Những bông tuyết rơi trên mái nhà vang lên tí tách, nếu như vô ý nghe qua là giống như bên ngoài đang mưa lất phất, Lạc Tương Nghi mở to hai mắt nhìn cửa sổ mục nát, rèm cửa mong manh không thể ngăn được những cơn gió lạnh thổi vào, vẫn có một ít gió Bắc tràn vào căn phòng đơn bạc của nàng.
“Thịnh cô nương!”
Thịnh Phương Hoa vừa ngẩng đầu lên đã thấy đại tẩu của Vương gia trong thôn
đang vội vàng chạy đến: “Muội mau đến nhà chúng ta xem một chút, gà nhà
chúng ta...”
Trên mặt Vương đại tẩu có chút vẻ sốt ruột, trán cũng có một đường nhăn.