Nắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống thành phố M. Vài người đi trên lề đường nói cười đùa vui vẻ. Riêng có một cô gái không vui tý nào. Nhược Thiên đứng trước tủ lạnh, tâm trạng cực kỳ không vui. 38 cup phập phồng theo hơi thở. Đôi chân thon dài theo quán tính đạp cửa tủ lạnh thật phũ phàng. Hết thức ăn, tức là phải ra siêu thị. Nhưng nàng đang cày truyện tới đoạn sôi trào. Bụng lại một hồi vang lên, Nhược Thiên rất không vui bước ra khỏi nhà. Nàng là một trạch nữ chính hiệu. 22 mùa khoai lang chưa một ai ngỏ lời. Hàng ngày nàng sống bằng nghề viết lách, số tiền nhuận bút và số tiền ba mẹ để lại đủ để nàng không lo cuộc sống. Còn ba mẹ nàng sao, nhà nghiên cứu kiêm du lịch? Lúc này có lẽ đang ở đâu đó rất xa. Mấy năm rồi chỉ đều đặn thư với 4 chữ: "Bình an, đừng lo" Nàng luôn ở nhà một mình, vì thế nàng đã học võ phòng thân. Nàng sẽ không nói là từng say nắng huấn luyện viên đâu. Tất nhiên, mối tình rất nhanh liền chết từ trong trứng nước. Tuy trình độ võ của nàng không cao lắm nhưng đủ…
Chương 48
[Đồng Nhân NHAC] Asisu Dưỡng Bảo BảoTác giả: Mạc Nhược TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống thành phố M. Vài người đi trên lề đường nói cười đùa vui vẻ. Riêng có một cô gái không vui tý nào. Nhược Thiên đứng trước tủ lạnh, tâm trạng cực kỳ không vui. 38 cup phập phồng theo hơi thở. Đôi chân thon dài theo quán tính đạp cửa tủ lạnh thật phũ phàng. Hết thức ăn, tức là phải ra siêu thị. Nhưng nàng đang cày truyện tới đoạn sôi trào. Bụng lại một hồi vang lên, Nhược Thiên rất không vui bước ra khỏi nhà. Nàng là một trạch nữ chính hiệu. 22 mùa khoai lang chưa một ai ngỏ lời. Hàng ngày nàng sống bằng nghề viết lách, số tiền nhuận bút và số tiền ba mẹ để lại đủ để nàng không lo cuộc sống. Còn ba mẹ nàng sao, nhà nghiên cứu kiêm du lịch? Lúc này có lẽ đang ở đâu đó rất xa. Mấy năm rồi chỉ đều đặn thư với 4 chữ: "Bình an, đừng lo" Nàng luôn ở nhà một mình, vì thế nàng đã học võ phòng thân. Nàng sẽ không nói là từng say nắng huấn luyện viên đâu. Tất nhiên, mối tình rất nhanh liền chết từ trong trứng nước. Tuy trình độ võ của nàng không cao lắm nhưng đủ… Menfuisu đứng nhìn cung điện đã đổ nát, chẳng còn có thể phân biệt được những thứ còn lại. Bãi cỏ xung quanh bị huỷ sạch.Hắn chỉ sau một đêm đã già đi không ít. Đôi mắt thâm trầm, vết thâm không che giấu được nỗi đau của hắn. Menfuisu đã cho binh lính tìm kiếm liên tục hơn một ngày nhưng không hề tìm thấy thân xác đứa nhỏ.Nhược Thiên bước tới cạnh hắn, Menfuisu có chút ngạc nhiên. Giọng khàn khàn mang theo tang thương:- Chị! Không tìm thấy đứa nhỏ.Đứa nhỏ đã mất, nhưng ngay cả thân xác cũng không tìm thấy. Hắn cứ nghĩ chị sẽ lại rơi nước mắt, nhưng chị chỉ đứng đó mỉm cười. Một nụ cười khó hiểu.Nhược Thiên cười, vì nàng cho rằng khi nào chưa tìm thấy thân xác chúng nàng sẽ không tin chúng đã mất.Nàng tiến về phía đống đổ nát, cả một cung điện nguy nga tráng lệ. Chỉ sau một đêm đã cứ như vậy không còn.Menfuisu bước sau lưng nàng, Nhược Thiên yên lặng tìm kiếm những giấu vết ít ỏi.Nàng bỗng ngồi xuống một bãi cỏ phía xa, nàng chạm vào một cành lá còn dính những chất lỏng màu đen đặc.Là dầu hoả, cung điện vốn không bốc cháy dễ dàng và nhanh chóng như vậy được... trừ khi có kẻ cố ý phóng hoả.Mà kẻ biết được công dụng của dầu hoả này ngoài nàng thì tất nhiên là nữ nhân Carol đó.Khi Nhược Thiên định đứng dậy rời đi thì bị một thứ lấp lánh dưới tàng cây, được ánh mặt trời phản chiếu thu hút.Khi cầm lên là chiếc vòng cổ, nàng không khỏi ngạc nhiên, ngay cả Menfuisu cũng vậy.Chiếc vòng này được Ragashu cho thợ thủ công đặc biệt chế tác để lấy lòng Nut. Chiếc vòng vô cùng tinh xảo, có gắn vô số đá kim cương lớn nhỏ khác nhau. từng viên kim cương được mài dũa tỉ mỉ.Kiểu thiết kế cũng vô cùng đặc biệt, từng đường cong nối lại thành một chùm hoa. Vô cùng sống động, mà đặc biệt là chỉ có duy nhất một chiếc. Được Nut yêu thích đeo ở cổ.Không lí nào đứa nhỏ ở trong kia mà chiếc vòng lại rớt ngoài này, Nhược Thiên như tìm thấy hy vọng. Trong mắt nàng bừng sáng lên.++++++++++++++++++++++++++Quan tư tế Kaputa cúi đầu đứng bên cạnh một nữ nhân nhỏ bé. Hắn bẩm báo:- Nữ thần! Cung điện đã cháy vụn. Chắc chắn không thể nhìn ra tung tích gì.Carol nhướn mày, khuôn mặt nàng ta giờ không mang nét ngây thơ, trong sáng nữa. Mà mang nét trưởng thành, quật cường.Sâu trong ánh mắt xanh màu biển cả có nét u buồn. Mái tóc hoàng kim của nàng ta rực tỡ dưới nắng, gió như trêu đùa khiến vài sợi bay lất phất.
Menfuisu đứng nhìn cung điện đã đổ nát, chẳng còn có thể phân biệt được những thứ còn lại. Bãi cỏ xung quanh bị huỷ sạch.
Hắn chỉ sau một đêm đã già đi không ít. Đôi mắt thâm trầm, vết thâm không che giấu được nỗi đau của hắn. Menfuisu đã cho binh lính tìm kiếm liên tục hơn một ngày nhưng không hề tìm thấy thân xác đứa nhỏ.
Nhược Thiên bước tới cạnh hắn, Menfuisu có chút ngạc nhiên. Giọng khàn khàn mang theo tang thương:
- Chị! Không tìm thấy đứa nhỏ.
Đứa nhỏ đã mất, nhưng ngay cả thân xác cũng không tìm thấy. Hắn cứ nghĩ
chị sẽ lại rơi nước mắt, nhưng chị chỉ đứng đó mỉm cười. Một nụ cười
khó hiểu.
Nhược Thiên cười, vì nàng cho rằng khi nào chưa tìm thấy thân xác chúng nàng sẽ không tin chúng đã mất.
Nàng tiến về phía đống đổ nát, cả một cung điện nguy nga tráng lệ. Chỉ sau một đêm đã cứ như vậy không còn.
Menfuisu bước sau lưng nàng, Nhược Thiên yên lặng tìm kiếm những giấu vết ít ỏi.
Nàng bỗng ngồi xuống một bãi cỏ phía xa, nàng chạm vào một cành lá còn dính những chất lỏng màu đen đặc.
Là dầu hoả, cung điện vốn không bốc cháy dễ dàng và nhanh chóng như vậy được... trừ khi có kẻ cố ý phóng hoả.
Mà kẻ biết được công dụng của dầu hoả này ngoài nàng thì tất nhiên là nữ nhân Carol đó.
Khi Nhược Thiên định đứng dậy rời đi thì bị một thứ lấp lánh dưới tàng cây, được ánh mặt trời phản chiếu thu hút.
Khi cầm lên là chiếc vòng cổ, nàng không khỏi ngạc nhiên, ngay cả Menfuisu cũng vậy.
Chiếc vòng này được Ragashu cho thợ thủ công đặc biệt chế tác để lấy lòng Nut. Chiếc vòng vô cùng tinh xảo, có gắn vô số đá kim cương lớn nhỏ khác
nhau. từng viên kim cương được mài dũa tỉ mỉ.
Kiểu thiết kế
cũng vô cùng đặc biệt, từng đường cong nối lại thành một chùm hoa. Vô
cùng sống động, mà đặc biệt là chỉ có duy nhất một chiếc. Được Nut yêu thích đeo ở cổ.
Không lí nào đứa nhỏ ở trong kia mà chiếc vòng
lại rớt ngoài này, Nhược Thiên như tìm thấy hy vọng. Trong mắt nàng
bừng sáng lên.
++++++++++++++++++++++++++
Quan tư tế Kaputa cúi đầu đứng bên cạnh một nữ nhân nhỏ bé. Hắn bẩm báo:
- Nữ thần! Cung điện đã cháy vụn. Chắc chắn không thể nhìn ra tung tích gì.
Carol nhướn mày, khuôn mặt nàng ta giờ không mang nét ngây thơ, trong sáng nữa. Mà mang nét trưởng thành, quật cường.
Sâu trong ánh mắt xanh màu biển cả có nét u buồn. Mái tóc hoàng kim của
nàng ta rực tỡ dưới nắng, gió như trêu đùa khiến vài sợi bay lất phất.
[Đồng Nhân NHAC] Asisu Dưỡng Bảo BảoTác giả: Mạc Nhược TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống thành phố M. Vài người đi trên lề đường nói cười đùa vui vẻ. Riêng có một cô gái không vui tý nào. Nhược Thiên đứng trước tủ lạnh, tâm trạng cực kỳ không vui. 38 cup phập phồng theo hơi thở. Đôi chân thon dài theo quán tính đạp cửa tủ lạnh thật phũ phàng. Hết thức ăn, tức là phải ra siêu thị. Nhưng nàng đang cày truyện tới đoạn sôi trào. Bụng lại một hồi vang lên, Nhược Thiên rất không vui bước ra khỏi nhà. Nàng là một trạch nữ chính hiệu. 22 mùa khoai lang chưa một ai ngỏ lời. Hàng ngày nàng sống bằng nghề viết lách, số tiền nhuận bút và số tiền ba mẹ để lại đủ để nàng không lo cuộc sống. Còn ba mẹ nàng sao, nhà nghiên cứu kiêm du lịch? Lúc này có lẽ đang ở đâu đó rất xa. Mấy năm rồi chỉ đều đặn thư với 4 chữ: "Bình an, đừng lo" Nàng luôn ở nhà một mình, vì thế nàng đã học võ phòng thân. Nàng sẽ không nói là từng say nắng huấn luyện viên đâu. Tất nhiên, mối tình rất nhanh liền chết từ trong trứng nước. Tuy trình độ võ của nàng không cao lắm nhưng đủ… Menfuisu đứng nhìn cung điện đã đổ nát, chẳng còn có thể phân biệt được những thứ còn lại. Bãi cỏ xung quanh bị huỷ sạch.Hắn chỉ sau một đêm đã già đi không ít. Đôi mắt thâm trầm, vết thâm không che giấu được nỗi đau của hắn. Menfuisu đã cho binh lính tìm kiếm liên tục hơn một ngày nhưng không hề tìm thấy thân xác đứa nhỏ.Nhược Thiên bước tới cạnh hắn, Menfuisu có chút ngạc nhiên. Giọng khàn khàn mang theo tang thương:- Chị! Không tìm thấy đứa nhỏ.Đứa nhỏ đã mất, nhưng ngay cả thân xác cũng không tìm thấy. Hắn cứ nghĩ chị sẽ lại rơi nước mắt, nhưng chị chỉ đứng đó mỉm cười. Một nụ cười khó hiểu.Nhược Thiên cười, vì nàng cho rằng khi nào chưa tìm thấy thân xác chúng nàng sẽ không tin chúng đã mất.Nàng tiến về phía đống đổ nát, cả một cung điện nguy nga tráng lệ. Chỉ sau một đêm đã cứ như vậy không còn.Menfuisu bước sau lưng nàng, Nhược Thiên yên lặng tìm kiếm những giấu vết ít ỏi.Nàng bỗng ngồi xuống một bãi cỏ phía xa, nàng chạm vào một cành lá còn dính những chất lỏng màu đen đặc.Là dầu hoả, cung điện vốn không bốc cháy dễ dàng và nhanh chóng như vậy được... trừ khi có kẻ cố ý phóng hoả.Mà kẻ biết được công dụng của dầu hoả này ngoài nàng thì tất nhiên là nữ nhân Carol đó.Khi Nhược Thiên định đứng dậy rời đi thì bị một thứ lấp lánh dưới tàng cây, được ánh mặt trời phản chiếu thu hút.Khi cầm lên là chiếc vòng cổ, nàng không khỏi ngạc nhiên, ngay cả Menfuisu cũng vậy.Chiếc vòng này được Ragashu cho thợ thủ công đặc biệt chế tác để lấy lòng Nut. Chiếc vòng vô cùng tinh xảo, có gắn vô số đá kim cương lớn nhỏ khác nhau. từng viên kim cương được mài dũa tỉ mỉ.Kiểu thiết kế cũng vô cùng đặc biệt, từng đường cong nối lại thành một chùm hoa. Vô cùng sống động, mà đặc biệt là chỉ có duy nhất một chiếc. Được Nut yêu thích đeo ở cổ.Không lí nào đứa nhỏ ở trong kia mà chiếc vòng lại rớt ngoài này, Nhược Thiên như tìm thấy hy vọng. Trong mắt nàng bừng sáng lên.++++++++++++++++++++++++++Quan tư tế Kaputa cúi đầu đứng bên cạnh một nữ nhân nhỏ bé. Hắn bẩm báo:- Nữ thần! Cung điện đã cháy vụn. Chắc chắn không thể nhìn ra tung tích gì.Carol nhướn mày, khuôn mặt nàng ta giờ không mang nét ngây thơ, trong sáng nữa. Mà mang nét trưởng thành, quật cường.Sâu trong ánh mắt xanh màu biển cả có nét u buồn. Mái tóc hoàng kim của nàng ta rực tỡ dưới nắng, gió như trêu đùa khiến vài sợi bay lất phất.