Dãy núi xanh mướt một màu. Sáng sớm, những giọt sương như lớp lụa mềm mại bao trùm lên ngọn núi Thương Sơn. Trời còn chưa tỏ, cô đã rời giường, mặc quần áo, xách giỏ trúc ra khỏi thôn. Để tránh hơi ẩm, chướng khí và nước sông bất ngờ dâng cao, người dân gần sông đều dựng khung nhà rất cao, giống như treo lơ lửng giữa không trung. Có người dựng nhà bằng trúc, có người giống cô dựng nhà bằng gỗ, nhưng tất cả các căn nhà đều có một đặc điểm chung đó là tầng một treo lơ lửng giữa không trung, tầng hai mới dành cho người ở. Bởi vì còn sớm nên đa số mọi người còn đang say giấc. Trong sương trắng mịt mù, một ông cụ ngồi trước cửa hiên hút thuốc. Từ xa, cô gật đầu với ông. Thấy cô, ông lão rũ mắt, khuôn miệng già nua khô quắt nhả ra một làn khói trắng. Khói và sương mù nhanh chóng hòa lẫn với nhau trong không khí, làm khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn c*̉a ông lão càng thêm mông lung mơ hồ. Cô rõ, ông ấy biết cô muốn…
Tác giả: