Tác giả:

Chật quá! Chật quá!! Thiên Tuyết cảm thấy có thứ gì đó đang bao bọc lấy cơ thể nàng, cả cơ thể bị cuốn theo một dòng nước xoáy. Nàng chợt cảm thấy bản thân tựa như đã thoát ra khỏi chỗ chật chội đó. -Ra rồi!!Ra rồi!!Đứa thứ hai ra rồi!!Là một thiên kim! Một giọng nói vang lên phía trên đầu Thiên Tuyết, nàng mở mắt, chỉ thấy một thiếu phu tầm 50 đang bế mình, bên cạnh là một người khác cũng đang bế một đứa trẻ sơ sinh khác. Thiên Tuyết hờ hững nhìn đứa trẻ kia, rồi lại nhìn nữ tử được gọi là nương của nàng từ từ lìa đời. Nàng đầu thai rồi sao? Mười hai năm sau,trong một căn nhà nhỏ nằm tách biệt với ngôi làng,tiếng nức nở vang lên, một sinh mệnh đang dần lụi tàn. -Tiểu Cốt, cha sắp đi rồi... -Hu hu...cha ơi... -Tiểu Cốt,sau khi cha đi...nhớ lên Mao Sơn tìm Thanh Hư đạo trưởng bái sư học nghệ... -Hu hu... con sẽ...cha ơi...đừng bỏ con... -Tiểu Tuyết...nhớ đi theo...giúp tỷ tỷ con...Con tuy còn nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện...khụ khụ... -Vâng,con sẽ. -Ðược...cha đi đây... Một sinh mệnh đã…

Chương 27

Thiên Tuyết Truyền KỳTác giả: Hàn Tuyết LãnhTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngChật quá! Chật quá!! Thiên Tuyết cảm thấy có thứ gì đó đang bao bọc lấy cơ thể nàng, cả cơ thể bị cuốn theo một dòng nước xoáy. Nàng chợt cảm thấy bản thân tựa như đã thoát ra khỏi chỗ chật chội đó. -Ra rồi!!Ra rồi!!Đứa thứ hai ra rồi!!Là một thiên kim! Một giọng nói vang lên phía trên đầu Thiên Tuyết, nàng mở mắt, chỉ thấy một thiếu phu tầm 50 đang bế mình, bên cạnh là một người khác cũng đang bế một đứa trẻ sơ sinh khác. Thiên Tuyết hờ hững nhìn đứa trẻ kia, rồi lại nhìn nữ tử được gọi là nương của nàng từ từ lìa đời. Nàng đầu thai rồi sao? Mười hai năm sau,trong một căn nhà nhỏ nằm tách biệt với ngôi làng,tiếng nức nở vang lên, một sinh mệnh đang dần lụi tàn. -Tiểu Cốt, cha sắp đi rồi... -Hu hu...cha ơi... -Tiểu Cốt,sau khi cha đi...nhớ lên Mao Sơn tìm Thanh Hư đạo trưởng bái sư học nghệ... -Hu hu... con sẽ...cha ơi...đừng bỏ con... -Tiểu Tuyết...nhớ đi theo...giúp tỷ tỷ con...Con tuy còn nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện...khụ khụ... -Vâng,con sẽ. -Ðược...cha đi đây... Một sinh mệnh đã… Hoa Thiên Tuyết hít sâu một hơi, ngự gió bay lên lôi đài, vết thương ở sau lưng vẫn còn đau tới tê tái, nàng thầm đem Sóc Phong mắng một trăm lần, chết tiệt, có nhất thiết phải chém mạnh tới vậy không?Hoa Thiên Cốt đã được trị thương đầy đủ, lại còn được nghỉ ngơi trong một thời gian dài, vì vậy mà nhìn qua có vẻ chiếm ưu thế hơn. Nàng ta ngự kiếm bay lên đứng đối diện với Hoa Thiên Tuyết, sắc mặt nhìn qua vẫn có chút tái nhợt. Hoa Thiên Tuyết nhìn thấy mà đau lòng.Tiếng chuông vang lên, trận đấu lập tức được bắt đầu.Hoa Thiên Tuyết tất nhiên sẽ không xuất ra toàn bộ lực lượng bán thượng tiên của mình, dù sao trong trận này thắng thua không cưỡng cầu, Cốt Đầu thắng cũng được mà nàng thắng cũng chả sao, mục đích chính của nàng là muốn dò xét thực lực của Cốt Đầu, nàng không tin lúc đánh Nghê Mạn Quân Cốt Đầu sử dụng thực lực thật sự của mình, chắc hẳn trong này có ẩn tình gì. Hoặc là Cốt Đầu muốn che dấu thực lực hoặc là nàng bị gì đó cho nên không thể sử dụng toàn lực.Hoa Thiên Tuyết cố ý đè lại tốc độ của bản thân, vì vậy mà khi kiếm của nàng chém tới, Hoa Thiên Cốt đã rất nhanh sử dụng Đoạn Niệm đỡ lại. Sau đó lại ra chiêu phản công. Hai người cứ đỡ qua đỡ lại như vậy gần trăm chiêu mới có xu hướng khác.Hoa Thiên Tuyết đánh với Hoa Thiên Cốt, vừa đánh vừa đánh giá thực lực của nàng, không tồi, chiêu thức Cốt Đầu dùng với nàng so với lúc đánh với Nghê Mạn Quân mạnh hơn, xem ra lúc nãy Cốt Đầu là dấu thực lực. Đã tìm ra được đáp án mình cần, Hoa Thiên Tuyết cũng không có ý định đánh tiếp, nàng dần dần cố ý để Cốt Đầu dồn mình tới gần sát sàn đấu, định bụng sẽ làm như vô tình rơi khỏi lôi đài.Hoa Thiên Cốt đang đánh rất hăng bỗng dưng không hiểu sao lại rơi khỏi thân kiếm xuống mặt biển, Hoa Thiên Tuyết không suy nghĩ nhiều liền ngự gió bay tới đỡ nàng lại thì dị biến xuất hiện...Trong lúc mọi người không nhìn thấy do bị bóng lưng của Hoa Thiên Tuyết che khuất thì Hoa Thiên Cốt đã nhanh chóng tụ một thanh đoản đao bằng nước, lúc Hoa Thiên Tuyết ôm lấy Hoa Thiên Cốt thì cũng là lúc lưỡi đao nhằm trước ngực nàng đâm tới, Hoa Thiên Tuyết không ngờ sẽ xuất hiện tình trạng này, vốn nàng không đề phòng gì liền cứ như vậy ăn một đao. Cũng may nàng kịp né qua một chút cho nên không bị đâm trúng chỗ yếu hại.Hoa Thiên Tuyết sững sờ nhìn người đang nằm trong lòng mình, sau đó cười khổ một cái, buông Hoa Thiên Cốt ra, cả người cứ như vậy rơi xuống dưới mặt biển sâu, trước khi rơi xuống, Hoa Thiên Tuyết chợt nhìn thấy trong mắt Hoa Thiên Cốt lóe lên hoang mang.Cốt Đầu, tỷ hoang mang cái gì, không phải đây là điều tỷ muốn sao? Không phải tỷ muốn thắng sao, vậy muội thành toàn cho tỷ...Cứ như vậy, Hoa Thiên Tuyết liền chìm vào trong lòng biển, cái mát rười rượi của nước ùa vào khiến Hoa Thiên Tuyết cảm thấy cả người như được gột rửa.Vậy cũng tốt...Không cần phải đeo lên cái mặt nạ giả dối kia nữa...Cả hai cũng sẽ không mù mịt sương mờ với nhau nữa...Cốt Đầu, nếu đây là kết quả tỷ mong muốn thì muội đây sẽ thành toàn...Hai chúng ta từ nay...Sẽ không còn là tỷ muội tốt nữa...Hoa Thiên Tuyết vừa rơi xuống, rất nhiều người liền chạy đến cứu nàng, Sóc Phong trên người thương thế chồng chất nhưng lại là kẻ nhảy xuống đầu tiên, Lạc Thập Nhất, Hỏa Tịch, Vũ Thanh La, Hủ Mộc Thanh Lưu, Nghê Mạn Thiên thì chậm hơn, chỉ đành đứng trên mặt biển nhìn xuống, Bạch Bạch cũng muốn lao xuống liền bị Hủ Mộc Thanh Lưu ngăn lại, bảo rằng nó xuống chỉ gây phiền phức thêm, nghe vậy Bạch Bạch liền thôi, nằm trong lòng bàn tay Hủ Mộc Thanh Lưu lo lắng không thôi.Bạch Tử Họa và Ma Nghiêm cũng kích động muốn chạy xuống dưới xem xét tình hình nhưng lại không thể thất lễ trước nhiều người như vậy, chỉ có thể ngồi trên mà lòng sốt sắng cả lên. Sênh Tiêu Mặc phe phẩy quạt nhìn nhị sư huynh ngàn năm không đổi sắc mặt mà giờ lại có biểu tình như vậy, khóe môi cong lên nụ cười bí ẩn.Sư huynh a sư huynh, xem ra tình kiếp của huynh tới rồi.Sóc Phong bơi xuống dưới, tới gần Hoa Thiên Tuyết, cả hai đều bị thương, vết thương gặp nước liền nứt ra, máu loang lên trên mặt nước. Không quan tâm đến vết thương bị nứt, Sóc Phong nhanh chóng tới sát Hoa Thiên Tuyết, chỉ thấy nàng cả người đẫm máu, hai mắt nhắm chặt lại, trên môi lóe lên nụ cười khổ, cả người thả lỏng tựa như muốn cứ như vậy nằm ngủ dưới này. Nhíu nhíu mày, ôm lấy thắt lưng Hoa Thiên Tuyết kéo lên.

Hoa Thiên Tuyết hít sâu một hơi, ngự gió bay lên lôi đài, vết thương ở sau
lưng vẫn còn đau tới tê tái, nàng thầm đem Sóc Phong mắng một trăm lần,
chết tiệt, có nhất thiết phải chém mạnh tới vậy không?

Hoa Thiên
Cốt đã được trị thương đầy đủ, lại còn được nghỉ ngơi trong một thời
gian dài, vì vậy mà nhìn qua có vẻ chiếm ưu thế hơn. Nàng ta ngự kiếm
bay lên đứng đối diện với Hoa Thiên Tuyết, sắc mặt nhìn qua vẫn có chút
tái nhợt. Hoa Thiên Tuyết nhìn thấy mà đau lòng.

Tiếng chuông vang lên, trận đấu lập tức được bắt đầu.

Hoa Thiên Tuyết tất nhiên sẽ không xuất ra toàn bộ lực lượng bán thượng
tiên của mình, dù sao trong trận này thắng thua không cưỡng cầu, Cốt Đầu thắng cũng được mà nàng thắng cũng chả sao, mục đích chính của nàng là
muốn dò xét thực lực của Cốt Đầu, nàng không tin lúc đánh Nghê Mạn Quân
Cốt Đầu sử dụng thực lực thật sự của mình, chắc hẳn trong này có ẩn tình gì. Hoặc là Cốt Đầu muốn che dấu thực lực hoặc là nàng bị gì đó cho nên không thể sử dụng toàn lực.

Hoa Thiên Tuyết cố ý đè lại tốc độ
của bản thân, vì vậy mà khi kiếm của nàng chém tới, Hoa Thiên Cốt đã rất nhanh sử dụng Đoạn Niệm đỡ lại. Sau đó lại ra chiêu phản công. Hai
người cứ đỡ qua đỡ lại như vậy gần trăm chiêu mới có xu hướng khác.

Hoa Thiên Tuyết đánh với Hoa Thiên Cốt, vừa đánh vừa đánh giá thực lực của
nàng, không tồi, chiêu thức Cốt Đầu dùng với nàng so với lúc đánh với
Nghê Mạn Quân mạnh hơn, xem ra lúc nãy Cốt Đầu là dấu thực lực. Đã tìm
ra được đáp án mình cần, Hoa Thiên Tuyết cũng không có ý định đánh tiếp, nàng dần dần cố ý để Cốt Đầu dồn mình tới gần sát sàn đấu, định bụng sẽ làm như vô tình rơi khỏi lôi đài.

Hoa Thiên Cốt đang đánh rất
hăng bỗng dưng không hiểu sao lại rơi khỏi thân kiếm xuống mặt biển, Hoa Thiên Tuyết không suy nghĩ nhiều liền ngự gió bay tới đỡ nàng lại thì
dị biến xuất hiện...

Trong lúc mọi người không nhìn thấy do bị
bóng lưng của Hoa Thiên Tuyết che khuất thì Hoa Thiên Cốt đã nhanh chóng tụ một thanh đoản đao bằng nước, lúc Hoa Thiên Tuyết ôm lấy Hoa Thiên
Cốt thì cũng là lúc lưỡi đao nhằm trước ngực nàng đâm tới, Hoa Thiên
Tuyết không ngờ sẽ xuất hiện tình trạng này, vốn nàng không đề phòng gì
liền cứ như vậy ăn một đao. Cũng may nàng kịp né qua một chút cho nên
không bị đâm trúng chỗ yếu hại.

Hoa Thiên Tuyết sững sờ nhìn
người đang nằm trong lòng mình, sau đó cười khổ một cái, buông Hoa Thiên Cốt ra, cả người cứ như vậy rơi xuống dưới mặt biển sâu, trước khi rơi
xuống, Hoa Thiên Tuyết chợt nhìn thấy trong mắt Hoa Thiên Cốt lóe lên
hoang mang.

Cốt Đầu, tỷ hoang mang cái gì, không phải đây là điều tỷ muốn sao? Không phải tỷ muốn thắng sao, vậy muội thành toàn cho tỷ...

Cứ như vậy, Hoa Thiên Tuyết liền chìm vào trong lòng biển, cái mát rười
rượi của nước ùa vào khiến Hoa Thiên Tuyết cảm thấy cả người như được
gột rửa.

Vậy cũng tốt...

Không cần phải đeo lên cái mặt nạ giả dối kia nữa...

Cả hai cũng sẽ không mù mịt sương mờ với nhau nữa...

Cốt Đầu, nếu đây là kết quả tỷ mong muốn thì muội đây sẽ thành toàn...

Hai chúng ta từ nay...

Sẽ không còn là tỷ muội tốt nữa...

Hoa Thiên Tuyết vừa rơi xuống, rất nhiều người liền chạy đến cứu nàng, Sóc
Phong trên người thương thế chồng chất nhưng lại là kẻ nhảy xuống đầu
tiên, Lạc Thập Nhất, Hỏa Tịch, Vũ Thanh La, Hủ Mộc Thanh Lưu, Nghê Mạn
Thiên thì chậm hơn, chỉ đành đứng trên mặt biển nhìn xuống, Bạch Bạch
cũng muốn lao xuống liền bị Hủ Mộc Thanh Lưu ngăn lại, bảo rằng nó xuống chỉ gây phiền phức thêm, nghe vậy Bạch Bạch liền thôi, nằm trong lòng
bàn tay Hủ Mộc Thanh Lưu lo lắng không thôi.

Bạch Tử Họa và Ma
Nghiêm cũng kích động muốn chạy xuống dưới xem xét tình hình nhưng lại
không thể thất lễ trước nhiều người như vậy, chỉ có thể ngồi trên mà
lòng sốt sắng cả lên. Sênh Tiêu Mặc phe phẩy quạt nhìn nhị sư huynh ngàn năm không đổi sắc mặt mà giờ lại có biểu tình như vậy, khóe môi cong
lên nụ cười bí ẩn.

Sư huynh a sư huynh, xem ra tình kiếp của huynh tới rồi.

Sóc Phong bơi xuống dưới, tới gần Hoa Thiên Tuyết, cả hai đều bị thương,
vết thương gặp nước liền nứt ra, máu loang lên trên mặt nước. Không quan tâm đến vết thương bị nứt, Sóc Phong nhanh chóng tới sát Hoa Thiên
Tuyết, chỉ thấy nàng cả người đẫm máu, hai mắt nhắm chặt lại, trên môi
lóe lên nụ cười khổ, cả người thả lỏng tựa như muốn cứ như vậy nằm ngủ
dưới này. Nhíu nhíu mày, ôm lấy thắt lưng Hoa Thiên Tuyết kéo lên.

Thiên Tuyết Truyền KỳTác giả: Hàn Tuyết LãnhTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngChật quá! Chật quá!! Thiên Tuyết cảm thấy có thứ gì đó đang bao bọc lấy cơ thể nàng, cả cơ thể bị cuốn theo một dòng nước xoáy. Nàng chợt cảm thấy bản thân tựa như đã thoát ra khỏi chỗ chật chội đó. -Ra rồi!!Ra rồi!!Đứa thứ hai ra rồi!!Là một thiên kim! Một giọng nói vang lên phía trên đầu Thiên Tuyết, nàng mở mắt, chỉ thấy một thiếu phu tầm 50 đang bế mình, bên cạnh là một người khác cũng đang bế một đứa trẻ sơ sinh khác. Thiên Tuyết hờ hững nhìn đứa trẻ kia, rồi lại nhìn nữ tử được gọi là nương của nàng từ từ lìa đời. Nàng đầu thai rồi sao? Mười hai năm sau,trong một căn nhà nhỏ nằm tách biệt với ngôi làng,tiếng nức nở vang lên, một sinh mệnh đang dần lụi tàn. -Tiểu Cốt, cha sắp đi rồi... -Hu hu...cha ơi... -Tiểu Cốt,sau khi cha đi...nhớ lên Mao Sơn tìm Thanh Hư đạo trưởng bái sư học nghệ... -Hu hu... con sẽ...cha ơi...đừng bỏ con... -Tiểu Tuyết...nhớ đi theo...giúp tỷ tỷ con...Con tuy còn nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện...khụ khụ... -Vâng,con sẽ. -Ðược...cha đi đây... Một sinh mệnh đã… Hoa Thiên Tuyết hít sâu một hơi, ngự gió bay lên lôi đài, vết thương ở sau lưng vẫn còn đau tới tê tái, nàng thầm đem Sóc Phong mắng một trăm lần, chết tiệt, có nhất thiết phải chém mạnh tới vậy không?Hoa Thiên Cốt đã được trị thương đầy đủ, lại còn được nghỉ ngơi trong một thời gian dài, vì vậy mà nhìn qua có vẻ chiếm ưu thế hơn. Nàng ta ngự kiếm bay lên đứng đối diện với Hoa Thiên Tuyết, sắc mặt nhìn qua vẫn có chút tái nhợt. Hoa Thiên Tuyết nhìn thấy mà đau lòng.Tiếng chuông vang lên, trận đấu lập tức được bắt đầu.Hoa Thiên Tuyết tất nhiên sẽ không xuất ra toàn bộ lực lượng bán thượng tiên của mình, dù sao trong trận này thắng thua không cưỡng cầu, Cốt Đầu thắng cũng được mà nàng thắng cũng chả sao, mục đích chính của nàng là muốn dò xét thực lực của Cốt Đầu, nàng không tin lúc đánh Nghê Mạn Quân Cốt Đầu sử dụng thực lực thật sự của mình, chắc hẳn trong này có ẩn tình gì. Hoặc là Cốt Đầu muốn che dấu thực lực hoặc là nàng bị gì đó cho nên không thể sử dụng toàn lực.Hoa Thiên Tuyết cố ý đè lại tốc độ của bản thân, vì vậy mà khi kiếm của nàng chém tới, Hoa Thiên Cốt đã rất nhanh sử dụng Đoạn Niệm đỡ lại. Sau đó lại ra chiêu phản công. Hai người cứ đỡ qua đỡ lại như vậy gần trăm chiêu mới có xu hướng khác.Hoa Thiên Tuyết đánh với Hoa Thiên Cốt, vừa đánh vừa đánh giá thực lực của nàng, không tồi, chiêu thức Cốt Đầu dùng với nàng so với lúc đánh với Nghê Mạn Quân mạnh hơn, xem ra lúc nãy Cốt Đầu là dấu thực lực. Đã tìm ra được đáp án mình cần, Hoa Thiên Tuyết cũng không có ý định đánh tiếp, nàng dần dần cố ý để Cốt Đầu dồn mình tới gần sát sàn đấu, định bụng sẽ làm như vô tình rơi khỏi lôi đài.Hoa Thiên Cốt đang đánh rất hăng bỗng dưng không hiểu sao lại rơi khỏi thân kiếm xuống mặt biển, Hoa Thiên Tuyết không suy nghĩ nhiều liền ngự gió bay tới đỡ nàng lại thì dị biến xuất hiện...Trong lúc mọi người không nhìn thấy do bị bóng lưng của Hoa Thiên Tuyết che khuất thì Hoa Thiên Cốt đã nhanh chóng tụ một thanh đoản đao bằng nước, lúc Hoa Thiên Tuyết ôm lấy Hoa Thiên Cốt thì cũng là lúc lưỡi đao nhằm trước ngực nàng đâm tới, Hoa Thiên Tuyết không ngờ sẽ xuất hiện tình trạng này, vốn nàng không đề phòng gì liền cứ như vậy ăn một đao. Cũng may nàng kịp né qua một chút cho nên không bị đâm trúng chỗ yếu hại.Hoa Thiên Tuyết sững sờ nhìn người đang nằm trong lòng mình, sau đó cười khổ một cái, buông Hoa Thiên Cốt ra, cả người cứ như vậy rơi xuống dưới mặt biển sâu, trước khi rơi xuống, Hoa Thiên Tuyết chợt nhìn thấy trong mắt Hoa Thiên Cốt lóe lên hoang mang.Cốt Đầu, tỷ hoang mang cái gì, không phải đây là điều tỷ muốn sao? Không phải tỷ muốn thắng sao, vậy muội thành toàn cho tỷ...Cứ như vậy, Hoa Thiên Tuyết liền chìm vào trong lòng biển, cái mát rười rượi của nước ùa vào khiến Hoa Thiên Tuyết cảm thấy cả người như được gột rửa.Vậy cũng tốt...Không cần phải đeo lên cái mặt nạ giả dối kia nữa...Cả hai cũng sẽ không mù mịt sương mờ với nhau nữa...Cốt Đầu, nếu đây là kết quả tỷ mong muốn thì muội đây sẽ thành toàn...Hai chúng ta từ nay...Sẽ không còn là tỷ muội tốt nữa...Hoa Thiên Tuyết vừa rơi xuống, rất nhiều người liền chạy đến cứu nàng, Sóc Phong trên người thương thế chồng chất nhưng lại là kẻ nhảy xuống đầu tiên, Lạc Thập Nhất, Hỏa Tịch, Vũ Thanh La, Hủ Mộc Thanh Lưu, Nghê Mạn Thiên thì chậm hơn, chỉ đành đứng trên mặt biển nhìn xuống, Bạch Bạch cũng muốn lao xuống liền bị Hủ Mộc Thanh Lưu ngăn lại, bảo rằng nó xuống chỉ gây phiền phức thêm, nghe vậy Bạch Bạch liền thôi, nằm trong lòng bàn tay Hủ Mộc Thanh Lưu lo lắng không thôi.Bạch Tử Họa và Ma Nghiêm cũng kích động muốn chạy xuống dưới xem xét tình hình nhưng lại không thể thất lễ trước nhiều người như vậy, chỉ có thể ngồi trên mà lòng sốt sắng cả lên. Sênh Tiêu Mặc phe phẩy quạt nhìn nhị sư huynh ngàn năm không đổi sắc mặt mà giờ lại có biểu tình như vậy, khóe môi cong lên nụ cười bí ẩn.Sư huynh a sư huynh, xem ra tình kiếp của huynh tới rồi.Sóc Phong bơi xuống dưới, tới gần Hoa Thiên Tuyết, cả hai đều bị thương, vết thương gặp nước liền nứt ra, máu loang lên trên mặt nước. Không quan tâm đến vết thương bị nứt, Sóc Phong nhanh chóng tới sát Hoa Thiên Tuyết, chỉ thấy nàng cả người đẫm máu, hai mắt nhắm chặt lại, trên môi lóe lên nụ cười khổ, cả người thả lỏng tựa như muốn cứ như vậy nằm ngủ dưới này. Nhíu nhíu mày, ôm lấy thắt lưng Hoa Thiên Tuyết kéo lên.

Chương 27