Ai, có tiền thật tốt, có thể giống như bây giờ, tà tà tản bộ trên bãi biển tư nhân một cách vô mục đích, không có tính toán, không có âm mưu, cũng không có ngụy trang. Ngự Lưu Vân ngồi trên bờ biển, tay giữ lại mái tóc ngắn phi tán trong gió, ngẫm tính thời gian thì cũng là lúc bọn họ nên tới nơi. Chỉ chốc lát sau, một vài tiếng ma sát nhẹ nhàng trên cát truyền vào tai của Lưu Vân, rốt cuộc cũng tới rồi. Quả nhiên như dự liệu, một đôi tay vọt ra bịt kín đôi mắt của hắn, sau đó là một loại thanh âm ngay cả gay cũng phải mặc cảm “yếu ớt” vang lên bên tai: “Sai sai ta là ai?” “Nhân yêu” Lưu Vân dùng một cái giọng điệu rất chi là lười biếng phun ra hai chữ. “Là Nhâm Diêu. Không vui chút nào, mỗi lần đều bị ngươi đoán được!” Người kia giận dỗi dậm dậm chân. .......... Mỗi lần đều là giọng điệu này, muốn đoán không ra cũng khó. Lưu Vân ngầm trợn mắt, cười xấu xa nói: “Ai bảo thanh âm của ‘Nhâm đại tỷ’ như thế ‘êm tai’, làm người ta cả đời khó quên a.” Nghe vậy, vài tiếng cười nhỏ vụn ở bên…
Quyển 1 - Chương 17: Đa quản nhàn sự – Xen vào việc của người khác
Phong Quá Vũ Lưu VânTác giả: Tử Vũ Nguyệt DiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngAi, có tiền thật tốt, có thể giống như bây giờ, tà tà tản bộ trên bãi biển tư nhân một cách vô mục đích, không có tính toán, không có âm mưu, cũng không có ngụy trang. Ngự Lưu Vân ngồi trên bờ biển, tay giữ lại mái tóc ngắn phi tán trong gió, ngẫm tính thời gian thì cũng là lúc bọn họ nên tới nơi. Chỉ chốc lát sau, một vài tiếng ma sát nhẹ nhàng trên cát truyền vào tai của Lưu Vân, rốt cuộc cũng tới rồi. Quả nhiên như dự liệu, một đôi tay vọt ra bịt kín đôi mắt của hắn, sau đó là một loại thanh âm ngay cả gay cũng phải mặc cảm “yếu ớt” vang lên bên tai: “Sai sai ta là ai?” “Nhân yêu” Lưu Vân dùng một cái giọng điệu rất chi là lười biếng phun ra hai chữ. “Là Nhâm Diêu. Không vui chút nào, mỗi lần đều bị ngươi đoán được!” Người kia giận dỗi dậm dậm chân. .......... Mỗi lần đều là giọng điệu này, muốn đoán không ra cũng khó. Lưu Vân ngầm trợn mắt, cười xấu xa nói: “Ai bảo thanh âm của ‘Nhâm đại tỷ’ như thế ‘êm tai’, làm người ta cả đời khó quên a.” Nghe vậy, vài tiếng cười nhỏ vụn ở bên… Lưu Vân rời 『Túy Dật Lâu』tà dương đã về Tây, ráng chiều đạm mạc rắc đầy chân trời. Lưu Vân l**m l**m bờ môi ẩm ướt, nghĩ vẫn là lần đầu Lưu Tiêu đối mình lộ ra ý muốn chiếm hữu mãnh liệt, tâm trạng cũng thật là vui vẻ. Bên tai không khỏi hồi tưởng lại lời Lưu Tiêu nói trước khi đi:“Nếu đây là quyết định của ngươi, vậy cứ đi làm đi, ta sẽ không ngăn cản. Chính là…. Như ngươi đã nói, đừng quên còn có ta!” (haizzTiêu a Tiêu, anh đang vô tình giao “trứng” cho “ác” đóa >”
Lưu Vân rời 『Túy Dật Lâu』tà dương đã về Tây, ráng chiều đạm mạc rắc đầy chân trời. Lưu Vân l**m l**m bờ môi ẩm ướt, nghĩ vẫn là lần đầu Lưu Tiêu đối mình lộ ra ý muốn chiếm hữu mãnh liệt, tâm trạng cũng thật là vui vẻ. Bên tai không khỏi hồi tưởng lại lời Lưu Tiêu nói trước khi đi:
“Nếu đây là quyết định của ngươi, vậy cứ đi làm đi, ta sẽ không ngăn cản. Chính là…. Như ngươi đã nói, đừng quên còn có ta!” (haizzTiêu a Tiêu, anh đang vô tình giao “trứng” cho “ác” đóa >”
Phong Quá Vũ Lưu VânTác giả: Tử Vũ Nguyệt DiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngAi, có tiền thật tốt, có thể giống như bây giờ, tà tà tản bộ trên bãi biển tư nhân một cách vô mục đích, không có tính toán, không có âm mưu, cũng không có ngụy trang. Ngự Lưu Vân ngồi trên bờ biển, tay giữ lại mái tóc ngắn phi tán trong gió, ngẫm tính thời gian thì cũng là lúc bọn họ nên tới nơi. Chỉ chốc lát sau, một vài tiếng ma sát nhẹ nhàng trên cát truyền vào tai của Lưu Vân, rốt cuộc cũng tới rồi. Quả nhiên như dự liệu, một đôi tay vọt ra bịt kín đôi mắt của hắn, sau đó là một loại thanh âm ngay cả gay cũng phải mặc cảm “yếu ớt” vang lên bên tai: “Sai sai ta là ai?” “Nhân yêu” Lưu Vân dùng một cái giọng điệu rất chi là lười biếng phun ra hai chữ. “Là Nhâm Diêu. Không vui chút nào, mỗi lần đều bị ngươi đoán được!” Người kia giận dỗi dậm dậm chân. .......... Mỗi lần đều là giọng điệu này, muốn đoán không ra cũng khó. Lưu Vân ngầm trợn mắt, cười xấu xa nói: “Ai bảo thanh âm của ‘Nhâm đại tỷ’ như thế ‘êm tai’, làm người ta cả đời khó quên a.” Nghe vậy, vài tiếng cười nhỏ vụn ở bên… Lưu Vân rời 『Túy Dật Lâu』tà dương đã về Tây, ráng chiều đạm mạc rắc đầy chân trời. Lưu Vân l**m l**m bờ môi ẩm ướt, nghĩ vẫn là lần đầu Lưu Tiêu đối mình lộ ra ý muốn chiếm hữu mãnh liệt, tâm trạng cũng thật là vui vẻ. Bên tai không khỏi hồi tưởng lại lời Lưu Tiêu nói trước khi đi:“Nếu đây là quyết định của ngươi, vậy cứ đi làm đi, ta sẽ không ngăn cản. Chính là…. Như ngươi đã nói, đừng quên còn có ta!” (haizzTiêu a Tiêu, anh đang vô tình giao “trứng” cho “ác” đóa >”