Khi Lương Vũ Tranh tỉnh lại thì mới có 5 giờ sáng. Nhìn bên cạnh trống trải và lạnh lẽo, cô cũng đoán ra cả đêm qua Hạ Quân Dật không có về nhà. Nhưng Lương Vũ Tranh cũng không quá quan tâm đến việc này, có lẽ anh đã tìm được niềm vui mới cũng nên.
- Từ Dịch Phàm, con có đồng ý cưới Phùng Lộ Phi làm vợ không? Yêu thương cô ấy, chung thủy với cô ấy, tôn trọng và bảo vệ cô ấy, dù bệnh tật hay khốn khổ, dù giàu có hay nghèo khó, con vẫn sẽ ở bên cô ấy cho đến chết chứ?
Tống Thừa Huân đứng ở trước cửa tòa án tối cao thành phố B, ánh mắt ngước nhìn bầu trời hơi âm u của những ngày đầu vào đông. Đối với anh mà nói, cuộc sống hàng ngày vẫn trôi qua như vậy, đi làm rồi lại về nhà, rảnh rỗi thì tụ tập với hội bạn thân toàn những nhân vật máu mặt của thành phố B này.
Thời tiết tháng 2 năm nay ở thành phố B đặc biệt lạnh, có là mùa xuân lạnh nhất mà tôi từng biết.
Tôi kéo hành lý ra khỏi sân bay, bắt một chiếc taxi rồi trở về nhà.
Đã 3 năm tôi rời thành phố C rồi, giờ quay về thấy khác trước nhiều quá. Mà đi Nhật có 3 năm thôi mà ngay cả đường xá tôi cũng gần quên hết rồi.