm ăn tục uống cả ngày không bàn chính sự, Tướng quân được ban thưởng cũng không dám đứng dậy nói thần rời đi. Chật vật chịu đựng đến khoảng sau nửa đêm, Hoàng đế cuối cùng bảo mọi người tan, triều Tướng quân ở lại một mình. Hoàng đế tạo dáng một hồi lúc này mới vòng vèo về chuyện tứ ban, muốn để công chúa XX – muội muội của Hoàng đế gả cho… Tướng quay sau khi rời cung liền một mực nhốt mình trong phòng. Quản gia dăm bữa nay vẫn luôn sầu lo muốn bàn chuyện với hắn, nhưng trông thấy bộ dáng Tướng quân gục đầu đầy u sầu thì nghĩ tới nghĩ lui vẫn nhịn không được đẩy cửa vào phòng. Tướng quân hiện tại mặc dù không có tâm trạng nói chuyện với người khác, nhưng cũng vẫn nhẫn nại nghe ông nói.Quản gia kể khổ, tôi đã làm nên nghiệt gì mà nuôi nấng phải một đứa con trai như vậy, thật sự đau lòng khôn xiết, tôi vốn trông mong vài năm nữa có thể ôm một đứa cháu, vậy là quá tốt rồi, đây không phải là tuyệt hậu sao! Tức chết tôi, dạo nay đánh cũng đã đánh mắng cũng đã mắng, nhưng thằng nhỏ vô cùng ương ngạnh nói mãi không nghe, nó luôn mồm bảo nó thật lòng thật tâm với tiểu thiếu gia rồi không phải tiểu thiếu gia thì không được vân vân vân. Ai, đại thiếu gia à, ngần mấy năm nay tôi tự thân dạy dỗ hai đứa nhỏ bọn chúng, chúng nó cảm tình tốt không đánh nhau, tôi cứ ngỡ đó đều là chuyện tốt a, ai ngờ đâu cứ thế rồi… Ai, đại thiếu gia à, tôi chỉ có duy độc một đứa con trai, tôi dạy dỗ nó bảo bọc nó, nhưng vài năm nữa sao còn có thể dạy dỗ có thể bảo bọc đây. Nếu nó thật tâm thì tôi cũng không thể cầm đao bức tử nó a. Tôi đều xem đại thiếu gia tiểu thiếu gia như con của mình vậy, thằng nhóc đần độn kia cũng đã cam đoan rằng sẽ luôn đối tốt với tiểu thiếu gia. Nếu không, tôi đây cũng không thể nào đồng ý…Tướng quân thật muốn bức hết tóc trên đầu, ý của người là?Quản gia khóc lóc, nói, đại thiếu gia, nếu hai đứa tụi nó thật có thể êm đềm cùng một chỗ, tôi sẽ thanh toàn cho hai đứa nó, sau này nhà bốn người chúng ta cùng nhau chung sống. Đời này của tôi cũng không nhất định không có cháu bồng, đứa con tương lai của đại thiếu gia tôi sẽ xem nó là đứa cháu ô ô ô.Không chờ Tướng quân đáp lời, đệ đệ Tướng quân đã từ mép cửa nhào tới cái phịch quỳ gối trước mặt quản gia, nói, cha à, con và anh ấy tương lai sẽ luôn luôn hiếu thuận với người, tuy tụi con không có đứa cháu mà người thích, nhưng hai chúng con đã suy nghĩ kĩ rồi, sau này có thể tới nơi khác nhận nuôi mười đứa tám đứa về cho người ô ô ô.—— Tiểu thiếu gia à ô ô ô—— Cha à ô ô ôTướng quân thật muốn đập tường.Tướng quân gào to, im miệng hết cho ta. Quản gia ta biết ý của ông, ông để ta suy nghĩ cái đã. Xong rồi lại bảo em trai hắn, em dìu ông vào phòng rồi lập tức quay về phòng anh ngay, nếu anh uống xong chén trà này mà còn chưa trông thấy mặt em, em cả đời này đừng có hòng bước ra khỏi sân.