Nắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống thành phố M. Vài người đi trên lề đường nói cười đùa vui vẻ. Riêng có một cô gái không vui tý nào. Nhược Thiên đứng trước tủ lạnh, tâm trạng cực kỳ không vui. 38 cup phập phồng theo hơi thở. Đôi chân thon dài theo quán tính đạp cửa tủ lạnh thật phũ phàng. Hết thức ăn, tức là phải ra siêu thị. Nhưng nàng đang cày truyện tới đoạn sôi trào. Bụng lại một hồi vang lên, Nhược Thiên rất không vui bước ra khỏi nhà. Nàng là một trạch nữ chính hiệu. 22 mùa khoai lang chưa một ai ngỏ lời. Hàng ngày nàng sống bằng nghề viết lách, số tiền nhuận bút và số tiền ba mẹ để lại đủ để nàng không lo cuộc sống. Còn ba mẹ nàng sao, nhà nghiên cứu kiêm du lịch? Lúc này có lẽ đang ở đâu đó rất xa. Mấy năm rồi chỉ đều đặn thư với 4 chữ: "Bình an, đừng lo" Nàng luôn ở nhà một mình, vì thế nàng đã học võ phòng thân. Nàng sẽ không nói là từng say nắng huấn luyện viên đâu. Tất nhiên, mối tình rất nhanh liền chết từ trong trứng nước. Tuy trình độ võ của nàng không cao lắm nhưng đủ…
Chương 50
[Đồng Nhân NHAC] Asisu Dưỡng Bảo BảoTác giả: Mạc Nhược TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống thành phố M. Vài người đi trên lề đường nói cười đùa vui vẻ. Riêng có một cô gái không vui tý nào. Nhược Thiên đứng trước tủ lạnh, tâm trạng cực kỳ không vui. 38 cup phập phồng theo hơi thở. Đôi chân thon dài theo quán tính đạp cửa tủ lạnh thật phũ phàng. Hết thức ăn, tức là phải ra siêu thị. Nhưng nàng đang cày truyện tới đoạn sôi trào. Bụng lại một hồi vang lên, Nhược Thiên rất không vui bước ra khỏi nhà. Nàng là một trạch nữ chính hiệu. 22 mùa khoai lang chưa một ai ngỏ lời. Hàng ngày nàng sống bằng nghề viết lách, số tiền nhuận bút và số tiền ba mẹ để lại đủ để nàng không lo cuộc sống. Còn ba mẹ nàng sao, nhà nghiên cứu kiêm du lịch? Lúc này có lẽ đang ở đâu đó rất xa. Mấy năm rồi chỉ đều đặn thư với 4 chữ: "Bình an, đừng lo" Nàng luôn ở nhà một mình, vì thế nàng đã học võ phòng thân. Nàng sẽ không nói là từng say nắng huấn luyện viên đâu. Tất nhiên, mối tình rất nhanh liền chết từ trong trứng nước. Tuy trình độ võ của nàng không cao lắm nhưng đủ… Carol nghe tới đây thì sắc mặt trắng bệch, hô hấp có chút thay đổi.Đôi mắt nàng ta đỏ lên, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt vào váy. Gầm lên:- Asisu! Nàng ta dám lợi dụng Sechi.Carol hận rằng mình đã quá ngây thơ, cứ ngỡ bản thân che giấu rất tốt. Hận mình ngày đó để lại Sechi dưới đại điện lạnh lẽo.Nàng ta dám dùng Sechi để ép nàng lộ mặt. Đê tiện! Ngay cả người đã khuất nàng ta cũng không buông tha.Carol nhíu chặt mày, hô hấp dần bình tĩnh. Nụ cười ảm đạm ở khoé môi.- Asisu! Giỏi! Giỏi lắm!++++++++++++++++++++++++++Trong hầm ngục tối, ánh lửa bập bùng ở góc nhỏ.Geb đưa đôi tay của Nut lên ngắm nghía, bàn tay của Nut mập mạp nhỏ xíu . Geb đan ngón tay của mình vào bàn tay Nut, cúi đầu nhìn em gái đang ngủ.Mẹ à! Bao lâu rồi?! Nếu mẹ vẫn chưa tới thì Geb thật sự sẽ sợ hãi mất.Nut mệt mỏi mãi mới chìm vào giấc ngủ, trong mơ Nut còn giật mình. Nó chỉ có thể vỗ nhẹ lưng của em gái. Nó vẫn hay thấy Ari làm như vậy.Cạch! Cửa hầm bỗng nhiên được mở ra.Một người đàn ông to lớn vô cùng, đối với nó là vậy. Hắn đứng nhìn Geb và Nut, trong mắt tràn ngập tức giận.Trong tay hắn còn cầm một chiếc roi, hắn híp mắt vô cùng đáng sợ. Giọng hắn âm u như quỷ dữ:- Tiện chủng! Chính các ngươi hại ta tan cửa nát nhà. Ngay cả con trai cũng bị g**t ch*t.Hắn vừa nói vừa vung chiếc roi lên. Geb kinh hãi, theo bản năng cúi gập người xuống.Chát! Chiếc roi liền quất xuống lưng nó. Đau rát, cảm giác như đã bong mất một miếng thịt.Nó cắn răng r*n r*, đau đớn khiến hốc mắt nó đỏ lên. Nut bởi vì âm thanh vang rội mà bật dậy, kinh hãi nhìn người đàn ông đáng sợ nọ.Nut chưa kịp hiểu gì thì chiếc roi lại quất xuống, Nut thét lên. Geb ôm lấy em gái, chiếc roi quất vào cánh tay nhỏ bé của Geb. Ngay lập tức rướm máu.Geb cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch. Nut sợ hãi khóc nấc lên. Từ nhỏ đã là đôi ngọc quý trong lòng mẹ, nó và anh trai đã bao giờ bị như này đáng sợ?! Đã nếm như này cực khổ!- Ca Ca!Nó nhìn thấy cánh tay Geb chảy máu, thật đáng sợ. Người đàn ông kia nhìn như vậy chỉ thấy hả dạ.Hắn nhấc chân đạp một cái vào bụng Geb, thân hình Geb ngay lập tức ngã ra sau. Đau đớn không thể động đậy.
Carol nghe tới đây thì sắc mặt trắng bệch, hô hấp có chút thay đổi.
Đôi mắt nàng ta đỏ lên, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt vào váy. Gầm lên:
- Asisu! Nàng ta dám lợi dụng Sechi.
Carol hận rằng mình đã quá ngây thơ, cứ ngỡ bản thân che giấu rất tốt. Hận mình ngày đó để lại Sechi dưới đại điện lạnh lẽo.
Nàng ta dám dùng Sechi để ép nàng lộ mặt. Đê tiện! Ngay cả người đã khuất nàng ta cũng không buông tha.
Carol nhíu chặt mày, hô hấp dần bình tĩnh. Nụ cười ảm đạm ở khoé môi.
- Asisu! Giỏi! Giỏi lắm!
++++++++++++++++++++++++++
Trong hầm ngục tối, ánh lửa bập bùng ở góc nhỏ.
Geb đưa đôi tay của Nut lên ngắm nghía, bàn tay của Nut mập mạp nhỏ xíu
. Geb đan ngón tay của mình vào bàn tay Nut, cúi đầu nhìn em gái đang
ngủ.
Mẹ à! Bao lâu rồi?! Nếu mẹ vẫn chưa tới thì Geb thật sự sẽ sợ hãi mất.
Nut mệt mỏi mãi mới chìm vào giấc ngủ, trong mơ Nut còn giật mình. Nó chỉ có thể vỗ nhẹ lưng của em gái. Nó vẫn hay thấy Ari làm như vậy.
Cạch! Cửa hầm bỗng nhiên được mở ra.
Một người đàn ông to lớn vô cùng, đối với nó là vậy. Hắn đứng nhìn Geb và Nut, trong mắt tràn ngập tức giận.
Trong tay hắn còn cầm một chiếc roi, hắn híp mắt vô cùng đáng sợ. Giọng hắn âm u như quỷ dữ:
- Tiện chủng! Chính các ngươi hại ta tan cửa nát nhà. Ngay cả con trai cũng bị g**t ch*t.
Hắn vừa nói vừa vung chiếc roi lên. Geb kinh hãi, theo bản năng cúi gập người xuống.
Chát! Chiếc roi liền quất xuống lưng nó. Đau rát, cảm giác như đã bong mất một miếng thịt.
Nó cắn răng r*n r*, đau đớn khiến hốc mắt nó đỏ lên. Nut bởi vì âm thanh vang rội mà bật dậy, kinh hãi nhìn người đàn ông đáng sợ nọ.
Nut chưa kịp hiểu gì thì chiếc roi lại quất xuống, Nut thét lên. Geb ôm
lấy em gái, chiếc roi quất vào cánh tay nhỏ bé của Geb. Ngay lập tức
rướm máu.
Geb cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch. Nut sợ hãi
khóc nấc lên. Từ nhỏ đã là đôi ngọc quý trong lòng mẹ, nó và anh trai
đã bao giờ bị như này đáng sợ?! Đã nếm như này cực khổ!
- Ca Ca!
Nó nhìn thấy cánh tay Geb chảy máu, thật đáng sợ. Người đàn ông kia nhìn như vậy chỉ thấy hả dạ.
Hắn nhấc chân đạp một cái vào bụng Geb, thân hình Geb ngay lập tức ngã ra sau. Đau đớn không thể động đậy.
[Đồng Nhân NHAC] Asisu Dưỡng Bảo BảoTác giả: Mạc Nhược TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống thành phố M. Vài người đi trên lề đường nói cười đùa vui vẻ. Riêng có một cô gái không vui tý nào. Nhược Thiên đứng trước tủ lạnh, tâm trạng cực kỳ không vui. 38 cup phập phồng theo hơi thở. Đôi chân thon dài theo quán tính đạp cửa tủ lạnh thật phũ phàng. Hết thức ăn, tức là phải ra siêu thị. Nhưng nàng đang cày truyện tới đoạn sôi trào. Bụng lại một hồi vang lên, Nhược Thiên rất không vui bước ra khỏi nhà. Nàng là một trạch nữ chính hiệu. 22 mùa khoai lang chưa một ai ngỏ lời. Hàng ngày nàng sống bằng nghề viết lách, số tiền nhuận bút và số tiền ba mẹ để lại đủ để nàng không lo cuộc sống. Còn ba mẹ nàng sao, nhà nghiên cứu kiêm du lịch? Lúc này có lẽ đang ở đâu đó rất xa. Mấy năm rồi chỉ đều đặn thư với 4 chữ: "Bình an, đừng lo" Nàng luôn ở nhà một mình, vì thế nàng đã học võ phòng thân. Nàng sẽ không nói là từng say nắng huấn luyện viên đâu. Tất nhiên, mối tình rất nhanh liền chết từ trong trứng nước. Tuy trình độ võ của nàng không cao lắm nhưng đủ… Carol nghe tới đây thì sắc mặt trắng bệch, hô hấp có chút thay đổi.Đôi mắt nàng ta đỏ lên, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt vào váy. Gầm lên:- Asisu! Nàng ta dám lợi dụng Sechi.Carol hận rằng mình đã quá ngây thơ, cứ ngỡ bản thân che giấu rất tốt. Hận mình ngày đó để lại Sechi dưới đại điện lạnh lẽo.Nàng ta dám dùng Sechi để ép nàng lộ mặt. Đê tiện! Ngay cả người đã khuất nàng ta cũng không buông tha.Carol nhíu chặt mày, hô hấp dần bình tĩnh. Nụ cười ảm đạm ở khoé môi.- Asisu! Giỏi! Giỏi lắm!++++++++++++++++++++++++++Trong hầm ngục tối, ánh lửa bập bùng ở góc nhỏ.Geb đưa đôi tay của Nut lên ngắm nghía, bàn tay của Nut mập mạp nhỏ xíu . Geb đan ngón tay của mình vào bàn tay Nut, cúi đầu nhìn em gái đang ngủ.Mẹ à! Bao lâu rồi?! Nếu mẹ vẫn chưa tới thì Geb thật sự sẽ sợ hãi mất.Nut mệt mỏi mãi mới chìm vào giấc ngủ, trong mơ Nut còn giật mình. Nó chỉ có thể vỗ nhẹ lưng của em gái. Nó vẫn hay thấy Ari làm như vậy.Cạch! Cửa hầm bỗng nhiên được mở ra.Một người đàn ông to lớn vô cùng, đối với nó là vậy. Hắn đứng nhìn Geb và Nut, trong mắt tràn ngập tức giận.Trong tay hắn còn cầm một chiếc roi, hắn híp mắt vô cùng đáng sợ. Giọng hắn âm u như quỷ dữ:- Tiện chủng! Chính các ngươi hại ta tan cửa nát nhà. Ngay cả con trai cũng bị g**t ch*t.Hắn vừa nói vừa vung chiếc roi lên. Geb kinh hãi, theo bản năng cúi gập người xuống.Chát! Chiếc roi liền quất xuống lưng nó. Đau rát, cảm giác như đã bong mất một miếng thịt.Nó cắn răng r*n r*, đau đớn khiến hốc mắt nó đỏ lên. Nut bởi vì âm thanh vang rội mà bật dậy, kinh hãi nhìn người đàn ông đáng sợ nọ.Nut chưa kịp hiểu gì thì chiếc roi lại quất xuống, Nut thét lên. Geb ôm lấy em gái, chiếc roi quất vào cánh tay nhỏ bé của Geb. Ngay lập tức rướm máu.Geb cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch. Nut sợ hãi khóc nấc lên. Từ nhỏ đã là đôi ngọc quý trong lòng mẹ, nó và anh trai đã bao giờ bị như này đáng sợ?! Đã nếm như này cực khổ!- Ca Ca!Nó nhìn thấy cánh tay Geb chảy máu, thật đáng sợ. Người đàn ông kia nhìn như vậy chỉ thấy hả dạ.Hắn nhấc chân đạp một cái vào bụng Geb, thân hình Geb ngay lập tức ngã ra sau. Đau đớn không thể động đậy.