"Bác Phúc con đây này" một cô gái từ trong cửa VIP sân bay bước ra vẫy vẫy tay chào một người đàn ông trung niên. "Cô chủ mới về" người đàn ông trung niên đó là quản gia nhà họ Trần. Cúi đầu chào nó. "Bác Phúc cứ gọi con là Hà Phương" nó quay lại phản bác Xong một màn chào hỏi thì hai bác cháu cũng chịu lên xe quay về biệt thự. Đã 13 năm kể từ ngày nó qua Mỹ khung cảnh cũng đã thay đổi nhiều, đường xá cũng náo nhiệt hẳn lên, dọc hai bên đường là hàng cây xanh mượt trải dài theo lối đi. Đến nơi nó xuống xe là chạy thẳng vào trong bếp gọi bà vú của nó lúc nhỏ "Vú thẩm con đói quá, có gì ăn chưa ạ" Ai cũng tròn xoe mắt nhìn nó, vì không ngờ cô chủ của họ càng lớn càng đẹp hẳn ra, lại còn rất quyết rũ nữa. "E hèm về tới nhà không chào hỏi ai là đã chạy vào bếp tìm đồ ăn rồi" ông bà Trần thấy con gái cưng về không chào hỏi liền lên tiếng nhắc nhở "Í con nào có ý đó đâu" nó quay lại cười nịnh hót ba mẹ mình, "tại con đói quá nên mới vậy, sorry ba mẹ nhiều" nó vừa nói vừa chạy lại thơm má…
Chương 25-2: Ngoại truyện
Cô Vợ Bướng Bỉnh Khó BảoTác giả: Senajung99"Bác Phúc con đây này" một cô gái từ trong cửa VIP sân bay bước ra vẫy vẫy tay chào một người đàn ông trung niên. "Cô chủ mới về" người đàn ông trung niên đó là quản gia nhà họ Trần. Cúi đầu chào nó. "Bác Phúc cứ gọi con là Hà Phương" nó quay lại phản bác Xong một màn chào hỏi thì hai bác cháu cũng chịu lên xe quay về biệt thự. Đã 13 năm kể từ ngày nó qua Mỹ khung cảnh cũng đã thay đổi nhiều, đường xá cũng náo nhiệt hẳn lên, dọc hai bên đường là hàng cây xanh mượt trải dài theo lối đi. Đến nơi nó xuống xe là chạy thẳng vào trong bếp gọi bà vú của nó lúc nhỏ "Vú thẩm con đói quá, có gì ăn chưa ạ" Ai cũng tròn xoe mắt nhìn nó, vì không ngờ cô chủ của họ càng lớn càng đẹp hẳn ra, lại còn rất quyết rũ nữa. "E hèm về tới nhà không chào hỏi ai là đã chạy vào bếp tìm đồ ăn rồi" ông bà Trần thấy con gái cưng về không chào hỏi liền lên tiếng nhắc nhở "Í con nào có ý đó đâu" nó quay lại cười nịnh hót ba mẹ mình, "tại con đói quá nên mới vậy, sorry ba mẹ nhiều" nó vừa nói vừa chạy lại thơm má… Au xin dành ra chap này để giải thích cho chap 24, 25. Đừng vì kh hỉu mà cho au ăn bơ_________________________Chap 24 nói về bệnh của nó. Kể từ sau khi tai nạn lúc nó được 5t thì đã mắc một chứng bệnh tâm lý hiếm gặp. Sau khi nó biết mình có chứng bệnh kì quái là mỗi lần nhìn vào gương sẽ nhớ đến một người có khuôn mặt giống mình, và hình ảnh của quá khứ lại cứ ùa về trong tích tắc và nó hoàn toàn không kiểm soát được ý thức của mình, mà làm tổn thương chính mình, vì vậy nó quyết định sang Mỹ, nó không muốn gia đình li thêm chuyện của mình.Khi qua Mỹ thì nó gặp được gia đình của John trong lúc không kiểm soát chính mình, và rồi đã được gia đình đó nhận nuôi, và điều trị cho nó.Có lần nó đi học thì quen được hai cô bạn cũng là du học sinh, nên cả ba rất thân nhau, luôn giúp đỡ lẫn nhau như chị em ruột.Đólàýcủachap24màaumuốngửiđếnm.n_____________________Chap 25 là kể về cuộc gặp gỡ tình cờ của hắn và nó trong lúc nó chẳng biết mình là ai. Thì hắn đã giúp đỡ nó tỉnh táo hơn."Cô bé sao vậy, không nên chạy lung tung" trong lúc hoảng loạn thì nó lao thẳng vào xe của hắn, cũng may tài xế thắng kịp thời, hắn chậm rãi bước xuống xe và đi đến chỗ nó đang ngồi trên đất mà kêu tên ai đó."....." hắn cứ hỏi nó, mà dường như nó chẳng nghe thấy gì, mọi thứ đối với nó bây giờ đều là hư không, chỉ có đôi mắt hắn mới thật, thế rồi nó cứ nhìn vào đôi mắt của hắn một cách đầy đắm đuối cứ như mấy người ảo thuật gia thôi miên vậy, cứ nhìn... cứ nhìn. Đôi mắt hắn giúp nó tỉnh táo hẳn lên, nó cảm thấy đó là đôi mắt đẹp nhất nó từng gặp, đôi mắt cho nó cảm giác thật bình yên như đang trên một cô đảo nào đó, chỉ có gió biển và những cơn sóng rì rào cứ vỗ, cho nó một cảm giác thật lạ.Và rồi nó cũng dần tỉnh ra, nhưng nó chưa kịp nói câu gì thì đã bị hai người bạn lôi đi mất.Và từ lúc đó nó muốn mình mau chống hết chứng bệnh kì quái này để đi tìm đi tìm đôi mắt cho nó bình yên và trầm ổn, giúp nó thoát ra khỏi bóng tối đang vây quanh nó từng giờ từng khắc.Aunghĩchắccácbạncũnghiểurồiha,vàaucũngđãgiải thíchnữ9iunam9nhưthếnàorồi,ngườitagọilàsétđánháitìnhđó.Cácbnnhớđóntheodõitípnha,cảmơnạNếu bn nào còn chưa hỉu vấn đề gì thì cứ ib cho au, au sẽ trả lời tất.
Au xin dành ra chap này để giải thích cho chap 24, 25. Đừng vì kh hỉu mà cho au ăn bơ
_________________________
Chap 24 nói về bệnh của nó. Kể từ sau khi tai nạn lúc nó được 5t thì đã mắc một chứng bệnh tâm lý hiếm gặp. Sau khi nó biết mình có chứng bệnh kì quái là mỗi lần nhìn vào gương sẽ nhớ đến một người có khuôn mặt giống mình, và hình ảnh của quá khứ lại cứ ùa về trong tích tắc và nó hoàn toàn không kiểm soát được ý thức của mình, mà làm tổn thương chính mình, vì vậy nó quyết định sang Mỹ, nó không muốn gia đình li thêm chuyện của mình.
Khi qua Mỹ thì nó gặp được gia đình của John trong lúc không kiểm soát chính mình, và rồi đã được gia đình đó nhận nuôi, và điều trị cho nó.
Có lần nó đi học thì quen được hai cô bạn cũng là du học sinh, nên cả ba rất thân nhau, luôn giúp đỡ lẫn nhau như chị em ruột.
Đó
là
ý
của
chap
24
mà
au
muốn
gửi
đến
m.
n
_____________________
Chap 25 là kể về cuộc gặp gỡ tình cờ của hắn và nó trong lúc nó chẳng biết mình là ai. Thì hắn đã giúp đỡ nó tỉnh táo hơn.
"Cô bé sao vậy, không nên chạy lung tung" trong lúc hoảng loạn thì nó lao thẳng vào xe của hắn, cũng may tài xế thắng kịp thời, hắn chậm rãi bước xuống xe và đi đến chỗ nó đang ngồi trên đất mà kêu tên ai đó.
"....." hắn cứ hỏi nó, mà dường như nó chẳng nghe thấy gì, mọi thứ đối với nó bây giờ đều là hư không, chỉ có đôi mắt hắn mới thật, thế rồi nó cứ nhìn vào đôi mắt của hắn một cách đầy đắm đuối cứ như mấy người ảo thuật gia thôi miên vậy, cứ nhìn... cứ nhìn. Đôi mắt hắn giúp nó tỉnh táo hẳn lên, nó cảm thấy đó là đôi mắt đẹp nhất nó từng gặp, đôi mắt cho nó cảm giác thật bình yên như đang trên một cô đảo nào đó, chỉ có gió biển và những cơn sóng rì rào cứ vỗ, cho nó một cảm giác thật lạ.
Và rồi nó cũng dần tỉnh ra, nhưng nó chưa kịp nói câu gì thì đã bị hai người bạn lôi đi mất.
Và từ lúc đó nó muốn mình mau chống hết chứng bệnh kì quái này để đi tìm đi tìm đôi mắt cho nó bình yên và trầm ổn, giúp nó thoát ra khỏi bóng tối đang vây quanh nó từng giờ từng khắc.
Au
nghĩ
chắc
các
bạn
cũng
hiểu
rồi
ha
,
và
au
cũng
đã
giải thích
nữ
9
iu
nam
9
như
thế
nào
rồi
,
người
ta
gọi
là
sét
đánh
ái
tình
đó.
Các
bn
nhớ
đón
theo
dõi
típ
nha
,
cảm
ơn
ạ
Nếu bn nào còn chưa hỉu vấn đề gì thì cứ ib cho au, au sẽ trả lời tất.
Cô Vợ Bướng Bỉnh Khó BảoTác giả: Senajung99"Bác Phúc con đây này" một cô gái từ trong cửa VIP sân bay bước ra vẫy vẫy tay chào một người đàn ông trung niên. "Cô chủ mới về" người đàn ông trung niên đó là quản gia nhà họ Trần. Cúi đầu chào nó. "Bác Phúc cứ gọi con là Hà Phương" nó quay lại phản bác Xong một màn chào hỏi thì hai bác cháu cũng chịu lên xe quay về biệt thự. Đã 13 năm kể từ ngày nó qua Mỹ khung cảnh cũng đã thay đổi nhiều, đường xá cũng náo nhiệt hẳn lên, dọc hai bên đường là hàng cây xanh mượt trải dài theo lối đi. Đến nơi nó xuống xe là chạy thẳng vào trong bếp gọi bà vú của nó lúc nhỏ "Vú thẩm con đói quá, có gì ăn chưa ạ" Ai cũng tròn xoe mắt nhìn nó, vì không ngờ cô chủ của họ càng lớn càng đẹp hẳn ra, lại còn rất quyết rũ nữa. "E hèm về tới nhà không chào hỏi ai là đã chạy vào bếp tìm đồ ăn rồi" ông bà Trần thấy con gái cưng về không chào hỏi liền lên tiếng nhắc nhở "Í con nào có ý đó đâu" nó quay lại cười nịnh hót ba mẹ mình, "tại con đói quá nên mới vậy, sorry ba mẹ nhiều" nó vừa nói vừa chạy lại thơm má… Au xin dành ra chap này để giải thích cho chap 24, 25. Đừng vì kh hỉu mà cho au ăn bơ_________________________Chap 24 nói về bệnh của nó. Kể từ sau khi tai nạn lúc nó được 5t thì đã mắc một chứng bệnh tâm lý hiếm gặp. Sau khi nó biết mình có chứng bệnh kì quái là mỗi lần nhìn vào gương sẽ nhớ đến một người có khuôn mặt giống mình, và hình ảnh của quá khứ lại cứ ùa về trong tích tắc và nó hoàn toàn không kiểm soát được ý thức của mình, mà làm tổn thương chính mình, vì vậy nó quyết định sang Mỹ, nó không muốn gia đình li thêm chuyện của mình.Khi qua Mỹ thì nó gặp được gia đình của John trong lúc không kiểm soát chính mình, và rồi đã được gia đình đó nhận nuôi, và điều trị cho nó.Có lần nó đi học thì quen được hai cô bạn cũng là du học sinh, nên cả ba rất thân nhau, luôn giúp đỡ lẫn nhau như chị em ruột.Đólàýcủachap24màaumuốngửiđếnm.n_____________________Chap 25 là kể về cuộc gặp gỡ tình cờ của hắn và nó trong lúc nó chẳng biết mình là ai. Thì hắn đã giúp đỡ nó tỉnh táo hơn."Cô bé sao vậy, không nên chạy lung tung" trong lúc hoảng loạn thì nó lao thẳng vào xe của hắn, cũng may tài xế thắng kịp thời, hắn chậm rãi bước xuống xe và đi đến chỗ nó đang ngồi trên đất mà kêu tên ai đó."....." hắn cứ hỏi nó, mà dường như nó chẳng nghe thấy gì, mọi thứ đối với nó bây giờ đều là hư không, chỉ có đôi mắt hắn mới thật, thế rồi nó cứ nhìn vào đôi mắt của hắn một cách đầy đắm đuối cứ như mấy người ảo thuật gia thôi miên vậy, cứ nhìn... cứ nhìn. Đôi mắt hắn giúp nó tỉnh táo hẳn lên, nó cảm thấy đó là đôi mắt đẹp nhất nó từng gặp, đôi mắt cho nó cảm giác thật bình yên như đang trên một cô đảo nào đó, chỉ có gió biển và những cơn sóng rì rào cứ vỗ, cho nó một cảm giác thật lạ.Và rồi nó cũng dần tỉnh ra, nhưng nó chưa kịp nói câu gì thì đã bị hai người bạn lôi đi mất.Và từ lúc đó nó muốn mình mau chống hết chứng bệnh kì quái này để đi tìm đi tìm đôi mắt cho nó bình yên và trầm ổn, giúp nó thoát ra khỏi bóng tối đang vây quanh nó từng giờ từng khắc.Aunghĩchắccácbạncũnghiểurồiha,vàaucũngđãgiải thíchnữ9iunam9nhưthếnàorồi,ngườitagọilàsétđánháitìnhđó.Cácbnnhớđóntheodõitípnha,cảmơnạNếu bn nào còn chưa hỉu vấn đề gì thì cứ ib cho au, au sẽ trả lời tất.