"Bác Phúc con đây này" một cô gái từ trong cửa VIP sân bay bước ra vẫy vẫy tay chào một người đàn ông trung niên. "Cô chủ mới về" người đàn ông trung niên đó là quản gia nhà họ Trần. Cúi đầu chào nó. "Bác Phúc cứ gọi con là Hà Phương" nó quay lại phản bác Xong một màn chào hỏi thì hai bác cháu cũng chịu lên xe quay về biệt thự. Đã 13 năm kể từ ngày nó qua Mỹ khung cảnh cũng đã thay đổi nhiều, đường xá cũng náo nhiệt hẳn lên, dọc hai bên đường là hàng cây xanh mượt trải dài theo lối đi. Đến nơi nó xuống xe là chạy thẳng vào trong bếp gọi bà vú của nó lúc nhỏ "Vú thẩm con đói quá, có gì ăn chưa ạ" Ai cũng tròn xoe mắt nhìn nó, vì không ngờ cô chủ của họ càng lớn càng đẹp hẳn ra, lại còn rất quyết rũ nữa. "E hèm về tới nhà không chào hỏi ai là đã chạy vào bếp tìm đồ ăn rồi" ông bà Trần thấy con gái cưng về không chào hỏi liền lên tiếng nhắc nhở "Í con nào có ý đó đâu" nó quay lại cười nịnh hót ba mẹ mình, "tại con đói quá nên mới vậy, sorry ba mẹ nhiều" nó vừa nói vừa chạy lại thơm má…
Chương 25: Câu chuyện tuổi thơ (ii)
Cô Vợ Bướng Bỉnh Khó BảoTác giả: Senajung99"Bác Phúc con đây này" một cô gái từ trong cửa VIP sân bay bước ra vẫy vẫy tay chào một người đàn ông trung niên. "Cô chủ mới về" người đàn ông trung niên đó là quản gia nhà họ Trần. Cúi đầu chào nó. "Bác Phúc cứ gọi con là Hà Phương" nó quay lại phản bác Xong một màn chào hỏi thì hai bác cháu cũng chịu lên xe quay về biệt thự. Đã 13 năm kể từ ngày nó qua Mỹ khung cảnh cũng đã thay đổi nhiều, đường xá cũng náo nhiệt hẳn lên, dọc hai bên đường là hàng cây xanh mượt trải dài theo lối đi. Đến nơi nó xuống xe là chạy thẳng vào trong bếp gọi bà vú của nó lúc nhỏ "Vú thẩm con đói quá, có gì ăn chưa ạ" Ai cũng tròn xoe mắt nhìn nó, vì không ngờ cô chủ của họ càng lớn càng đẹp hẳn ra, lại còn rất quyết rũ nữa. "E hèm về tới nhà không chào hỏi ai là đã chạy vào bếp tìm đồ ăn rồi" ông bà Trần thấy con gái cưng về không chào hỏi liền lên tiếng nhắc nhở "Í con nào có ý đó đâu" nó quay lại cười nịnh hót ba mẹ mình, "tại con đói quá nên mới vậy, sorry ba mẹ nhiều" nó vừa nói vừa chạy lại thơm má… Chắc sẽ có rất nhiều bn thắc mắc là tại sao Hà Nhi là chị dâu nó, mà cái tên đó lại được nhắc đến trong câu chuyện của John. Hay để au bật mí một chút nha!Trần Hà Nhi tức là chị dâu nó không phải là tên thật. Chỉ là nhà họ Trần nhận nuôi từ lúc nhỏ nên, ms có cái tên này. Chứ tên thật là Bảo Uyên. Cuối chuyện m.n sẽ hỉu hơn, au cho bật mí như v thôi_______________________"Côbéđãngủmộtgiấckhádài,khitỉnhdậynhìnchúngtôihỏi"Đâylàđâu?Cácngườilàai?"gia đình chúng tôi cũng ngạc nhiên vì cô bé tỉnh lại chẳng nhớ chuyện gì xảy ra với mình cả."Côbéconkhôngnhớgìsao"mẹtôihỏixemcôbécónhớrađiềugìkhông?.Nhưngrồicôbéchẳngnhớđiềugìcả.Quamộtthờigiantiếpxúcvớicôbé,thìquyết địnhnhậnnuôicôbé,đểcóthểtheodõibệnhtìnhtùylúcđótôicònnhỏnhưnglàngườiluônchămsócchocôbé.Côbécũngkhôngkítúcxámàdọnquanhàchúngtôiở,cùnglúcđócôđãdẫntheohaicôbạnmủmmỉm,đángyêuvềnhàchúngtôi.Chúngtôinhưmộtđạigia đìnhvậy,mỗikhicóanhcủacôbéquathămthìcôbélạichạyvềkítúcxánhưmìnhởđó.Haicôbạncủacôbéluôngiúpđỡnhữnglúckhôngcònlàchíchmình,bacôthânnhaunhưchịemruộtmộtngườigặpchuyệnlàhaingườicònlạisẽcuống quítcảlên.Thờigiancứthếtrôiđibốnchúngtôicùngnhaulớnlên,chođếnngàykiabệnhcủacôbéđột nhiênlạilêncơn,côbéchạyrangoàinóiđitìmem,nếukhôngemcôbésẽgặpnguy hiểm.Chúngtôichẳngkịpngănlạithìđãchạyrangoàimất,cảbangườichúngtôitìmmãi,sợcôbétựlàmhạimìnhvàngườikhácvìmọikhilêncơncôbésẽtựcàoráchmặtmình."Merry,emởđâurađâyđi""Merry,màyrađâyđi"chúngtôikêugọimàchẳngthấyđếnkhitôigặpemấyđangngồixuốngđườngvànhìnmộtchàngtrai,códángvẻrấttaonhã,đangngồixuốngcạnhbêncôbéđó,chắclàhỏivàiđiềugìđótôicũngkhôngdámkhẳng định,nhưngtôibiếtkhicôbégặpchàngtraiđó,ýthứccũng đãdầndầntỉnhtáolại.Ởchàngtraicógìđólàmchocôbétrầmổntrởlại.Khichúngtôiđưacôbévềthìlúcnàocũngngồicườitủm tỉmsuốt,cólúclạingồingâmngavàicakhúcquenthuộc.Tôikểnãygiờchắcmọingườicũngđoánđượccôbékialàaiphảikhông,đóchínhlàHàPhương,còncậuchàngtraikialàchínhlàKhánhPhong,chồngcủaemấy.VàtôimuốnkểchomọingườibiếtrằngemấylàmộtđạitỷcủabangPhươngNhi,trongbangcócảbangườichúngtôi.""Đây là chuyện gì hả?, Hà Phương tại sao nó lại bị vậy chứ" anh nó ngồi nghe nãy giờ cầu mong không phải nó nhưng sự thật đã quá phũ phàng, người em duy nhất còn lại cũng phải gánh chịu một căn bệnh quái dị đó chứ."Tôi luôn theo dõi bệnh tình em ấy thì đây là chứng bệnh tâm lý khá đặc biệt" John giải thích cho mọi người hiểu về bệnh của nó."Nhưng Hà Phương tại sao lại lập bang hội?" Chị nó cũng không ngồi yên được nữa nên hỏi."Chuyện này chúng em không giúp chị được" Ngọc nói giọng khá áy náy vì không giải thích được cho người kia"Tại sao chứ?" chị nó không chịu buông tha vẫn cố gắng hỏi."Mọi người muốn biết thêm nhiều chuyện vậy hãy hỏi em ấy, chúng tôi không thể" John không muốn kể tiếp vì không muốn xâm phạm vào đời tư cá nhân của nó. "Tôi xin lỗi, không giải thích được nữa. Và muốn nhắc mọi người một chuyện là đừng nói gì cho em ấy biết nếu không tính mạng của ba anh em chúng tôi sẽ không được giữ được." anh ta vừa dứt lời thì........"Có chuyện gì mà không được kể cho em nghe vậy" từ trên lầu nó bước xuống làm tất cả những người có mặt đều hoang mang không biết nảy giờ nó có nghe gì không nữa."Hảảảảả"...............Cho au xin lỗi nha, vì dọn dẹp nên không ra sớm được. Chap này thấy nó sao sao á, hi vọng không vì vậy mà bơ au nha ^^
Chắc sẽ có rất nhiều bn thắc mắc là tại sao Hà Nhi là chị dâu nó, mà cái tên đó lại được nhắc đến trong câu chuyện của John. Hay để au bật mí một chút nha!
Trần Hà Nhi tức là chị dâu nó không phải là tên thật. Chỉ là nhà họ Trần nhận nuôi từ lúc nhỏ nên, ms có cái tên này. Chứ tên thật là Bảo Uyên. Cuối chuyện m.n sẽ hỉu hơn, au cho bật mí như v thôi
_______________________
"
Cô
bé
đã
ngủ
một
giấc
khá
dài
,
khi
tỉnh
dậy
nhìn
chúng
tôi
hỏi
"
Đây
là
đâu
?
Các
người
là
ai
?"
gia đình chúng tôi cũng ngạc nhiên vì cô bé tỉnh lại chẳng nhớ chuyện gì xảy ra với mình cả.
"
Cô
bé
con
không
nhớ
gì
sao
"
mẹ
tôi
hỏi
xem
cô
bé
có
nhớ
ra
điều
gì
không?.
Nhưng
rồi
cô
bé
chẳng
nhớ
điều
gì
cả
.
Qua
một
thời
gian
tiếp
xúc
với
cô
bé
,
thì
quyết định
nhận
nuôi
cô
bé
,
để
có
thể
theo
dõi
bệnh
tình
tùy
lúc
đó
tôi
còn
nhỏ
nhưng
là
người
luôn
chăm
sóc
cho
cô
bé
.
Cô
bé
cũng
không
kí
túc
xá
mà
dọn
qua
nhà
chúng
tôi
ở
,
cùng
lúc
đó
cô
đã
dẫn
theo
hai
cô
bạn
mủm
mỉm
,
đáng
yêu
về
nhà
chúng
tôi
.
Chúng
tôi
như
một
đại
gia đình
vậy
,
mỗi
khi
có
anh
của
cô
bé
qua
thăm
thì
cô
bé
lại
chạy
về
kí
túc
xá
như
mình
ở
đó
.
Hai
cô
bạn
của
cô
bé
luôn
giúp
đỡ
những
lúc
không
còn
là
chích
mình
,
ba
cô
thân
nhau
như
chị
em
ruột
một
người
gặp
chuyện
là
hai
người
còn
lại
sẽ
cuống quít
cả
lên
.
Thời
gian
cứ
thế
trôi
đi
bốn
chúng
tôi
cùng
nhau
lớn
lên
,
cho
đến
ngày
kia
bệnh
của
cô
bé
đột nhiên
lại
lên
cơn
,
cô
bé
chạy
ra
ngoài
nói
đi
tìm
em
,
nếu
không
em
cô
bé
sẽ
gặp
nguy hiểm
.
Chúng
tôi
chẳng
kịp
ngăn
lại
thì
đã
chạy
ra
ngoài
mất
,
cả
ba
người
chúng
tôi
tìm
mãi
,
sợ
cô
bé
tự
làm
hại
mình
và
người
khác
vì
mọi
khi
lên
cơn
cô
bé
sẽ
tự
cào
rách
mặt
mình
.
"Merry,
em
ở
đâu
ra
đây
đi
"
"Merry,
mày
ra
đây
đi
"
chúng
tôi
kêu
gọi
mà
chẳng
thấy
đến
khi
tôi
gặp
em
ấy
đang
ngồi
xuống
đường
và
nhìn
một
chàng
trai
,
có
dáng
vẻ
rất
tao
nhã,
đang
ngồi
xuống
cạnh
bên
cô
bé
đó
,
chắc
là
hỏi
vài
điều
gì
đó
tôi
cũng
không
dám
khẳng định
,
nhưng
tôi
biết
khi
cô
bé
gặp
chàng
trai
đó
,
ý
thức
cũng đã
dần
dần
tỉnh
táo
lại
.
Ở
chàng
trai
có
gì
đó
làm
cho
cô
bé
trầm
ổn
trở
lại
.
Khi
chúng
tôi
đưa
cô
bé
về
thì
lúc
nào
cũng
ngồi
cười
tủm tỉm
suốt
,
có
lúc
lại
ngồi
ngâm
nga
vài
ca
khúc
quen
thuộc
.
Tôi
kể
nãy
giờ
chắc
mọi
người
cũng
đoán
được
cô
bé
kia
là
ai
phải
không
,
đó
chính
là
Hà
Phương
,
còn
cậu
chàng
trai
kia
là
chính
là
Khánh
Phong
,
chồng
của
em
ấy
.
Và
tôi
muốn
kể
cho
mọi
người
biết
rằng
em
ấy
là
một
đại
tỷ
của
bang
Phương
Nhi
,
trong
bang
có
cả
ba
người
chúng
tôi
."
"Đây là chuyện gì hả?, Hà Phương tại sao nó lại bị vậy chứ" anh nó ngồi nghe nãy giờ cầu mong không phải nó nhưng sự thật đã quá phũ phàng, người em duy nhất còn lại cũng phải gánh chịu một căn bệnh quái dị đó chứ.
"Tôi luôn theo dõi bệnh tình em ấy thì đây là chứng bệnh tâm lý khá đặc biệt" John giải thích cho mọi người hiểu về bệnh của nó.
"Nhưng Hà Phương tại sao lại lập bang hội?" Chị nó cũng không ngồi yên được nữa nên hỏi.
"Chuyện này chúng em không giúp chị được" Ngọc nói giọng khá áy náy vì không giải thích được cho người kia
"Tại sao chứ?" chị nó không chịu buông tha vẫn cố gắng hỏi.
"Mọi người muốn biết thêm nhiều chuyện vậy hãy hỏi em ấy, chúng tôi không thể" John không muốn kể tiếp vì không muốn xâm phạm vào đời tư cá nhân của nó. "Tôi xin lỗi, không giải thích được nữa. Và muốn nhắc mọi người một chuyện là đừng nói gì cho em ấy biết nếu không tính mạng của ba anh em chúng tôi sẽ không được giữ được." anh ta vừa dứt lời thì
........
"Có chuyện gì mà không được kể cho em nghe vậy" từ trên lầu nó bước xuống làm tất cả những người có mặt đều hoang mang không biết nảy giờ nó có nghe gì không nữa.
"Hảảảảả"
...............
Cho au xin lỗi nha, vì dọn dẹp nên không ra sớm được. Chap này thấy nó sao sao á, hi vọng không vì vậy mà bơ au nha ^^
Cô Vợ Bướng Bỉnh Khó BảoTác giả: Senajung99"Bác Phúc con đây này" một cô gái từ trong cửa VIP sân bay bước ra vẫy vẫy tay chào một người đàn ông trung niên. "Cô chủ mới về" người đàn ông trung niên đó là quản gia nhà họ Trần. Cúi đầu chào nó. "Bác Phúc cứ gọi con là Hà Phương" nó quay lại phản bác Xong một màn chào hỏi thì hai bác cháu cũng chịu lên xe quay về biệt thự. Đã 13 năm kể từ ngày nó qua Mỹ khung cảnh cũng đã thay đổi nhiều, đường xá cũng náo nhiệt hẳn lên, dọc hai bên đường là hàng cây xanh mượt trải dài theo lối đi. Đến nơi nó xuống xe là chạy thẳng vào trong bếp gọi bà vú của nó lúc nhỏ "Vú thẩm con đói quá, có gì ăn chưa ạ" Ai cũng tròn xoe mắt nhìn nó, vì không ngờ cô chủ của họ càng lớn càng đẹp hẳn ra, lại còn rất quyết rũ nữa. "E hèm về tới nhà không chào hỏi ai là đã chạy vào bếp tìm đồ ăn rồi" ông bà Trần thấy con gái cưng về không chào hỏi liền lên tiếng nhắc nhở "Í con nào có ý đó đâu" nó quay lại cười nịnh hót ba mẹ mình, "tại con đói quá nên mới vậy, sorry ba mẹ nhiều" nó vừa nói vừa chạy lại thơm má… Chắc sẽ có rất nhiều bn thắc mắc là tại sao Hà Nhi là chị dâu nó, mà cái tên đó lại được nhắc đến trong câu chuyện của John. Hay để au bật mí một chút nha!Trần Hà Nhi tức là chị dâu nó không phải là tên thật. Chỉ là nhà họ Trần nhận nuôi từ lúc nhỏ nên, ms có cái tên này. Chứ tên thật là Bảo Uyên. Cuối chuyện m.n sẽ hỉu hơn, au cho bật mí như v thôi_______________________"Côbéđãngủmộtgiấckhádài,khitỉnhdậynhìnchúngtôihỏi"Đâylàđâu?Cácngườilàai?"gia đình chúng tôi cũng ngạc nhiên vì cô bé tỉnh lại chẳng nhớ chuyện gì xảy ra với mình cả."Côbéconkhôngnhớgìsao"mẹtôihỏixemcôbécónhớrađiềugìkhông?.Nhưngrồicôbéchẳngnhớđiềugìcả.Quamộtthờigiantiếpxúcvớicôbé,thìquyết địnhnhậnnuôicôbé,đểcóthểtheodõibệnhtìnhtùylúcđótôicònnhỏnhưnglàngườiluônchămsócchocôbé.Côbécũngkhôngkítúcxámàdọnquanhàchúngtôiở,cùnglúcđócôđãdẫntheohaicôbạnmủmmỉm,đángyêuvềnhàchúngtôi.Chúngtôinhưmộtđạigia đìnhvậy,mỗikhicóanhcủacôbéquathămthìcôbélạichạyvềkítúcxánhưmìnhởđó.Haicôbạncủacôbéluôngiúpđỡnhữnglúckhôngcònlàchíchmình,bacôthânnhaunhưchịemruộtmộtngườigặpchuyệnlàhaingườicònlạisẽcuống quítcảlên.Thờigiancứthếtrôiđibốnchúngtôicùngnhaulớnlên,chođếnngàykiabệnhcủacôbéđột nhiênlạilêncơn,côbéchạyrangoàinóiđitìmem,nếukhôngemcôbésẽgặpnguy hiểm.Chúngtôichẳngkịpngănlạithìđãchạyrangoàimất,cảbangườichúngtôitìmmãi,sợcôbétựlàmhạimìnhvàngườikhácvìmọikhilêncơncôbésẽtựcàoráchmặtmình."Merry,emởđâurađâyđi""Merry,màyrađâyđi"chúngtôikêugọimàchẳngthấyđếnkhitôigặpemấyđangngồixuốngđườngvànhìnmộtchàngtrai,códángvẻrấttaonhã,đangngồixuốngcạnhbêncôbéđó,chắclàhỏivàiđiềugìđótôicũngkhôngdámkhẳng định,nhưngtôibiếtkhicôbégặpchàngtraiđó,ýthứccũng đãdầndầntỉnhtáolại.Ởchàngtraicógìđólàmchocôbétrầmổntrởlại.Khichúngtôiđưacôbévềthìlúcnàocũngngồicườitủm tỉmsuốt,cólúclạingồingâmngavàicakhúcquenthuộc.Tôikểnãygiờchắcmọingườicũngđoánđượccôbékialàaiphảikhông,đóchínhlàHàPhương,còncậuchàngtraikialàchínhlàKhánhPhong,chồngcủaemấy.VàtôimuốnkểchomọingườibiếtrằngemấylàmộtđạitỷcủabangPhươngNhi,trongbangcócảbangườichúngtôi.""Đây là chuyện gì hả?, Hà Phương tại sao nó lại bị vậy chứ" anh nó ngồi nghe nãy giờ cầu mong không phải nó nhưng sự thật đã quá phũ phàng, người em duy nhất còn lại cũng phải gánh chịu một căn bệnh quái dị đó chứ."Tôi luôn theo dõi bệnh tình em ấy thì đây là chứng bệnh tâm lý khá đặc biệt" John giải thích cho mọi người hiểu về bệnh của nó."Nhưng Hà Phương tại sao lại lập bang hội?" Chị nó cũng không ngồi yên được nữa nên hỏi."Chuyện này chúng em không giúp chị được" Ngọc nói giọng khá áy náy vì không giải thích được cho người kia"Tại sao chứ?" chị nó không chịu buông tha vẫn cố gắng hỏi."Mọi người muốn biết thêm nhiều chuyện vậy hãy hỏi em ấy, chúng tôi không thể" John không muốn kể tiếp vì không muốn xâm phạm vào đời tư cá nhân của nó. "Tôi xin lỗi, không giải thích được nữa. Và muốn nhắc mọi người một chuyện là đừng nói gì cho em ấy biết nếu không tính mạng của ba anh em chúng tôi sẽ không được giữ được." anh ta vừa dứt lời thì........"Có chuyện gì mà không được kể cho em nghe vậy" từ trên lầu nó bước xuống làm tất cả những người có mặt đều hoang mang không biết nảy giờ nó có nghe gì không nữa."Hảảảảả"...............Cho au xin lỗi nha, vì dọn dẹp nên không ra sớm được. Chap này thấy nó sao sao á, hi vọng không vì vậy mà bơ au nha ^^