Quác!!! Quác!!!
– Biến đi!
Trên cành cây bạch đàn cao lớn, có một người đang nằm vắt vẻo. Cậu ta khó chịu cầm một hòn đá lên và ném vào mấy con quạ đi ăn đêm, những tiếng kêu ồn ào của chúng đã khiến cậu tỉnh giấc, khó khăn lắm mới chợp mắt được, vậy mà…
Đó là một buổi chiều nắng đẹp, không quá chói chang cũng không quá mờ nhạt. Một buổi chiều trời thưởng cho các thi nhân. Nhưng không phải cứ trời đẹp là tất cả mọi thứ bên dưới nó đều đẹp. Trong khu rừng già nọ, cách kinh thành không xa lắm, có mười mấy xác người chết nằm ngổn ngang.
Giữa núi rừng thanh vắng, nơi thành cổ điêu tàn
Tiếng sáo em trong vắt, u buồn
Lá nhẹ rơi sợ quấy rầy cung bậc
Gió lướt trên tay quyến luyến môi mềm…