Ai, có tiền thật tốt, có thể giống như bây giờ, tà tà tản bộ trên bãi biển tư nhân một cách vô mục đích, không có tính toán, không có âm mưu, cũng không có ngụy trang. Ngự Lưu Vân ngồi trên bờ biển, tay giữ lại mái tóc ngắn phi tán trong gió, ngẫm tính thời gian thì cũng là lúc bọn họ nên tới nơi. Chỉ chốc lát sau, một vài tiếng ma sát nhẹ nhàng trên cát truyền vào tai của Lưu Vân, rốt cuộc cũng tới rồi. Quả nhiên như dự liệu, một đôi tay vọt ra bịt kín đôi mắt của hắn, sau đó là một loại thanh âm ngay cả gay cũng phải mặc cảm “yếu ớt” vang lên bên tai: “Sai sai ta là ai?” “Nhân yêu” Lưu Vân dùng một cái giọng điệu rất chi là lười biếng phun ra hai chữ. “Là Nhâm Diêu. Không vui chút nào, mỗi lần đều bị ngươi đoán được!” Người kia giận dỗi dậm dậm chân. .......... Mỗi lần đều là giọng điệu này, muốn đoán không ra cũng khó. Lưu Vân ngầm trợn mắt, cười xấu xa nói: “Ai bảo thanh âm của ‘Nhâm đại tỷ’ như thế ‘êm tai’, làm người ta cả đời khó quên a.” Nghe vậy, vài tiếng cười nhỏ vụn ở bên…

Quyển 2 - Chương 50-1: Văn án

Phong Quá Vũ Lưu VânTác giả: Tử Vũ Nguyệt DiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngAi, có tiền thật tốt, có thể giống như bây giờ, tà tà tản bộ trên bãi biển tư nhân một cách vô mục đích, không có tính toán, không có âm mưu, cũng không có ngụy trang. Ngự Lưu Vân ngồi trên bờ biển, tay giữ lại mái tóc ngắn phi tán trong gió, ngẫm tính thời gian thì cũng là lúc bọn họ nên tới nơi. Chỉ chốc lát sau, một vài tiếng ma sát nhẹ nhàng trên cát truyền vào tai của Lưu Vân, rốt cuộc cũng tới rồi. Quả nhiên như dự liệu, một đôi tay vọt ra bịt kín đôi mắt của hắn, sau đó là một loại thanh âm ngay cả gay cũng phải mặc cảm “yếu ớt” vang lên bên tai: “Sai sai ta là ai?” “Nhân yêu” Lưu Vân dùng một cái giọng điệu rất chi là lười biếng phun ra hai chữ. “Là Nhâm Diêu. Không vui chút nào, mỗi lần đều bị ngươi đoán được!” Người kia giận dỗi dậm dậm chân. .......... Mỗi lần đều là giọng điệu này, muốn đoán không ra cũng khó. Lưu Vân ngầm trợn mắt, cười xấu xa nói: “Ai bảo thanh âm của ‘Nhâm đại tỷ’ như thế ‘êm tai’, làm người ta cả đời khó quên a.” Nghe vậy, vài tiếng cười nhỏ vụn ở bên… Mùa xuân Huyền Diệu năm bốn mươi bốn, Ngự phong sơn trang nhị công tử danh chấn thiên hạ, “Vân Hi các” các chủ, Ngự Lưu Vân, đột nhiên biến mất, sinh tử chưa rõ. Triều đình phái bao nhiêu cuộc truy lùng, đều không có kết quả. Có lời đồn, hắn đã táng th*n d*** vực sâu.Cùng lúc đó, đại công tử Mộ Dung thế gia Mộ Dung Linh, bỗng nhiên thất tung. Mộ Dung thế gia dần suy yếu.Nửa năm sau, Dực đế băng hà, thái tử Huyền Dục kế vị, sửa niên hiệu thành Cảnh Hữu. Khiến người khó hiểu chính là, tân đế lại phong Huyền Kính làm nhiếp chính vương, trong khi đó Lăng tướng lại dần dần không được trọng dụng.Mà Hàm vương được tiên hoàng sủng ái lại phạm tội mưu phản, tráng niên tảo thệ.Người người đều nói, một đời quân chủ một đời thần, vô tình nhất là gia tộc đế vương.Triều đình rơi vào đầu sóng ngọn gió, trong chốn giang hồ cũng lâm vào hỗn loạn.Không lâu sau đó, “Ngân Tuyết lệnh” từng khiến võ lâm nhân sĩ nghe thấy đã sợ hãi tái xuất hiện trong giang hồ, Thiên Tuyệt cung một lần nữa tái xuất hiện.Cùng lúc đó, chính đạo nhanh chóng hưng khởi một thế lực mới —— “Vô song bảo “, uy danh cùng thực lực rất nhanh nổi lên, gần như có thể sánh với “Ngự phong sơn trang”.Thời gian trôi qua, nam tử thần bí võ công bí hiểm nghịch thiên chi thế bước vào giang hồ, người đưa tất cả ái hận tranh phân vào trong tĩnh lặng, rốt cục đã tìm được tự do mà mình tìm kiếm từ lâu.

Mùa xuân Huyền Diệu năm bốn mươi bốn, Ngự phong sơn trang nhị công tử danh chấn thiên hạ, “Vân Hi các” các chủ, Ngự Lưu Vân, đột nhiên biến mất, sinh tử chưa rõ. Triều đình phái bao nhiêu cuộc truy lùng, đều không có kết quả. Có lời đồn, hắn đã táng th*n d*** vực sâu.

Cùng lúc đó, đại công tử Mộ Dung thế gia Mộ Dung Linh, bỗng nhiên thất tung. Mộ Dung thế gia dần suy yếu.

Nửa năm sau, Dực đế băng hà, thái tử Huyền Dục kế vị, sửa niên hiệu thành Cảnh Hữu. Khiến người khó hiểu chính là, tân đế lại phong Huyền Kính làm nhiếp chính vương, trong khi đó Lăng tướng lại dần dần không được trọng dụng.

Mà Hàm vương được tiên hoàng sủng ái lại phạm tội mưu phản, tráng niên tảo thệ.

Người người đều nói, một đời quân chủ một đời thần, vô tình nhất là gia tộc đế vương.

Triều đình rơi vào đầu sóng ngọn gió, trong chốn giang hồ cũng lâm vào hỗn loạn.

Không lâu sau đó, “Ngân Tuyết lệnh” từng khiến võ lâm nhân sĩ nghe thấy đã sợ hãi tái xuất hiện trong giang hồ, Thiên Tuyệt cung một lần nữa tái xuất hiện.

Cùng lúc đó, chính đạo nhanh chóng hưng khởi một thế lực mới —— “Vô song bảo “, uy danh cùng thực lực rất nhanh nổi lên, gần như có thể sánh với “Ngự phong sơn trang”.

Thời gian trôi qua, nam tử thần bí võ công bí hiểm nghịch thiên chi thế bước vào giang hồ, người đưa tất cả ái hận tranh phân vào trong tĩnh lặng, rốt cục đã tìm được tự do mà mình tìm kiếm từ lâu.

Phong Quá Vũ Lưu VânTác giả: Tử Vũ Nguyệt DiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngAi, có tiền thật tốt, có thể giống như bây giờ, tà tà tản bộ trên bãi biển tư nhân một cách vô mục đích, không có tính toán, không có âm mưu, cũng không có ngụy trang. Ngự Lưu Vân ngồi trên bờ biển, tay giữ lại mái tóc ngắn phi tán trong gió, ngẫm tính thời gian thì cũng là lúc bọn họ nên tới nơi. Chỉ chốc lát sau, một vài tiếng ma sát nhẹ nhàng trên cát truyền vào tai của Lưu Vân, rốt cuộc cũng tới rồi. Quả nhiên như dự liệu, một đôi tay vọt ra bịt kín đôi mắt của hắn, sau đó là một loại thanh âm ngay cả gay cũng phải mặc cảm “yếu ớt” vang lên bên tai: “Sai sai ta là ai?” “Nhân yêu” Lưu Vân dùng một cái giọng điệu rất chi là lười biếng phun ra hai chữ. “Là Nhâm Diêu. Không vui chút nào, mỗi lần đều bị ngươi đoán được!” Người kia giận dỗi dậm dậm chân. .......... Mỗi lần đều là giọng điệu này, muốn đoán không ra cũng khó. Lưu Vân ngầm trợn mắt, cười xấu xa nói: “Ai bảo thanh âm của ‘Nhâm đại tỷ’ như thế ‘êm tai’, làm người ta cả đời khó quên a.” Nghe vậy, vài tiếng cười nhỏ vụn ở bên… Mùa xuân Huyền Diệu năm bốn mươi bốn, Ngự phong sơn trang nhị công tử danh chấn thiên hạ, “Vân Hi các” các chủ, Ngự Lưu Vân, đột nhiên biến mất, sinh tử chưa rõ. Triều đình phái bao nhiêu cuộc truy lùng, đều không có kết quả. Có lời đồn, hắn đã táng th*n d*** vực sâu.Cùng lúc đó, đại công tử Mộ Dung thế gia Mộ Dung Linh, bỗng nhiên thất tung. Mộ Dung thế gia dần suy yếu.Nửa năm sau, Dực đế băng hà, thái tử Huyền Dục kế vị, sửa niên hiệu thành Cảnh Hữu. Khiến người khó hiểu chính là, tân đế lại phong Huyền Kính làm nhiếp chính vương, trong khi đó Lăng tướng lại dần dần không được trọng dụng.Mà Hàm vương được tiên hoàng sủng ái lại phạm tội mưu phản, tráng niên tảo thệ.Người người đều nói, một đời quân chủ một đời thần, vô tình nhất là gia tộc đế vương.Triều đình rơi vào đầu sóng ngọn gió, trong chốn giang hồ cũng lâm vào hỗn loạn.Không lâu sau đó, “Ngân Tuyết lệnh” từng khiến võ lâm nhân sĩ nghe thấy đã sợ hãi tái xuất hiện trong giang hồ, Thiên Tuyệt cung một lần nữa tái xuất hiện.Cùng lúc đó, chính đạo nhanh chóng hưng khởi một thế lực mới —— “Vô song bảo “, uy danh cùng thực lực rất nhanh nổi lên, gần như có thể sánh với “Ngự phong sơn trang”.Thời gian trôi qua, nam tử thần bí võ công bí hiểm nghịch thiên chi thế bước vào giang hồ, người đưa tất cả ái hận tranh phân vào trong tĩnh lặng, rốt cục đã tìm được tự do mà mình tìm kiếm từ lâu.

Quyển 2 - Chương 50-1: Văn án