Tác giả:

Những bông tuyết rơi trên mái nhà vang lên tí tách, nếu như vô ý nghe qua là giống như bên ngoài đang mưa lất phất, Lạc Tương Nghi mở to hai mắt nhìn cửa sổ mục nát, rèm cửa mong manh không thể ngăn được những cơn gió lạnh thổi vào, vẫn có một ít gió Bắc tràn vào căn phòng đơn bạc của nàng. Lạc Tương Nghi ôm đầu gối, lẳng lặng ngồi ở trên giường, cái áo bông màu xanh lá ôm sát người nàng, áo có chút cũ kỹ, màu sắc cũng không phải là màu mà một đứa nhỏ như nàng nên mặc, chẳng qua trên người Lạc Tương Nghi vẫn có một vài chỗ hơn người, ví như làn da trắng như tuyết của nàng, làm cho cái màu xanh sẫm thành nền tôn lên nước da mềm mại của nàng. Ngoài cửa sổ vang lên những bước chân nhỏ nhẹ, Lạc Tương Nghi nghĩ thầm, chắc là Lưu ma ma đến rồi. Thúy Chi đứng ở bên cửa phòng, tay vén nhẹ chiếc rèm hoa tròn tròn, nhỏ giọng nói: “Ôi, ma ma, sao bà đi vội vã thế?” Lưu ma ma thở hồng hộc, tay nắm thật chật, vừa bước chân vào, vừa lo lắng nói: “Tiểu thư, mau đến Sảnh Đường.” Tương Nghi cười nhạt…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...