Tác giả:

Khi Lương Vũ Tranh tỉnh lại thì mới có 5 giờ sáng. Nhìn bên cạnh trống trải và lạnh lẽo, cô cũng đoán ra cả đêm qua Hạ Quân Dật không có về nhà. Nhưng Lương Vũ Tranh cũng không quá quan tâm đến việc này, có lẽ anh đã tìm được niềm vui mới cũng nên. Thật ra việc Lương Vũ Tranh ở bên cạnh Hạ Quân Dật cũng là một điều mà cô chưa từng nghĩ tới và cũng chưa từng một lần dám nghĩ tới. Còn nhớ 3 tháng trước, công ty của bố cô phá sản, nợ nần chồng chất không có khả năng trả và cuối cùng bố nghĩ quẩn đã nhảy lầu tự sát. Ngày hôm đó, mẹ của Lương Vũ Tranh sau khi nghe tin này thì đã gặp một tai nạn nghiêm trọng. Lương Vũ Tranh cô từ một thiên kim tiểu thư bỗng mất hết tất cả chỉ sau 1 đêm. Khi ấy, cũng may có dì và người bạn thân Vương Nhã Đồng giúp đỡ, nếu không Lương Vũ Tranh chẳng biết làm gì để vượt qua cú sốc lớn nhất trong cuộc đời ấy. Tai họa ập đến nhưng Lương Vũ Tranh vẫn cố gắng đi học nốt năm cuối đại học, làm thêm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền trả viện phí cho người mẹ…

Chương 8: Mặt khác của lương vũ tranh

Nếu Thiên Đường Có AnhTác giả: Lâm Mĩ ThiTruyện Ngôn TìnhKhi Lương Vũ Tranh tỉnh lại thì mới có 5 giờ sáng. Nhìn bên cạnh trống trải và lạnh lẽo, cô cũng đoán ra cả đêm qua Hạ Quân Dật không có về nhà. Nhưng Lương Vũ Tranh cũng không quá quan tâm đến việc này, có lẽ anh đã tìm được niềm vui mới cũng nên. Thật ra việc Lương Vũ Tranh ở bên cạnh Hạ Quân Dật cũng là một điều mà cô chưa từng nghĩ tới và cũng chưa từng một lần dám nghĩ tới. Còn nhớ 3 tháng trước, công ty của bố cô phá sản, nợ nần chồng chất không có khả năng trả và cuối cùng bố nghĩ quẩn đã nhảy lầu tự sát. Ngày hôm đó, mẹ của Lương Vũ Tranh sau khi nghe tin này thì đã gặp một tai nạn nghiêm trọng. Lương Vũ Tranh cô từ một thiên kim tiểu thư bỗng mất hết tất cả chỉ sau 1 đêm. Khi ấy, cũng may có dì và người bạn thân Vương Nhã Đồng giúp đỡ, nếu không Lương Vũ Tranh chẳng biết làm gì để vượt qua cú sốc lớn nhất trong cuộc đời ấy. Tai họa ập đến nhưng Lương Vũ Tranh vẫn cố gắng đi học nốt năm cuối đại học, làm thêm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền trả viện phí cho người mẹ… Vương Nhã Đồng nói là đi làm vài ly, nhưng thực tế là cô ấy chỉ kéo Lương Vũ Tranh đến một quán café, uống vài cốc nước hoa quả thôi. Ngồi quán suốt 1 tiếng đồng hồ, Lương Vũ Tranh được nghe Vương Nhã Đồng kể về việc từ ngày đầu cô ấy quen biết Triệu Minh Thành, trúng ngay phải tiếng sét ái tình với anh. Nghe Vương Nhã Đồng nói, Lương Vũ Tranh cũng hiểu rõ, cô ấy không chỉ là thích Triệu Minh Thành mà đã thật lòng yêu anh mất rồi.Trước khi tan học, Lương Vũ Tranh cũng nhận được cuộc điện thoại từ Hạ Quân Dật, nói anh sẽ đến trường đón cô nhưng Lương Vũ Tranh nói rằng cô không cần. Cô cũng giải thích rõ về việc hôm nay cô không cần anh đón. Sau khi nghe được câu trả lời, Hạ Quân Dật cũng chẳng gò ép cô làm gì, chỉ bảo cô nhớ về sớm.- Ấy Vũ Tranh, cậu còn phải vào viện thăm dì Lương nữa đúng không? Mau đi thôi.- Cậu đã hết buồn chưa vậy?- Haizz… Buồn thì sao mà không buồn thì sao chứ? Rốt cuộc thì người đàn ông mình thầm yêu bao năm cũng đã kết hôn rồi. Mà nói thật, nếu có gặp Triệu Minh Thành, khéo anh ấy cũng chẳng biết là ai.Lương Vũ Tranh vẫn nhìn rõ nỗi thất vọng trong mắt của Vương Nhã Đồng, cô chẳng nói thêm gì cả.- Chúng ta mau đến bệnh viện thôi Vũ Tranh. Lâu rồi không đi, mình cũng muốn biết dì Lương dạo này thế nào.- Ừ.Vương Nhã Đồng dường như đã gạt nỗi buồn sang một bên, thấy cô ấy mỉm cười, Lương Vũ Tranh cũng yên tâm hơn. Mặc dù bây giờ Vương Nhã Đồng vẫn còn đang buồn về chuyện tình cảm, nhưng rồi thời gian trôi qua, cô ấy sẽ không còn đau nữa, cũng giống như cô vậy.…………………………………..Bệnh viện.Vừa mở cửa phòng bước vào, Lương Vũ Tranh đã thấy y tá đang lau tay giúp mẹ cô. Cô y tá tuổi cũng trạc Lương Vũ Tranh và Vương Nhã Đồng, thấy 2 người đến thì mỉm cười đứng dậy nói:- Lương tiểu thư, Vương tiểu thư, 2 cô đến rồi à?- Vất vả cho cô rồi, y tá Trần. Hôm nay tình hình của mẹ tôi thế nào rồi? Có tốt hơn được chút nào không?- Lương tiểu thư cứ yên tâm, hôm nay tình trạng của Lương phu nhân rất tốt. Hai cô cứ ở đây, tôi ra ngoài một lát.- Nếu cô bận việc thì cứ đi đi, không sao cả.Y tá Trần vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng ấy, nói thêm:- Đây vốn là công việc tôi phải làm mà.- Cảm ơn cô.- Không có gì đâu.Y tá Trần vừa đi khỏi, Lương Vũ Tranh đã tiến đến chỗ mẹ cô, ngồi xuống ghế bên cạnh, nắm lấy tay mẹ cô, những giọt nước mắt bỗng rơi xuống. Sao cô có thể không buồn chứ? Mẹ cô đã nằm như thế này suốt 3 tháng qua rồi. Bàn tay mẹ đã gầy đi nhiều, chỉ còn da bọc xương thôi. Bà phải dùng máy trợ thở, bàn tay cắm đầy những ống tiêm. Lương Vũ Tranh có thể nhìn thấy rõ những vết kim tiêm trên tay của bà.- Vũ Tranh, cậu đừng buồn nữa. Ở trên TV với mạng cũng nói rồi còn gì, tình trạng của dì Lương không phải là không thể tỉnh. Đừng có mất hy vọng như thế.- Cảm ơn cậu, Nhã Đồng.- Còn nói cảm ơn nữa sao, khách khí với mình như vậy, cậu coi mình là người ngoài ấy hả? Nhưng mà Vũ Tranh, thật sự mình cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều. Ngày trước cậu giúp mình nhiều như thế mà khi cậu gặp chuyện, mình chẳng giúp được mấy cho cậu.Lương Vũ Tranh lau nước mắt trên mặt, mỉm cười nhìn Vương Nhã Đồng, giọng cũng bình tĩnh hơn:- Sao cậu lại nói như vậy chứ? Mình biết cậu cũng có nhiều khó khăn mà. Cảm ơn cậu vẫn luôn ở bên mình như thế này, phải những người khác thì họ đã bỏ rơi mình từ lâu rồi.- Nhưng mà… Mình cũng thật sự lo lắng, liệu cậu có thể ở bên cạnh Hạ Quân Dật được bao lâu chứ?- Đừng lo chuyện ấy. Chẳng phải mình đã từng nói với cậu rồi còn gì, đúng là sẽ có một ngày nào đó, Hạ Quân Dật sẽ chẳng còn quan tâm đến mình nữa. Vì thế mà mình mới cố gắng học nốt đại học và lấy một cái bằng để tương lai đi xin việc cũng dễ dàng hơn.- Ừ, cậu nghĩ rất phải.Vương Nhã Đồng nhìn xung quanh căn phòng bệnh rộng lớn với đầy đủ mọi thứ như TV, sofa, tủ lạnh, nhà vệ sinh,… Căn phòng này chẳng khác phòng khách sạn là bao.- À phải, cũng sắp tốt nghiệp rồi, cậu định xin vào đâu làm việc?Nghĩ đến đây, Lương Vũ Tranh mới bất chợt nghĩ đến chuyện công việc. Cô chỉ nghĩ đến chuyện tốt nghiệp mà chưa nghĩ đến chuyện đi xin việc ở chỗ nào.

Vương Nhã Đồng nói là đi làm vài ly, nhưng thực tế là cô ấy chỉ kéo Lương Vũ Tranh đến một quán café, uống vài cốc nước hoa quả thôi. Ngồi quán suốt 1 tiếng đồng hồ, Lương Vũ Tranh được nghe Vương Nhã Đồng kể về việc từ ngày đầu cô ấy quen biết Triệu Minh Thành, trúng ngay phải tiếng sét ái tình với anh. Nghe Vương Nhã Đồng nói, Lương Vũ Tranh cũng hiểu rõ, cô ấy không chỉ là thích Triệu Minh Thành mà đã thật lòng yêu anh mất rồi.

Trước khi tan học, Lương Vũ Tranh cũng nhận được cuộc điện thoại từ Hạ Quân Dật, nói anh sẽ đến trường đón cô nhưng Lương Vũ Tranh nói rằng cô không cần. Cô cũng giải thích rõ về việc hôm nay cô không cần anh đón. Sau khi nghe được câu trả lời, Hạ Quân Dật cũng chẳng gò ép cô làm gì, chỉ bảo cô nhớ về sớm.

- Ấy Vũ Tranh, cậu còn phải vào viện thăm dì Lương nữa đúng không? Mau đi thôi.

- Cậu đã hết buồn chưa vậy?

- Haizz… Buồn thì sao mà không buồn thì sao chứ? Rốt cuộc thì người đàn ông mình thầm yêu bao năm cũng đã kết hôn rồi. Mà nói thật, nếu có gặp Triệu Minh Thành, khéo anh ấy cũng chẳng biết là ai.

Lương Vũ Tranh vẫn nhìn rõ nỗi thất vọng trong mắt của Vương Nhã Đồng, cô chẳng nói thêm gì cả.

- Chúng ta mau đến bệnh viện thôi Vũ Tranh. Lâu rồi không đi, mình cũng muốn biết dì Lương dạo này thế nào.

- Ừ.

Vương Nhã Đồng dường như đã gạt nỗi buồn sang một bên, thấy cô ấy mỉm cười, Lương Vũ Tranh cũng yên tâm hơn. Mặc dù bây giờ Vương Nhã Đồng vẫn còn đang buồn về chuyện tình cảm, nhưng rồi thời gian trôi qua, cô ấy sẽ không còn đau nữa, cũng giống như cô vậy.

…………………………………..

Bệnh viện.

Vừa mở cửa phòng bước vào, Lương Vũ Tranh đã thấy y tá đang lau tay giúp mẹ cô. Cô y tá tuổi cũng trạc Lương Vũ Tranh và Vương Nhã Đồng, thấy 2 người đến thì mỉm cười đứng dậy nói:

- Lương tiểu thư, Vương tiểu thư, 2 cô đến rồi à?

- Vất vả cho cô rồi, y tá Trần. Hôm nay tình hình của mẹ tôi thế nào rồi? Có tốt hơn được chút nào không?

- Lương tiểu thư cứ yên tâm, hôm nay tình trạng của Lương phu nhân rất tốt. Hai cô cứ ở đây, tôi ra ngoài một lát.

- Nếu cô bận việc thì cứ đi đi, không sao cả.

Y tá Trần vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng ấy, nói thêm:

- Đây vốn là công việc tôi phải làm mà.

- Cảm ơn cô.

- Không có gì đâu.

Y tá Trần vừa đi khỏi, Lương Vũ Tranh đã tiến đến chỗ mẹ cô, ngồi xuống ghế bên cạnh, nắm lấy tay mẹ cô, những giọt nước mắt bỗng rơi xuống. Sao cô có thể không buồn chứ? Mẹ cô đã nằm như thế này suốt 3 tháng qua rồi. Bàn tay mẹ đã gầy đi nhiều, chỉ còn da bọc xương thôi. Bà phải dùng máy trợ thở, bàn tay cắm đầy những ống tiêm. Lương Vũ Tranh có thể nhìn thấy rõ những vết kim tiêm trên tay của bà.

- Vũ Tranh, cậu đừng buồn nữa. Ở trên TV với mạng cũng nói rồi còn gì, tình trạng của dì Lương không phải là không thể tỉnh. Đừng có mất hy vọng như thế.

- Cảm ơn cậu, Nhã Đồng.

- Còn nói cảm ơn nữa sao, khách khí với mình như vậy, cậu coi mình là người ngoài ấy hả? Nhưng mà Vũ Tranh, thật sự mình cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều. Ngày trước cậu giúp mình nhiều như thế mà khi cậu gặp chuyện, mình chẳng giúp được mấy cho cậu.

Lương Vũ Tranh lau nước mắt trên mặt, mỉm cười nhìn Vương Nhã Đồng, giọng cũng bình tĩnh hơn:

- Sao cậu lại nói như vậy chứ? Mình biết cậu cũng có nhiều khó khăn mà. Cảm ơn cậu vẫn luôn ở bên mình như thế này, phải những người khác thì họ đã bỏ rơi mình từ lâu rồi.

- Nhưng mà… Mình cũng thật sự lo lắng, liệu cậu có thể ở bên cạnh Hạ Quân Dật được bao lâu chứ?

- Đừng lo chuyện ấy. Chẳng phải mình đã từng nói với cậu rồi còn gì, đúng là sẽ có một ngày nào đó, Hạ Quân Dật sẽ chẳng còn quan tâm đến mình nữa. Vì thế mà mình mới cố gắng học nốt đại học và lấy một cái bằng để tương lai đi xin việc cũng dễ dàng hơn.

- Ừ, cậu nghĩ rất phải.

Vương Nhã Đồng nhìn xung quanh căn phòng bệnh rộng lớn với đầy đủ mọi thứ như TV, sofa, tủ lạnh, nhà vệ sinh,… Căn phòng này chẳng khác phòng khách sạn là bao.

- À phải, cũng sắp tốt nghiệp rồi, cậu định xin vào đâu làm việc?

Nghĩ đến đây, Lương Vũ Tranh mới bất chợt nghĩ đến chuyện công việc. Cô chỉ nghĩ đến chuyện tốt nghiệp mà chưa nghĩ đến chuyện đi xin việc ở chỗ nào.

Nếu Thiên Đường Có AnhTác giả: Lâm Mĩ ThiTruyện Ngôn TìnhKhi Lương Vũ Tranh tỉnh lại thì mới có 5 giờ sáng. Nhìn bên cạnh trống trải và lạnh lẽo, cô cũng đoán ra cả đêm qua Hạ Quân Dật không có về nhà. Nhưng Lương Vũ Tranh cũng không quá quan tâm đến việc này, có lẽ anh đã tìm được niềm vui mới cũng nên. Thật ra việc Lương Vũ Tranh ở bên cạnh Hạ Quân Dật cũng là một điều mà cô chưa từng nghĩ tới và cũng chưa từng một lần dám nghĩ tới. Còn nhớ 3 tháng trước, công ty của bố cô phá sản, nợ nần chồng chất không có khả năng trả và cuối cùng bố nghĩ quẩn đã nhảy lầu tự sát. Ngày hôm đó, mẹ của Lương Vũ Tranh sau khi nghe tin này thì đã gặp một tai nạn nghiêm trọng. Lương Vũ Tranh cô từ một thiên kim tiểu thư bỗng mất hết tất cả chỉ sau 1 đêm. Khi ấy, cũng may có dì và người bạn thân Vương Nhã Đồng giúp đỡ, nếu không Lương Vũ Tranh chẳng biết làm gì để vượt qua cú sốc lớn nhất trong cuộc đời ấy. Tai họa ập đến nhưng Lương Vũ Tranh vẫn cố gắng đi học nốt năm cuối đại học, làm thêm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền trả viện phí cho người mẹ… Vương Nhã Đồng nói là đi làm vài ly, nhưng thực tế là cô ấy chỉ kéo Lương Vũ Tranh đến một quán café, uống vài cốc nước hoa quả thôi. Ngồi quán suốt 1 tiếng đồng hồ, Lương Vũ Tranh được nghe Vương Nhã Đồng kể về việc từ ngày đầu cô ấy quen biết Triệu Minh Thành, trúng ngay phải tiếng sét ái tình với anh. Nghe Vương Nhã Đồng nói, Lương Vũ Tranh cũng hiểu rõ, cô ấy không chỉ là thích Triệu Minh Thành mà đã thật lòng yêu anh mất rồi.Trước khi tan học, Lương Vũ Tranh cũng nhận được cuộc điện thoại từ Hạ Quân Dật, nói anh sẽ đến trường đón cô nhưng Lương Vũ Tranh nói rằng cô không cần. Cô cũng giải thích rõ về việc hôm nay cô không cần anh đón. Sau khi nghe được câu trả lời, Hạ Quân Dật cũng chẳng gò ép cô làm gì, chỉ bảo cô nhớ về sớm.- Ấy Vũ Tranh, cậu còn phải vào viện thăm dì Lương nữa đúng không? Mau đi thôi.- Cậu đã hết buồn chưa vậy?- Haizz… Buồn thì sao mà không buồn thì sao chứ? Rốt cuộc thì người đàn ông mình thầm yêu bao năm cũng đã kết hôn rồi. Mà nói thật, nếu có gặp Triệu Minh Thành, khéo anh ấy cũng chẳng biết là ai.Lương Vũ Tranh vẫn nhìn rõ nỗi thất vọng trong mắt của Vương Nhã Đồng, cô chẳng nói thêm gì cả.- Chúng ta mau đến bệnh viện thôi Vũ Tranh. Lâu rồi không đi, mình cũng muốn biết dì Lương dạo này thế nào.- Ừ.Vương Nhã Đồng dường như đã gạt nỗi buồn sang một bên, thấy cô ấy mỉm cười, Lương Vũ Tranh cũng yên tâm hơn. Mặc dù bây giờ Vương Nhã Đồng vẫn còn đang buồn về chuyện tình cảm, nhưng rồi thời gian trôi qua, cô ấy sẽ không còn đau nữa, cũng giống như cô vậy.…………………………………..Bệnh viện.Vừa mở cửa phòng bước vào, Lương Vũ Tranh đã thấy y tá đang lau tay giúp mẹ cô. Cô y tá tuổi cũng trạc Lương Vũ Tranh và Vương Nhã Đồng, thấy 2 người đến thì mỉm cười đứng dậy nói:- Lương tiểu thư, Vương tiểu thư, 2 cô đến rồi à?- Vất vả cho cô rồi, y tá Trần. Hôm nay tình hình của mẹ tôi thế nào rồi? Có tốt hơn được chút nào không?- Lương tiểu thư cứ yên tâm, hôm nay tình trạng của Lương phu nhân rất tốt. Hai cô cứ ở đây, tôi ra ngoài một lát.- Nếu cô bận việc thì cứ đi đi, không sao cả.Y tá Trần vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng ấy, nói thêm:- Đây vốn là công việc tôi phải làm mà.- Cảm ơn cô.- Không có gì đâu.Y tá Trần vừa đi khỏi, Lương Vũ Tranh đã tiến đến chỗ mẹ cô, ngồi xuống ghế bên cạnh, nắm lấy tay mẹ cô, những giọt nước mắt bỗng rơi xuống. Sao cô có thể không buồn chứ? Mẹ cô đã nằm như thế này suốt 3 tháng qua rồi. Bàn tay mẹ đã gầy đi nhiều, chỉ còn da bọc xương thôi. Bà phải dùng máy trợ thở, bàn tay cắm đầy những ống tiêm. Lương Vũ Tranh có thể nhìn thấy rõ những vết kim tiêm trên tay của bà.- Vũ Tranh, cậu đừng buồn nữa. Ở trên TV với mạng cũng nói rồi còn gì, tình trạng của dì Lương không phải là không thể tỉnh. Đừng có mất hy vọng như thế.- Cảm ơn cậu, Nhã Đồng.- Còn nói cảm ơn nữa sao, khách khí với mình như vậy, cậu coi mình là người ngoài ấy hả? Nhưng mà Vũ Tranh, thật sự mình cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều. Ngày trước cậu giúp mình nhiều như thế mà khi cậu gặp chuyện, mình chẳng giúp được mấy cho cậu.Lương Vũ Tranh lau nước mắt trên mặt, mỉm cười nhìn Vương Nhã Đồng, giọng cũng bình tĩnh hơn:- Sao cậu lại nói như vậy chứ? Mình biết cậu cũng có nhiều khó khăn mà. Cảm ơn cậu vẫn luôn ở bên mình như thế này, phải những người khác thì họ đã bỏ rơi mình từ lâu rồi.- Nhưng mà… Mình cũng thật sự lo lắng, liệu cậu có thể ở bên cạnh Hạ Quân Dật được bao lâu chứ?- Đừng lo chuyện ấy. Chẳng phải mình đã từng nói với cậu rồi còn gì, đúng là sẽ có một ngày nào đó, Hạ Quân Dật sẽ chẳng còn quan tâm đến mình nữa. Vì thế mà mình mới cố gắng học nốt đại học và lấy một cái bằng để tương lai đi xin việc cũng dễ dàng hơn.- Ừ, cậu nghĩ rất phải.Vương Nhã Đồng nhìn xung quanh căn phòng bệnh rộng lớn với đầy đủ mọi thứ như TV, sofa, tủ lạnh, nhà vệ sinh,… Căn phòng này chẳng khác phòng khách sạn là bao.- À phải, cũng sắp tốt nghiệp rồi, cậu định xin vào đâu làm việc?Nghĩ đến đây, Lương Vũ Tranh mới bất chợt nghĩ đến chuyện công việc. Cô chỉ nghĩ đến chuyện tốt nghiệp mà chưa nghĩ đến chuyện đi xin việc ở chỗ nào.

Chương 8: Mặt khác của lương vũ tranh