Nhật Bản - tokyo- thế kỷ XXI - ẦM - chiếc cửa bật mở, 1 người đàn ông trung niên hớt hải chạy vào. - lại là có chuyện gì? - người ngồi bên chiếc bàn lớn, góc khuất mặt lên tiếng. - đại.....đại ca, là tiểu thư muốn vào.- người đàn ông kia vừa thở gấp, vừa trưng ra bộ mặt thập phần sợ hãi, giọng run run. - cho nó vào, gọi người sửa chữa, chuẩn bị sửa căn phòng này - người trên ghế phất tay, ý bảo người kia ra ngoài - dạ - người đàn ông cung kính c*́i đầu, cửa đóng lại ……………… Cộc _ cộc _ cộc - 1 đạo âm thanh gõ cửa vang lên - vào đi - người trên ghế lên tiếng _ cạch _ 1 cô gái mặc kimono bước vào, trên đuôi áo và cuối ống tay điểm xuyết vài bông hoa đào nhỏ. Tóc tím bạc dài quá mông, trước 2 bên ngực buộc 1 phần nhỏ tóc bằng lụa trắng, tóc sau tùy tiện xoã xuống. Trên khuôn mặt trái xoan tinh xảo, tóc mái bằng đáng yêu ma mị, mắt tím đen như trời đêm, linh hoạt…
Chương 30
Nghe Nói: Tam Vương Gia Là Cuồng Vương PhiTác giả: Phụng PhụngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhật Bản - tokyo- thế kỷ XXI - ẦM - chiếc cửa bật mở, 1 người đàn ông trung niên hớt hải chạy vào. - lại là có chuyện gì? - người ngồi bên chiếc bàn lớn, góc khuất mặt lên tiếng. - đại.....đại ca, là tiểu thư muốn vào.- người đàn ông kia vừa thở gấp, vừa trưng ra bộ mặt thập phần sợ hãi, giọng run run. - cho nó vào, gọi người sửa chữa, chuẩn bị sửa căn phòng này - người trên ghế phất tay, ý bảo người kia ra ngoài - dạ - người đàn ông cung kính c*́i đầu, cửa đóng lại ……………… Cộc _ cộc _ cộc - 1 đạo âm thanh gõ cửa vang lên - vào đi - người trên ghế lên tiếng _ cạch _ 1 cô gái mặc kimono bước vào, trên đuôi áo và cuối ống tay điểm xuyết vài bông hoa đào nhỏ. Tóc tím bạc dài quá mông, trước 2 bên ngực buộc 1 phần nhỏ tóc bằng lụa trắng, tóc sau tùy tiện xoã xuống. Trên khuôn mặt trái xoan tinh xảo, tóc mái bằng đáng yêu ma mị, mắt tím đen như trời đêm, linh hoạt… hắc y nhân nhìn vào nàng, tiếp tục suy nghĩ- gia, nàng ko có khả năng - 1 tên đi ra, hẳn là chức vụ chỉ sau Thiếu Quân và Hoàng Lam Phương. Hắn nhíu mày, nói- vậy, Loan nhi, ngươi chinh phục được chứ? - lại phía nàng cười, tay mân mê tóc tím mượt mà c*̉a nàng.- vậy....- nàng vừa nói, vừa bỏ dải lụa khoác tay ra, xé 1 mảnh, bịn mắt lại. - các ngươi lên hết!Hoàng Lam Phương: gì đây, là khinh thường bọn họ sao? Dù gì c*̃ng là những người hắn uốn nắn cực khổ mấy năm, giờ mới lên trình độ như vậy. Có phải hay ko 1 lời c*̉a nàng liền đem công lao c*̉a hắn xuống sông, xuống biển a!- Loan nhi, như vậy có hơi....?Những hắc y nhân kia là ko đem nàng vào trong mắt. Yếu đuối nữ tử vẫn là yếu đuối nữ tử, ko cần làm bọn họ sợ hãi. Liền ko kiêng nể xông lên.tên lúc nãy nói nàng ko có tư cách, lưỡi kiếm đã gần kề cổ mà nàng vẫn chưa chuyển động. Hoàng Lam Phương hắn thấy vậy, hoảng hốt, liền đưa tay kéo nàng lại. Chưa chạm tới eo nàng, Loan Loan đã nhảy lộn 1 vòng, tóc tím uốn lượn. chân đứng lên mũi kiếm c*̉a tên hắc y nhân đó. Hắn giật mình. Nữ tử này thoạt ko có khinh công, nhưng tại sao có thể đứng trên kiếm mà người cầm ko thấy sức nặng, khinh công tuyệt đỉnh giới hạn. Hoàng Lam Phương ngồi đó mà khoé miệng run bần bật: cái này, ko phải trong Hoàng Bảo triều có mình hắn luyện được a?Nàng lại lộn thêm 1 vòng nữa. Đứng giữa đám hắc y nhân, khóe môi câu lên thành 1 đường xinh đẹp. đám hắc y nhân nhao nhao nhảy vào người nàng ám sát.1 phút sau, nàng nhảy lộn lại phía hắn, bỏ khăn- xong! - cười tươi- hả? Chúng ta còn chưa trúng phát nào? - 1 tên hắc y nhân lên tiếng.- mau xem phần tim các ngươi -1 màn vừa rồi đủ để hắn thấy tất cả: nàng tóc dài như vậy nhưng 1 cọng c*̃ng ko bị cắt. Động tác vô c*̀ng uyển chuyển. Nàng nhanh nhẹn đã rút trâm ra, điểm mỗi 1 dấu kim nhỏ phần tim bọn hắn. Đám người c*̉a hắn tuy là sát thủ hàng đầu, nhưng sao 1 loạt tấn công là thực vụng về- là 1 lỗ chấm nhỏ?-ngươi có? Ta c*̃ng y vậy?- Nàng đã làm gì?.............- vì các ngươi còn chỗ để ta sử dụng, nhưng mà nếu ko cần ta đã giết các ngươi - nàng vẻ mặt lãnh khốc vô tình nhìn đám người phía dưới- ta ơn chủ tử hạ thủ lưu tình- đám hắc ynhân nể phục lên.tiếng- các ngươi tinh thần đồng đội rất kém. 1 tuần sau ta tới kiểm tra, nghĩ ra 1 vài chiêu thức đánh nhóm cho ta.- RÕHoàng Lam Phương nụ cười sủng nịch nhìn nàng, ôn nhu nhéo nhéo chóp mũi nàng, ý nói: nữ nhân c*̉a ta, ngươi là số 1 nga!- Loan nhi, rất hay! - Hắn nóiĐám hắc y nhân giật mình, hiện tại mới để ý tên nữ tử này: LOAN. Trong Hoàng thành, chỉ có 1 người tên có chữ Loan mà tóc tím! Ko ai khác, đệ nhất tài nữ Uyển Như Loan Loan _ tam vương phi hiện tại- vương phi tha mạng, chúng thủ hạ thất lễ- đứng lên, nhớ kỹ lời ta! - nàng nắm tay hắn, rời đi.- cung tiễn vương phi - bọn hắn cung kính đápHoàng Lam Phương khoé mắt co giật: gì a? Có vương phi là bỏ luôn vương gia hắn sao??]
hắc y nhân nhìn vào nàng, tiếp tục suy nghĩ
- gia, nàng ko có khả năng - 1 tên đi ra, hẳn là chức vụ chỉ sau Thiếu Quân và Hoàng Lam Phương. Hắn nhíu mày, nói
- vậy, Loan nhi, ngươi chinh phục được chứ? - lại phía nàng cười, tay mân mê tóc tím mượt mà c*̉a nàng.
- vậy....- nàng vừa nói, vừa bỏ dải lụa khoác tay ra, xé 1 mảnh, bịn mắt lại. - các ngươi lên hết!
Hoàng Lam Phương: gì đây, là khinh thường bọn họ sao? Dù gì c*̃ng là những người hắn uốn nắn cực khổ mấy năm, giờ mới lên trình độ như vậy. Có phải hay ko 1 lời c*̉a nàng liền đem công lao c*̉a hắn xuống sông, xuống biển a!
- Loan nhi, như vậy có hơi....?
Những hắc y nhân kia là ko đem nàng vào trong mắt. Yếu đuối nữ tử vẫn là yếu đuối nữ tử, ko cần làm bọn họ sợ hãi. Liền ko kiêng nể xông lên.
tên lúc nãy nói nàng ko có tư cách, lưỡi kiếm đã gần kề cổ mà nàng vẫn chưa chuyển động. Hoàng Lam Phương hắn thấy vậy, hoảng hốt, liền đưa tay kéo nàng lại. Chưa chạm tới eo nàng, Loan Loan đã nhảy lộn 1 vòng, tóc tím uốn lượn. chân đứng lên mũi kiếm c*̉a tên hắc y nhân đó. Hắn giật mình. Nữ tử này thoạt ko có khinh công, nhưng tại sao có thể đứng trên kiếm mà người cầm ko thấy sức nặng, khinh công tuyệt đỉnh giới hạn. Hoàng Lam Phương ngồi đó mà khoé miệng run bần bật: cái này, ko phải trong Hoàng Bảo triều có mình hắn luyện được a?
Nàng lại lộn thêm 1 vòng nữa. Đứng giữa đám hắc y nhân, khóe môi câu lên thành 1 đường xinh đẹp. đám hắc y nhân nhao nhao nhảy vào người nàng ám sát.
1 phút sau, nàng nhảy lộn lại phía hắn, bỏ khăn
- xong! - cười tươi
- hả? Chúng ta còn chưa trúng phát nào? - 1 tên hắc y nhân lên tiếng.
- mau xem phần tim các ngươi -1 màn vừa rồi đủ để hắn thấy tất cả: nàng tóc dài như vậy nhưng 1 cọng c*̃ng ko bị cắt. Động tác vô c*̀ng uyển chuyển. Nàng nhanh nhẹn đã rút trâm ra, điểm mỗi 1 dấu kim nhỏ phần tim bọn hắn. Đám người c*̉a hắn tuy là sát thủ hàng đầu, nhưng sao 1 loạt tấn công là thực vụng về
- là 1 lỗ chấm nhỏ?
-ngươi có? Ta c*̃ng y vậy?
- Nàng đã làm gì?
.............
- vì các ngươi còn chỗ để ta sử dụng, nhưng mà nếu ko cần ta đã giết các ngươi - nàng vẻ mặt lãnh khốc vô tình nhìn đám người phía dưới
- ta ơn chủ tử hạ thủ lưu tình- đám hắc ynhân nể phục lên.tiếng
- các ngươi tinh thần đồng đội rất kém. 1 tuần sau ta tới kiểm tra, nghĩ ra 1 vài chiêu thức đánh nhóm cho ta.
- RÕ
Hoàng Lam Phương nụ cười sủng nịch nhìn nàng, ôn nhu nhéo nhéo chóp mũi nàng, ý nói: nữ nhân c*̉a ta, ngươi là số 1 nga!
- Loan nhi, rất hay! - Hắn nói
Đám hắc y nhân giật mình, hiện tại mới để ý tên nữ tử này: LOAN. Trong Hoàng thành, chỉ có 1 người tên có chữ Loan mà tóc tím! Ko ai khác, đệ nhất tài nữ Uyển Như Loan Loan _ tam vương phi hiện tại
- vương phi tha mạng, chúng thủ hạ thất lễ
- đứng lên, nhớ kỹ lời ta! - nàng nắm tay hắn, rời đi.
- cung tiễn vương phi - bọn hắn cung kính đáp
Hoàng Lam Phương khoé mắt co giật: gì a? Có vương phi là bỏ luôn vương gia hắn sao??]
Nghe Nói: Tam Vương Gia Là Cuồng Vương PhiTác giả: Phụng PhụngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhật Bản - tokyo- thế kỷ XXI - ẦM - chiếc cửa bật mở, 1 người đàn ông trung niên hớt hải chạy vào. - lại là có chuyện gì? - người ngồi bên chiếc bàn lớn, góc khuất mặt lên tiếng. - đại.....đại ca, là tiểu thư muốn vào.- người đàn ông kia vừa thở gấp, vừa trưng ra bộ mặt thập phần sợ hãi, giọng run run. - cho nó vào, gọi người sửa chữa, chuẩn bị sửa căn phòng này - người trên ghế phất tay, ý bảo người kia ra ngoài - dạ - người đàn ông cung kính c*́i đầu, cửa đóng lại ……………… Cộc _ cộc _ cộc - 1 đạo âm thanh gõ cửa vang lên - vào đi - người trên ghế lên tiếng _ cạch _ 1 cô gái mặc kimono bước vào, trên đuôi áo và cuối ống tay điểm xuyết vài bông hoa đào nhỏ. Tóc tím bạc dài quá mông, trước 2 bên ngực buộc 1 phần nhỏ tóc bằng lụa trắng, tóc sau tùy tiện xoã xuống. Trên khuôn mặt trái xoan tinh xảo, tóc mái bằng đáng yêu ma mị, mắt tím đen như trời đêm, linh hoạt… hắc y nhân nhìn vào nàng, tiếp tục suy nghĩ- gia, nàng ko có khả năng - 1 tên đi ra, hẳn là chức vụ chỉ sau Thiếu Quân và Hoàng Lam Phương. Hắn nhíu mày, nói- vậy, Loan nhi, ngươi chinh phục được chứ? - lại phía nàng cười, tay mân mê tóc tím mượt mà c*̉a nàng.- vậy....- nàng vừa nói, vừa bỏ dải lụa khoác tay ra, xé 1 mảnh, bịn mắt lại. - các ngươi lên hết!Hoàng Lam Phương: gì đây, là khinh thường bọn họ sao? Dù gì c*̃ng là những người hắn uốn nắn cực khổ mấy năm, giờ mới lên trình độ như vậy. Có phải hay ko 1 lời c*̉a nàng liền đem công lao c*̉a hắn xuống sông, xuống biển a!- Loan nhi, như vậy có hơi....?Những hắc y nhân kia là ko đem nàng vào trong mắt. Yếu đuối nữ tử vẫn là yếu đuối nữ tử, ko cần làm bọn họ sợ hãi. Liền ko kiêng nể xông lên.tên lúc nãy nói nàng ko có tư cách, lưỡi kiếm đã gần kề cổ mà nàng vẫn chưa chuyển động. Hoàng Lam Phương hắn thấy vậy, hoảng hốt, liền đưa tay kéo nàng lại. Chưa chạm tới eo nàng, Loan Loan đã nhảy lộn 1 vòng, tóc tím uốn lượn. chân đứng lên mũi kiếm c*̉a tên hắc y nhân đó. Hắn giật mình. Nữ tử này thoạt ko có khinh công, nhưng tại sao có thể đứng trên kiếm mà người cầm ko thấy sức nặng, khinh công tuyệt đỉnh giới hạn. Hoàng Lam Phương ngồi đó mà khoé miệng run bần bật: cái này, ko phải trong Hoàng Bảo triều có mình hắn luyện được a?Nàng lại lộn thêm 1 vòng nữa. Đứng giữa đám hắc y nhân, khóe môi câu lên thành 1 đường xinh đẹp. đám hắc y nhân nhao nhao nhảy vào người nàng ám sát.1 phút sau, nàng nhảy lộn lại phía hắn, bỏ khăn- xong! - cười tươi- hả? Chúng ta còn chưa trúng phát nào? - 1 tên hắc y nhân lên tiếng.- mau xem phần tim các ngươi -1 màn vừa rồi đủ để hắn thấy tất cả: nàng tóc dài như vậy nhưng 1 cọng c*̃ng ko bị cắt. Động tác vô c*̀ng uyển chuyển. Nàng nhanh nhẹn đã rút trâm ra, điểm mỗi 1 dấu kim nhỏ phần tim bọn hắn. Đám người c*̉a hắn tuy là sát thủ hàng đầu, nhưng sao 1 loạt tấn công là thực vụng về- là 1 lỗ chấm nhỏ?-ngươi có? Ta c*̃ng y vậy?- Nàng đã làm gì?.............- vì các ngươi còn chỗ để ta sử dụng, nhưng mà nếu ko cần ta đã giết các ngươi - nàng vẻ mặt lãnh khốc vô tình nhìn đám người phía dưới- ta ơn chủ tử hạ thủ lưu tình- đám hắc ynhân nể phục lên.tiếng- các ngươi tinh thần đồng đội rất kém. 1 tuần sau ta tới kiểm tra, nghĩ ra 1 vài chiêu thức đánh nhóm cho ta.- RÕHoàng Lam Phương nụ cười sủng nịch nhìn nàng, ôn nhu nhéo nhéo chóp mũi nàng, ý nói: nữ nhân c*̉a ta, ngươi là số 1 nga!- Loan nhi, rất hay! - Hắn nóiĐám hắc y nhân giật mình, hiện tại mới để ý tên nữ tử này: LOAN. Trong Hoàng thành, chỉ có 1 người tên có chữ Loan mà tóc tím! Ko ai khác, đệ nhất tài nữ Uyển Như Loan Loan _ tam vương phi hiện tại- vương phi tha mạng, chúng thủ hạ thất lễ- đứng lên, nhớ kỹ lời ta! - nàng nắm tay hắn, rời đi.- cung tiễn vương phi - bọn hắn cung kính đápHoàng Lam Phương khoé mắt co giật: gì a? Có vương phi là bỏ luôn vương gia hắn sao??]