Giữa núi rừng thanh vắng, nơi thành cổ điêu tàn Tiếng sáo em trong vắt, u buồn Lá nhẹ rơi sợ quấy rầy cung bậc Gió lướt trên tay quyến luyến môi mềm… Chiều thu se lạnh, người thanh niên ung dung bước trên con đường mòn đỏ rực lá phong. Hắn cứ đi mãi chẳng biết điểm dừng, hắn muốn thoát khỏi cái ồn ào náo nhiệt chốn đô thành mà chính hắn đã tự dấn thân vào. Một âm thanh rất nhẹ theo gió thoảng qua, âm thanh réo rắt, trầm buồn, như vừa muốn níu kéo lại vừa muốn buông xuôi. Hắn bỏ mặc bước chân, bỏ mặc tâm trí xoay tít cùng những chiếc lá phong mới lìa cành trong âm điệu du dương cứ ngày một to dần, đến khi chợt tỉnh trí đã thấy mình dừng chân bên thành cổ hoang tàn – di tích của một quá khứ nào đó rất xa xôi. Nghe nói mấy trăm năm trước đây là một cố đô lộng lẫy xa hoa, nhưng giờ chỉ còn trơ lại những bức tường đá đổ nát, cỏ dại mọc đầy như cũng muốn xoá đi chút niềm kiêu hãnh còn sót lại. Trông nó thật lạc lõng khi mà từ đây có thể nhìn thấy cổng thành đồ sộ của kinh đô mới. Tiếng sáo…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...