Nắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống thành phố M. Vài người đi trên lề đường nói cười đùa vui vẻ. Riêng có một cô gái không vui tý nào. Nhược Thiên đứng trước tủ lạnh, tâm trạng cực kỳ không vui. 38 cup phập phồng theo hơi thở. Đôi chân thon dài theo quán tính đạp cửa tủ lạnh thật phũ phàng. Hết thức ăn, tức là phải ra siêu thị. Nhưng nàng đang cày truyện tới đoạn sôi trào. Bụng lại một hồi vang lên, Nhược Thiên rất không vui bước ra khỏi nhà. Nàng là một trạch nữ chính hiệu. 22 mùa khoai lang chưa một ai ngỏ lời. Hàng ngày nàng sống bằng nghề viết lách, số tiền nhuận bút và số tiền ba mẹ để lại đủ để nàng không lo cuộc sống. Còn ba mẹ nàng sao, nhà nghiên cứu kiêm du lịch? Lúc này có lẽ đang ở đâu đó rất xa. Mấy năm rồi chỉ đều đặn thư với 4 chữ: "Bình an, đừng lo" Nàng luôn ở nhà một mình, vì thế nàng đã học võ phòng thân. Nàng sẽ không nói là từng say nắng huấn luyện viên đâu. Tất nhiên, mối tình rất nhanh liền chết từ trong trứng nước. Tuy trình độ võ của nàng không cao lắm nhưng đủ…
Chương 49
[Đồng Nhân NHAC] Asisu Dưỡng Bảo BảoTác giả: Mạc Nhược TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống thành phố M. Vài người đi trên lề đường nói cười đùa vui vẻ. Riêng có một cô gái không vui tý nào. Nhược Thiên đứng trước tủ lạnh, tâm trạng cực kỳ không vui. 38 cup phập phồng theo hơi thở. Đôi chân thon dài theo quán tính đạp cửa tủ lạnh thật phũ phàng. Hết thức ăn, tức là phải ra siêu thị. Nhưng nàng đang cày truyện tới đoạn sôi trào. Bụng lại một hồi vang lên, Nhược Thiên rất không vui bước ra khỏi nhà. Nàng là một trạch nữ chính hiệu. 22 mùa khoai lang chưa một ai ngỏ lời. Hàng ngày nàng sống bằng nghề viết lách, số tiền nhuận bút và số tiền ba mẹ để lại đủ để nàng không lo cuộc sống. Còn ba mẹ nàng sao, nhà nghiên cứu kiêm du lịch? Lúc này có lẽ đang ở đâu đó rất xa. Mấy năm rồi chỉ đều đặn thư với 4 chữ: "Bình an, đừng lo" Nàng luôn ở nhà một mình, vì thế nàng đã học võ phòng thân. Nàng sẽ không nói là từng say nắng huấn luyện viên đâu. Tất nhiên, mối tình rất nhanh liền chết từ trong trứng nước. Tuy trình độ võ của nàng không cao lắm nhưng đủ… Nhược Thiên lẳng lặng ngồi trong tẩm của mình, trên tay vẫn nắm chặt chiếc vòng cổ của Nut.Ánh mắt nàng giờ đây sâu thẳm, nhìn về một hướng nào đó xa xôi.Đã 3 ngày rồi, nàng đã cho ám vệ còn lại theo dõi người trong Thần điện.Theo dõi từng kẻ một, vì nàng biết chắc thế lực của Carol tập trung ở thần điện. Nàng ta đã giả làm thần linh lung lay ý trí của những vị quan tư tế. Nếu kẻ nào đủ thanh tỉnh để nhận ra, đã sớm bị nàng ta loại trừ.Nhưng những kẻ đó vẫn rất yên lặng, nàng cũng không dám đánh rắn động cỏ khiến chúng nghi nghờ. Nhưng cũng không để ngồi đợi trong bất lực như thế này được.Nàng nhớ đứa nhỏ của nàng, chúng chỉ mới vừa hơn một tuổi. Cho dù sống trong hoàng cung đi nữa, cũng chỉ biết phân biệt đen và trắng.Chúng có hay không sợ hãi?! Có nhớ được những gì nàng dạy?!"Phải luôn kiên cường, tin tưởng vào mẹ. Dù như thế nào mẹ cũng sẽ bảo vệ hai đứa."Nhược Thiên thật muốn cười thật to!Từ khi nào nàng trở thành một con người tính toán?!Là vì nàng muốn sống, muốn bảo hộ đứa nhỏ của nàng.Sẽ không còn là một cô gái 20 tuổi đam mê viết lách, ngày ngày sống cùng những cuốn truyện ngôn tình đầy mơ mộng.Nàng bây giờ là nữ hoàng Ai Cập.Ragashu từ xa bước đến, nhìn bóng lưng nàng cô đơn, lạc lõng.Hắn từ lần đầu nhìn thấy nàng, hắn đã biết chắc rằng trái tim trao trọn cho nàng. Cho dù vạn kiếp bất phục.Bước chân của hắn nhẹ nhàng như không, bước đến bên cạnh nàng.Nhược Thiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, không hiểu sao bản thân nàng lại cảm thấy thả lỏng hơn.Nàng bỗng chợt hỏi hắn:- Nếu ta là con người độc ác, ngươi còn yêu ta chứ?!Câu hỏi của nàng khiến hắn có chút bất ngờ. Không kịp trả lờiNàng vẫn biết, nàng vẫn biết rằng hắn yêu nàng. Nhưng nàng lại trốn tránh, giả vờ như không nhận ra.Thấy hắn yên lặng không nói, đôi mắt của nàng liền ảm đạm đi mấy phần, nụ cười chua xót của nàng như gim vào tim hắn.Nàng thì thào như tự nói với bản thân:- Ta biết mà, làm sao có thể yêu một nữ nhân độc ác. Cho dù cốt truyện thay đổi thì sao?! Carol độc ác thì như thế nào?! ta là nữ phụ... Vẫn mãi là nữ phụ.Nhược Thiên không khóc, chỉ có nụ cười nhàn nhạt khoé môi. Ragashu không hiểu những lời nàng vừa nói. Nhưng hắn cảm nhận được nỗi đau trong từng câu nói của nàng.Hắn hoảng hồn liền ôm nàng vào lòng, khuôn mặt nàng vùi trong lồng ngực hắn.Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, giọng nói ấm áp:- Ta là yêu nàng, từ lần đầu nhìn thấy nàng ta liền yêu nàng rồi. Vì vậy, cho dù nàng có độc ác như thế nào đi chăng nữa. Ta vẫn yêu nàng.Hắn lúc này liền trở nên ngốc nghếch, bao lời nói luyện tập bấy lâu để thổ lộ với nàng đã quên hết. Không có lời nói hoa mĩ, chỉ đơn giản nói ra vài câu trong lòng.Nhược Thiên cảm thấy trong lòng như có hòn đá rơi xuống, vô cùng nhẹ nhõm. Nàng vùi mặt trong lòng hắn cảm nhận hơi ấm và mùi trầm hương thoang thoảng.Phía xa có hai người lẳng lặng mà nhìn cảnh này.Izumin và Menfuisu không biết trong lòng là tư vị gì. Có ghen tỵ, có đau thương...++++++++++++++++++++++++++Buổi chiều ngày hôm ấy, bầu trời nhuộm một màu đỏ như máu.Nữ hoàng Asisu huyết tẩy hoàng cung.Những kẻ trong thần điện đều bị bắt giữ. Thần điện một mảng kêu gào sợ hãi.Quan tư tế từng kẻ từng kẻ bị lôi đi, ngay cả người nhà của chúng cũng không thoát.Kapura bị ấn quỳ dưới chân Nhược Thiên, khuôn mặt trắng bệch nói:- Nữ hoàng Asisu, đây là Thần điện. Sao người có thể cho binh lính bắt giữ những tôi tớ của thần linh?! Đây là xúc phạm đến thần linh.Nàng mỉm cười khó hiểu khiến hắn rùng mình, hắn cảm thấy tâm can của mình bị một dòng khí lạnh lẽo xuyên qua.- Kaputa, ngươi đã già thật rồi. Ngươi đã quên ta là ai sao?! Ta chính là đại tư tế Ai Cập, thần điện là do ta quyết định mới đúng.Ta đã nhận được lời của thần linh, cần phải thanh tẩy thần điện đã mù mịt chướng khí này.Nhược Thiên liếc mắt nhìn những kẻ bị trói, kẻ nào sắc mặt cũng trắng bệch. Khi nhìn thấy người thân của mình bị áp giải đã sợ hãi không nói lên lời.Những kẻ sợ hãi bỏ chạy hay phản kháng đều bị nàng ra lệnh thẳng tay xử tử. Kaputa run rẩy, bàn tay nhễ nhại mồ hôi.++++++++++++++++++++++++++Một thị nữ hoảng hốt bước vào, Carol nhíu mi.Nàng ta thở hồng hộc, vội vã báo cáo:- Nữ thần, quan tư tế Karuta và người của thần điện đều bị nữ hoàng bắt lại rồi.Nữ hoàng lấy danh nghĩa đại tư tế Ai Cập trừng phạt những kẻ làm ô uế thần điện.Carol đứng dậy, đôi mắt hiện lên tia lo lắng.Asisu dám náo loạn cả thần điện sao?? Nàng ta là đang bức nàng lộ mặt đây mà.Thị nữ kia run rẩy nói tiếp:- Nữ thần, nữ hoàng đã tìm thấy chiếc quan tài giấu dưới thần điện. Nữ hoàng nói rằng đây là đồng bọn của người, xác sẽ bị đem treo trước cổng thành ngày mai.
Nhược Thiên lẳng lặng ngồi trong tẩm của mình, trên tay vẫn nắm chặt chiếc vòng cổ của Nut.
Ánh mắt nàng giờ đây sâu thẳm, nhìn về một hướng nào đó xa xôi.
Đã 3 ngày rồi, nàng đã cho ám vệ còn lại theo dõi người trong Thần điện.
Theo dõi từng kẻ một, vì nàng biết chắc thế lực của Carol tập trung ở thần
điện. Nàng ta đã giả làm thần linh lung lay ý trí của những vị quan tư
tế. Nếu kẻ nào đủ thanh tỉnh để nhận ra, đã sớm bị nàng ta loại trừ.
Nhưng những kẻ đó vẫn rất yên lặng, nàng cũng không dám đánh rắn động cỏ
khiến chúng nghi nghờ. Nhưng cũng không để ngồi đợi trong bất lực như
thế này được.
Nàng nhớ đứa nhỏ của nàng, chúng chỉ mới vừa hơn
một tuổi. Cho dù sống trong hoàng cung đi nữa, cũng chỉ biết phân biệt đen và trắng.
Chúng có hay không sợ hãi?! Có nhớ được những gì nàng dạy?!
"Phải luôn kiên cường, tin tưởng vào mẹ. Dù như thế nào mẹ cũng sẽ bảo vệ hai đứa."
Nhược Thiên thật muốn cười thật to!
Từ khi nào nàng trở thành một con người tính toán?!
Là vì nàng muốn sống, muốn bảo hộ đứa nhỏ của nàng.
Sẽ không còn là một cô gái 20 tuổi đam mê viết lách, ngày ngày sống cùng những cuốn truyện ngôn tình đầy mơ mộng.
Nàng bây giờ là nữ hoàng Ai Cập.
Ragashu từ xa bước đến, nhìn bóng lưng nàng cô đơn, lạc lõng.
Hắn từ lần đầu nhìn thấy nàng, hắn đã biết chắc rằng trái tim trao trọn cho nàng. Cho dù vạn kiếp bất phục.
Bước chân của hắn nhẹ nhàng như không, bước đến bên cạnh nàng.
Nhược Thiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, không hiểu sao bản thân nàng lại cảm thấy thả lỏng hơn.
Nàng bỗng chợt hỏi hắn:
- Nếu ta là con người độc ác, ngươi còn yêu ta chứ?!
Câu hỏi của nàng khiến hắn có chút bất ngờ. Không kịp trả lời
Nàng vẫn biết, nàng vẫn biết rằng hắn yêu nàng. Nhưng nàng lại trốn tránh, giả vờ như không nhận ra.
Thấy hắn yên lặng không nói, đôi mắt của nàng liền ảm đạm đi mấy phần, nụ cười chua xót của nàng như gim vào tim hắn.
Nàng thì thào như tự nói với bản thân:
- Ta biết mà, làm sao có thể yêu một nữ nhân độc ác. Cho dù cốt truyện
thay đổi thì sao?! Carol độc ác thì như thế nào?! ta là nữ phụ... Vẫn mãi là nữ phụ.
Nhược Thiên không khóc, chỉ có nụ cười nhàn
nhạt khoé môi. Ragashu không hiểu những lời nàng vừa nói. Nhưng hắn
cảm nhận được nỗi đau trong từng câu nói của nàng.
Hắn hoảng hồn liền ôm nàng vào lòng, khuôn mặt nàng vùi trong lồng ngực hắn.
Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, giọng nói ấm áp:
- Ta là yêu nàng, từ lần đầu nhìn thấy nàng ta liền yêu nàng rồi. Vì
vậy, cho dù nàng có độc ác như thế nào đi chăng nữa. Ta vẫn yêu nàng.
Hắn lúc này liền trở nên ngốc nghếch, bao lời nói luyện tập bấy lâu để thổ lộ với nàng đã quên hết. Không có lời nói hoa mĩ, chỉ đơn giản nói ra vài câu trong lòng.
Nhược Thiên cảm thấy trong lòng như có hòn
đá rơi xuống, vô cùng nhẹ nhõm. Nàng vùi mặt trong lòng hắn cảm nhận hơi ấm và mùi trầm hương thoang thoảng.
Phía xa có hai người lẳng lặng mà nhìn cảnh này.
Izumin và Menfuisu không biết trong lòng là tư vị gì. Có ghen tỵ, có đau thương...
++++++++++++++++++++++++++
Buổi chiều ngày hôm ấy, bầu trời nhuộm một màu đỏ như máu.
Nữ hoàng Asisu huyết tẩy hoàng cung.
Những kẻ trong thần điện đều bị bắt giữ. Thần điện một mảng kêu gào sợ hãi.
Quan tư tế từng kẻ từng kẻ bị lôi đi, ngay cả người nhà của chúng cũng không thoát.
Kapura bị ấn quỳ dưới chân Nhược Thiên, khuôn mặt trắng bệch nói:
- Nữ hoàng Asisu, đây là Thần điện. Sao người có thể cho binh lính bắt
giữ những tôi tớ của thần linh?! Đây là xúc phạm đến thần linh.
Nàng mỉm cười khó hiểu khiến hắn rùng mình, hắn cảm thấy tâm can của mình bị một dòng khí lạnh lẽo xuyên qua.
- Kaputa, ngươi đã già thật rồi. Ngươi đã quên ta là ai sao?! Ta chính là đại tư tế Ai Cập, thần điện là do ta quyết định mới đúng.
Ta đã nhận được lời của thần linh, cần phải thanh tẩy thần điện đã mù mịt chướng khí này.
Nhược Thiên liếc mắt nhìn những kẻ bị trói, kẻ nào sắc mặt cũng trắng bệch. Khi nhìn thấy người thân của mình bị áp giải đã sợ hãi không nói lên
lời.
Những kẻ sợ hãi bỏ chạy hay phản kháng đều bị nàng ra lệnh thẳng tay xử tử. Kaputa run rẩy, bàn tay nhễ nhại mồ hôi.
++++++++++++++++++++++++++
Một thị nữ hoảng hốt bước vào, Carol nhíu mi.
Nàng ta thở hồng hộc, vội vã báo cáo:
- Nữ thần, quan tư tế Karuta và người của thần điện đều bị nữ hoàng bắt lại rồi.
Nữ hoàng lấy danh nghĩa đại tư tế Ai Cập trừng phạt những kẻ làm ô uế thần điện.
Carol đứng dậy, đôi mắt hiện lên tia lo lắng.
Asisu dám náo loạn cả thần điện sao?? Nàng ta là đang bức nàng lộ mặt đây mà.
Thị nữ kia run rẩy nói tiếp:
- Nữ thần, nữ hoàng đã tìm thấy chiếc quan tài giấu dưới thần điện. Nữ
hoàng nói rằng đây là đồng bọn của người, xác sẽ bị đem treo trước cổng thành ngày mai.
[Đồng Nhân NHAC] Asisu Dưỡng Bảo BảoTác giả: Mạc Nhược TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống thành phố M. Vài người đi trên lề đường nói cười đùa vui vẻ. Riêng có một cô gái không vui tý nào. Nhược Thiên đứng trước tủ lạnh, tâm trạng cực kỳ không vui. 38 cup phập phồng theo hơi thở. Đôi chân thon dài theo quán tính đạp cửa tủ lạnh thật phũ phàng. Hết thức ăn, tức là phải ra siêu thị. Nhưng nàng đang cày truyện tới đoạn sôi trào. Bụng lại một hồi vang lên, Nhược Thiên rất không vui bước ra khỏi nhà. Nàng là một trạch nữ chính hiệu. 22 mùa khoai lang chưa một ai ngỏ lời. Hàng ngày nàng sống bằng nghề viết lách, số tiền nhuận bút và số tiền ba mẹ để lại đủ để nàng không lo cuộc sống. Còn ba mẹ nàng sao, nhà nghiên cứu kiêm du lịch? Lúc này có lẽ đang ở đâu đó rất xa. Mấy năm rồi chỉ đều đặn thư với 4 chữ: "Bình an, đừng lo" Nàng luôn ở nhà một mình, vì thế nàng đã học võ phòng thân. Nàng sẽ không nói là từng say nắng huấn luyện viên đâu. Tất nhiên, mối tình rất nhanh liền chết từ trong trứng nước. Tuy trình độ võ của nàng không cao lắm nhưng đủ… Nhược Thiên lẳng lặng ngồi trong tẩm của mình, trên tay vẫn nắm chặt chiếc vòng cổ của Nut.Ánh mắt nàng giờ đây sâu thẳm, nhìn về một hướng nào đó xa xôi.Đã 3 ngày rồi, nàng đã cho ám vệ còn lại theo dõi người trong Thần điện.Theo dõi từng kẻ một, vì nàng biết chắc thế lực của Carol tập trung ở thần điện. Nàng ta đã giả làm thần linh lung lay ý trí của những vị quan tư tế. Nếu kẻ nào đủ thanh tỉnh để nhận ra, đã sớm bị nàng ta loại trừ.Nhưng những kẻ đó vẫn rất yên lặng, nàng cũng không dám đánh rắn động cỏ khiến chúng nghi nghờ. Nhưng cũng không để ngồi đợi trong bất lực như thế này được.Nàng nhớ đứa nhỏ của nàng, chúng chỉ mới vừa hơn một tuổi. Cho dù sống trong hoàng cung đi nữa, cũng chỉ biết phân biệt đen và trắng.Chúng có hay không sợ hãi?! Có nhớ được những gì nàng dạy?!"Phải luôn kiên cường, tin tưởng vào mẹ. Dù như thế nào mẹ cũng sẽ bảo vệ hai đứa."Nhược Thiên thật muốn cười thật to!Từ khi nào nàng trở thành một con người tính toán?!Là vì nàng muốn sống, muốn bảo hộ đứa nhỏ của nàng.Sẽ không còn là một cô gái 20 tuổi đam mê viết lách, ngày ngày sống cùng những cuốn truyện ngôn tình đầy mơ mộng.Nàng bây giờ là nữ hoàng Ai Cập.Ragashu từ xa bước đến, nhìn bóng lưng nàng cô đơn, lạc lõng.Hắn từ lần đầu nhìn thấy nàng, hắn đã biết chắc rằng trái tim trao trọn cho nàng. Cho dù vạn kiếp bất phục.Bước chân của hắn nhẹ nhàng như không, bước đến bên cạnh nàng.Nhược Thiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, không hiểu sao bản thân nàng lại cảm thấy thả lỏng hơn.Nàng bỗng chợt hỏi hắn:- Nếu ta là con người độc ác, ngươi còn yêu ta chứ?!Câu hỏi của nàng khiến hắn có chút bất ngờ. Không kịp trả lờiNàng vẫn biết, nàng vẫn biết rằng hắn yêu nàng. Nhưng nàng lại trốn tránh, giả vờ như không nhận ra.Thấy hắn yên lặng không nói, đôi mắt của nàng liền ảm đạm đi mấy phần, nụ cười chua xót của nàng như gim vào tim hắn.Nàng thì thào như tự nói với bản thân:- Ta biết mà, làm sao có thể yêu một nữ nhân độc ác. Cho dù cốt truyện thay đổi thì sao?! Carol độc ác thì như thế nào?! ta là nữ phụ... Vẫn mãi là nữ phụ.Nhược Thiên không khóc, chỉ có nụ cười nhàn nhạt khoé môi. Ragashu không hiểu những lời nàng vừa nói. Nhưng hắn cảm nhận được nỗi đau trong từng câu nói của nàng.Hắn hoảng hồn liền ôm nàng vào lòng, khuôn mặt nàng vùi trong lồng ngực hắn.Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, giọng nói ấm áp:- Ta là yêu nàng, từ lần đầu nhìn thấy nàng ta liền yêu nàng rồi. Vì vậy, cho dù nàng có độc ác như thế nào đi chăng nữa. Ta vẫn yêu nàng.Hắn lúc này liền trở nên ngốc nghếch, bao lời nói luyện tập bấy lâu để thổ lộ với nàng đã quên hết. Không có lời nói hoa mĩ, chỉ đơn giản nói ra vài câu trong lòng.Nhược Thiên cảm thấy trong lòng như có hòn đá rơi xuống, vô cùng nhẹ nhõm. Nàng vùi mặt trong lòng hắn cảm nhận hơi ấm và mùi trầm hương thoang thoảng.Phía xa có hai người lẳng lặng mà nhìn cảnh này.Izumin và Menfuisu không biết trong lòng là tư vị gì. Có ghen tỵ, có đau thương...++++++++++++++++++++++++++Buổi chiều ngày hôm ấy, bầu trời nhuộm một màu đỏ như máu.Nữ hoàng Asisu huyết tẩy hoàng cung.Những kẻ trong thần điện đều bị bắt giữ. Thần điện một mảng kêu gào sợ hãi.Quan tư tế từng kẻ từng kẻ bị lôi đi, ngay cả người nhà của chúng cũng không thoát.Kapura bị ấn quỳ dưới chân Nhược Thiên, khuôn mặt trắng bệch nói:- Nữ hoàng Asisu, đây là Thần điện. Sao người có thể cho binh lính bắt giữ những tôi tớ của thần linh?! Đây là xúc phạm đến thần linh.Nàng mỉm cười khó hiểu khiến hắn rùng mình, hắn cảm thấy tâm can của mình bị một dòng khí lạnh lẽo xuyên qua.- Kaputa, ngươi đã già thật rồi. Ngươi đã quên ta là ai sao?! Ta chính là đại tư tế Ai Cập, thần điện là do ta quyết định mới đúng.Ta đã nhận được lời của thần linh, cần phải thanh tẩy thần điện đã mù mịt chướng khí này.Nhược Thiên liếc mắt nhìn những kẻ bị trói, kẻ nào sắc mặt cũng trắng bệch. Khi nhìn thấy người thân của mình bị áp giải đã sợ hãi không nói lên lời.Những kẻ sợ hãi bỏ chạy hay phản kháng đều bị nàng ra lệnh thẳng tay xử tử. Kaputa run rẩy, bàn tay nhễ nhại mồ hôi.++++++++++++++++++++++++++Một thị nữ hoảng hốt bước vào, Carol nhíu mi.Nàng ta thở hồng hộc, vội vã báo cáo:- Nữ thần, quan tư tế Karuta và người của thần điện đều bị nữ hoàng bắt lại rồi.Nữ hoàng lấy danh nghĩa đại tư tế Ai Cập trừng phạt những kẻ làm ô uế thần điện.Carol đứng dậy, đôi mắt hiện lên tia lo lắng.Asisu dám náo loạn cả thần điện sao?? Nàng ta là đang bức nàng lộ mặt đây mà.Thị nữ kia run rẩy nói tiếp:- Nữ thần, nữ hoàng đã tìm thấy chiếc quan tài giấu dưới thần điện. Nữ hoàng nói rằng đây là đồng bọn của người, xác sẽ bị đem treo trước cổng thành ngày mai.